Chương 234 : Đô đốc, biểu muội có độc ( 28 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Đường Hoan lên thuyền, thuyền hoa chậm rãi hướng tới giữa hồ.

Bên bờ hồ, dưới cây dương liễu có nam nhân dáng cao dài, mắt lạnh kìm nén nhìn về phía thuyền hoa ngoài xa.

Hiên Viên Võ.

Trong cung triệu kiến Bình An quận chúa, Hiên Viên Võ là tùy tùng nên đương nhiên không có tư cách đi cùng.

Cho nên dù Đường Hoan rời đi đã lâu nhưng hắn vẫn luôn yên lặng mà theo đuôi xe ngựa đuổi tới đây.

Không biết vì sao hắn lại cảm thấy cực kỳ quái lạ.

Có một số việc hình như cũng không có dựa theo đời trước của hắn mà xảy ra.

Chuyện này đến tột cùng là vì sao ?

......

Trong thuyền hoa.

Đương kim thánh thượng cùng Thái Hậu ngồi bên trong.

Các hoàng tử công chúa được sủng ái cũng đều ở đây.

Xem ra hẳn là có không ít thị vệ cải trang đi tuần.

Đường Hoan lo sợ bất an mà bước vào thuyền hoa, không dám ngẩng đầu nhìn hoàng đế cùng Thái Hậu.

Cho đến khi Thái Hậu vẫy vẫy tay với nàng, mang theo vài phần chế nhạo cùng đau lòng nói, "Khi còn nhỏ con y như con khỉ con mà quậy, lúc này mới rời đi có bao lâu đã không nhận ra Hoàng tổ mẫu này rồi sao?"

Đường Hoan lúc này mới nước mắt lưng tròng, nhào qua ôm đầu gối Thái Hậu nhỏ nhẹ kêu một tiếng, "Tổ mẫu!"

Giống như là gặp chuyện gì vô cùng ủy khuất.

"Tổ mẫu, Bình An rất nhớ người ! Ở phía nam mấy năm nay, Bình An ngày ngày vì tổ mẫu chép kinh cầu phúc, cầu nguyện có thể sớm ngày trở lại kinh thành được gặp lại tổ mẫu!"

Trong cung bất luận là hoàng tử được sủng ái hoặc địa vị cao thượng như Thái Tử, khi gặp Thái Hậu cũng phải  cung kính tôn xưng một tiếng "Hoàng tổ mẫu".

Duy nhất chỉ có Bình An quận chúa là có thể như gia đình người bình thường gọi Thái Hậu là tổ mẫu.

Đủ có thể thấy nàng được sủng ái đến mức độ nào !

Hệ thống: 【......】

A, ký chủ diễn kịch diễn đến nghiện nha ! Có dám đem kinh đã chép lấy ra cho ta xem hay không ? Tại sao nó lại có một ký chủ dối trá như thế ?

Hoàng đế một thân cẩm phục màu đen thêu đồ án tường vân ngồi bên người Thái Hậu.

Mắt thấy Đường Hoan ngồi dưới gối Thái Hậu dưới làm nũng thì ho nhẹ một tiếng, giả vờ không vui nói, "Xem ra Bình An chỉ nghĩ đến Hoàng tổ mẫu, đem người bá phụ là trẫm đây vứt đến chín tầng mây rồi. "

" Bình An thật sự không dám quên Hoàng Thượng bá bá." Đường Hoan vừa đem nước mắt thu lại vừa nghiêm trang nói.

" Vậy vì sao con chỉ nghĩ đến Hoàng tổ mẫu, lại không hề nhắc tới bá phụ ?"

"Còn không phải do người ta đều nói thánh tâm dễ thay đổi, Hoàng Thượng bá bá yêu thương con, nhưng đó là lúc trước. Lỡ đâu lần này con hồi kinh, Hoàng Thượng bá bá có người mới liền quên người cũ. Con lại kích động mà bổ nhào vào ngài chẳng phải là sẽ chọc ngài phiền lòng hay sao a!"

Thiếu nữ càng nói càng ủy khuất, cuối cùng hốc mắt đỏ cả lên.

Đường Hoan cũng thực tuyệt vọng a!

Bên trong Hoàng thất có người nào mà không có cặp mắt tinh tường ?

Nàng phải nỗ lực biểu hiện giống với nguyên chủ, cố làm sao không để người ta hoài nghi mới tốt !

Quan trọng nhất chính là nàng còn phải đối mặt với một tên nam chủ trọng sinh. Nếu không ôm cho tốt hai cái đùi to của Hoàng đế cùng Thái Hậu thì thật sự nàng không có phần thắng!

"Có người mới liền quên người cũ......" Cố Sơn Vân nỉ non một câu sau đó vỗ tay cười to.

"Đứa nhỏ này dung mạo thay đổi không ít, thứ duy nhất không thay đổi chính là vẫn khéo mồm khéo miệng như vậy!"

Cố Vũ thờ ơ lạnh nhạt nhìn hết thảy, đáy mắt càng thêm lãnh khốc.

Hắn ở một bên chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón cái, chờ đợi thời cơ thích hợp để cắm một câu.

"Sắp tới lúc Bình An đến tuổi cập kê, có thể bắt đầu nghị hôn, muội muốn tuyển một đấng lang quân như thế nào ?"

"Thái Tử ca ca vội vã muốn Bình An xuất giá như vậy. Chẳng lẽ là chán ghét Bình An, cảm thấy Bình An chướng mắt?" Đường Hoan hỏi lại.

Trong lòng yên lặng mỉm cười. Ta thích cảm giác ngươi rõ ràng chán ghét ta, cảm thấy ta thực chướng mắt, nhưng buộc phải trái lương tâm mà nói không có !

Cố Vũ nhếch nhếch khóe miệng, " Làm sao ta có thể như thế được ?"

Ta rõ ràng là hận không thể giết chết ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro