Chương 236 : Đô đốc, biểu muội có độc ( 30 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta X nima!

Ta X cả nhà ngươi !

Ta mẹ nó......

Đường Hoan tuy rằng không sợ nước nhưng biết làm sao được, nàng vốn đang mang một thân thể yếu gà a!

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị người ném xuống nước, sặc vài ngụm nước sau đó cả người liền bắt đầu hoa mắt choáng váng, liên tục chìm xuồng.

"Bình An!"

Thánh thượng cùng Thái Hậu đều nôn nóng không thôi, đặc biệt là hoàng đế, tức giận mắng một tiếng, "Còn thất thần làm gì! Còn không chạy nhanh đi cứu người!"

Thái Tử đứng chỗ lan can cho thái giám bên cạnh một ánh mắt.

Nguyên bản là muốn giữ lại Bình An, sau đó luôn giám sát hướng đi Thụy Vương phủ nhưng nếu nàng đã không biết tốt xấu như vậy. Đã không chịu gả cho Tôn Nguy, vậy thì đi chết đi!

Nhìn thấy có người đột nhiên rơi xuống nước, hơn nữa hình như là người có thân phận cao quý, nhanh chóng liền có người vây quanh bờ hồ hóng hớt.

Hiên Viên Võ đứng ở trong đám người nhìn thiếu nữ ở trong nước giãy giụa kịch liệt.

Mắt thấy nàng ngừng giãy giụa từ từ chìm xuống, dáng vẻ hẳn là thể lực càng ngày càng không chống đỡ nổi, Hiên Viên Võ gắt gao nắm chặt tay rồi sau đó lại buông ra, sau đó lần thứ hai nắm chặt tay.

Đến cuối cùng thật sự không kìm nén được mới nhanh chóng hướng tới mép hồ mà nhảy xuống.

Thái giám kia đang cởi áo ngoài định nhảy vào trong hồ, kết quả lại bị người khác nhanh chân đến trước, nhất thời trợn mắt há hốc mồm không biết nên phản ứng như thế nào.

Thái Tử cũng sửng sốt trong khoảng thời gian ngắn.

Không thấy rõ người vừa rồi nhảy xuống hồ là ai.

"Quận chúa......"

Hiên Viên Võ nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi tới chỗ Đường Hoan , đem người ôm vào trong ngực, nhìn sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền thiếu nữ, Hiên Viên Võ ánh mắt có chút phức tạp.

Để cho nàng chìm xuống?

Hoặc là nhân cơ hội này giết nàng?

Chính là trong đầu lại hiện ra cảnh tượng nàng cười như không cười nhìn hắn bắt hắn đọc sách cho nàng nghe.

Nhưng cuối cùng Hiên Viên Võ cắn chặt răng, sau đó nhanh chóng đem người từ trong hồ cứu ra rồi đặt lên thuyền hoa.

Trước mắt bao người chỉ còn hình ảnh nam tử cao lớn vừa rồi ở dưới hồ anh hùng cứu mỹ nhân. Mà nam tử kia nhìn qua mạnh mẽ có lực, uy mãnh vô cùng, so với tướng quân anh dũng giết địch trên chiến trường còn muốn uy phong hơn !

Vì thế liền có người bắt đầu vỗ tay.

Đường Hoan trải qua một phen hú vía được cứu lên tạm thời bình yên vô sự. Thái y cẩn thận chẩn bệnh, sau đó châm chước mở miệng, "Bình An quận chúa lần này rơi xuống nước, một là chấn kinh, hai là bị cảm lạnh, bởi vì thể chất vốn đã suy yếu, cho nên cần thiết nghỉ ngơi điều dưỡng cho thật tốt. Nếu không có khả năng sẽ để lại di chứng."

Vừa rồi đột nhiên thuyền hoa chấn động là bởi vì có nhà đò không cẩn thận đụng vào đuôi thuyền hoa.

Thái Hậu đau lòng, "Đứa nhỏ Bình An này, mắt thấy ai gia sắp té ngã liền phấn đấu quên mình kéo ai gia lại. Kết quả còn để chính mình rớt vào trong hồ! Cái thân thể suy nhược này của con sao còn có thời gian đi bảo hộ ai gia!"

Thái Tử nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Trong lòng thật sự có muôn vàn ảo não.

Đương nhiên hắn ta đã nhìn thấy là ai đem Đường Hoan từ trong hồ cứu lên.

Rõ ràng hắn đều đã đem hết thảy mọi chuyện sắp đặt đâu ra đó. Lại còn hai tay chuẩn bị hoặc là đem Bình An gả cho Tôn Nguy, hoặc là trực tiếp giết nàng!

Kết quả thế nhưng đem sự việc nháo thành ra như vậy !

Sự tình phát triển giống y như đúc đời trước.

Cố Vũ cảm thấy mình tức giận đến muốn hộc máu!

Hiên Viên Võ cả người ướt nhẹp lộp bộp quỳ gối trên thuyền hoa, cúi đầu khiến cho không ai có thể thấy rõ thần sắc của hắn.

"Con vợ lẽ của Trung Dũng Hầu gia ?"

Cố Sơn Vân cau mày, chậm rì rì lẩm bẩm.

Phía sau đại thái giám trong lòng sợ hãi, lại không thể không nói, "Hơn nữa lại là đứa con vợ lẽ vì sốt cao nên cháy hỏng đầu óc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro