Chương 251 : Đô đốc, biểu muội có độc ( 45 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thụy Vương phi nào có thể nghĩ ra được trong khoảng thời gian này Đường Hoan nhìn qua không có biểu hiện gì khác thường, sau khi chạy tới chùa Hộ Quốc......

Nhờ Viên Tuệ đại sư hỗ trợ lấp liếm, liền thẳng một mạch chạy đến biên cương.

Không thể lại để Thụy Vương cùng kiếp trước giống nhau đều muốn tìm đường chết mà đi chèn ép Hiên Viên Võ. Rốt cuộc vai ác Boss trọng sinh, còn bị người cha tiện nghi kia kéo cừu hận, sau này có chết cũng không biết chết như thế nào!

Lúc Đường Hoan chạy tới biên cương mọi thứ cuối cùng cũng đã muộn......

Trên chiến trường.

Cát vàng đầy trời, máu tươi sương mù bao phủ.

Hiên Viên Võ dẫn quân tiên phong chém giết ở phía trước, một đường xung phong liều chết mà qua, quân lính một người lại một người ngã xuống, có địch nhân cũng có người phe mình.

Cái loại cảnh tượng chém giết tàn sát này nếu hiện ra trước mắt Đường Hoan, nàng sẽ cảm nhận được nam nhân ngày trước luôn áp chế bản tính trước mặt nàng nay đã hoàn toàn giết người đến đỏ cả mắt rồi. Đao trong tay đã sớm đã nhuộm đỏ, lại vẫn dũng mãnh vô địch chém giết về phía trước.

Thụy Vương mắt lạnh nhìn Hiên Viên Võ giống như sát thần ở giữa vạn quân, hơi hơi nhíu mày. Tuy rằng đã cùng lão thất phu Trung Dũng Hầu kia có ước định sẽ không cản trở hôn ước của con trai ngốc nhà ông ta cùng Bình An nhà mình, nhưng đó chỉ là lời hứa qua loa mà thôi.

Nhìn lại tên ngốc tử đang chinh chiến sa trường kia, ông cảm nhận được trên người hắn mang theo một cỗ lệ khí cùng liều mạng, quả nhiên không phải loại thiện lành gì, đến lúc đó Bình An mà gả cho hắn tất nhiên sẽ bị khi dễ.

Vì thế dưới tư tâm quấy phá, gọi thân vệ nói, "Lấy mũi tên tới."

Chiếc cung nặng trĩu bị Thụy Vương xách ở trên tay, tên đã lên dây, không có nửa phần chần chờ.

Liền bay thẳng đến người ở nơi xa đang chém giết trong đám người, thẳng tắp bắn tới chỗ Hiên Viên Võ, trên người hắn lúc này một vết máu cũng không có.

Đột nhiên sau lưng có một mũi tên khí thế rào rạt bắn tới, khi Hiên Viên Võ phát hiện đã không kịp trốn tránh, chỉ có thể làm tên hơi chếch đi.

Trúng ngay giữa lưng!

Máu đỏ tuôn ra!

Hiên Viên Võ cắn răng, quay đầu lại mà nhìn xa xa,một người ngồi ở trên lưng ngựa cao cao tại thượng, đao trong tay nắm đến mức trắng bệt. Ngay sau đó tiếp tục đi về phía trước chém giết, chỉ còn lại chút ý thức mà thay đổi phương hướng tiến lên. Một lát sau thoát ly được tầm mắt của Thụy Vương, không biết hắn sống hay chết.

Bên trong thiên quân vạn mã lại bị một mũi tên xuyên thấu giữa lưng, vậy hẳn là bị người dẫm đạp đến chết.

Thụy Vương nhẹ nhàng mà đem cung ném cho thân vệ, tâm tình rất tốt.

Chỉ là lúc quét tước chiến trường, thuộc hạ tới bẩm báo nói vẫn chưa phát hiện thi thể Hiên Viên Võ, sắc mặt Thụy Vương liền không còn vui cười.

Thần sắc trầm xuống phân phó tâm phúc điều tra khắp nơi, nếu là gặp Hiên Viên Võ trọng thương liền trực tiếp cho một đao mất mạng, quyết không cho phép lưu lại người sống!

Cho hắn dẫn quân tiên phong hắn vẫn đấu tranh anh dũng, bất tử. Nhưng sau lưng bị bắn lén, ở ngay giữa lưng, chẳng lẽ hắn còn có thể bất tử?

Mắt thấy Hiên Viên Võ lập hạ chiến công, nếu vẫn chậm trễ không xuống tay chỉ sợ sau này hắn bò được lên cao, sẽ không còn cơ hội diệt trừ!

Chờ Đường Hoan lao lực trăm cay ngàn đắng đuổi tới biên quan, biết được tin Hiên Viên Võ sống chết không rõ, chỉ kém không phun ra một ngụm máu.

Nàng mang tấm thân tàn ngàn dặm bôn ba, xem như mạo hiểm tánh mạng, kết quả vẫn là đã muộn một bước, người cha tiện nghi của mình đã tìm xong đường chết!

Này thật sự là......

"Phốc......"

Đường Hoan lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng ở trước mặt Thụy Vương thật sự phun ra một ngụm máu tươi, thẳng tắp mà ngã xuống.

Đáng thương cho Thụy Vương một câu trách cứ nữ nhi tự mình trốn đi còn không kịp nói, đã bị dọa sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng, vội vàng duỗi tay ra tiếp được nữ nhi, cho người kêu quân y lại đây.

Đường Hoan trong lòng đau khổ nhưng nói không nên lời.

Cái mệnh này của nàng a! Như thế nào bi ai như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro