Chương 252 : Đô đốc, biểu muội có độc ( 46 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoan Nhi a, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Hiên Viên Võ vận khí hắn không tốt, nói không chừng đã sớm đã bị giẫm đạp thành thịt nát! Nhưng mà con cũng không nên trách phụ vương a!"

Chờ Đường Hoan vất vả hòa hoãn lại, Thụy Vương ngồi ở mép giường, tận tình khuyên bảo nàng.

Đường Hoan đương nhiên biết, Hiên Viên Võ không chết dễ dàng như vậy.

Vì thế chỉ mỉm cười nhìn chằm chằm Thụy Vương, nhìn đến cả người Thụy Vương nổi da gà.

"Phụ vương, người mang theo Hiên Viên Võ tùy quân xuất chinh, trong lòng có cái chủ ý gì đừng tưởng rằng con không biết."

Thụy Vương: "......" Nữ nhi quá thông minh, trong lòng áp lực thật lớn.

"Một ngày còn chưa tìm được hắn, ta liền ở biên cương một ngày. Một năm không tìm được hắn, ta liền ở biên cương một năm. Nếu cả đời này đều không tìm thấy hắn, ta liền đem mạng đặt ở biên cương.

Thụy vương......"

Đường Hoan chậm rì rì ý vị thâm trường hỏi, "Người cảm thấy thân thể của con, có thể ở biên cương sống được bao lâu?"

Thụy Vương nhìn thấy ánh mắt quyết tuyệt của nữ nhi, trong lòng dâng lên một ngụm huyết.

"Hoan Nhi, đừng xúc động, phụ vương liền giúp con đi tìm người! Sống phải thấy người chết phải thấy thi thể, tìm đến tìm được hắn mới thôi!"

"Không không không, phụ vương, con chỉ cần nhìn thấy hắn. Nếu người mang về thi thể hắn, vậy người liền đem linh cữu của con và hắn cùng nhau mang về kinh đô đi."

Đối mặt với loại người tinh tường như Thụy Vương loại, nửa câu cũng không thể thiếu cảnh giác. Ông nói sống phải thấy người chết phải thấy thi thể, vậy hơn phân nửa khả năng sẽ mang về cho nàng một Hiên Viên Võ đã chết.

Ngươi không dùng lời nói quyết tuyệt với ông, ông sẽ không biết ngươi có bao nhiêu quyết tâm.

Nơi này biên cương mênh mang, cát vàng trải dài, diện tích lãnh thổ mở mang như thế, muốn tìm một người, gian nan dữ dội nha!

Huống chi, Thụy Vương thật đúng là không dám kết luận, tên ngốc tử Hiên Viên Võ kia có phải thật sự còn sống hay không.

Lúc trước thời điểm ông kéo cung bắn hắn thật là sảng khoái nhất thời, hiện tại Thụy Vương quả thực hận không thể chặt bỏ hai bàn tay mình !

Mắt thấy thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, nữ nhi nhà mình ở bên biên cương này chịu khổ hàn, thời gian càng dài thân thể nàng càng suy nhược với tốc độ mà mắt thường có thể thấy!

Đường Hoan tuy rằng mỗi ngày đều ở trong doanh trướng, nhưng biên cương ngày đêm nhiệt độ chênh lệch rất lớn, loại thân thể yếu gà của nàng không có khả năng thừa nhận.

"Rác rưởi Thống, đã nhiều ngày trôi qua nhưng một chút tin tức của Hiên Viên Võ đều không có. Ngươi không thể cho ta cái định vị đại khái à?".

Còn tiếp tục chờ đợi như vậy nàng hoài nghi còn chưa đợi tìm được Hiên Viên Võ, bản thân mình liền thật sự đem mệnh đáp ở chỗ này.

Rác rưởi hệ thống trầm mặc hồi lâu.

Đến cuối cùng phát ra âm thanh yếu ớt :【 không phải ta không chịu giúp ngươi, là ta...... Cũng không phân biệt rõ đông tây nam bắc a. 】

Đường Hoan:......

Ta nói này con mẹ nó!

Ta X đại gia ngươi!

Trên này chuyện vô vọng nhất chính là chờ đợi, đặc biệt thân thể Đường Hoan còn yếu ớt như vậy. Ở biên cương không thể ra khỏi lều trại.

Vừa đến buổi tối độ ấm liền nhanh chóng giảm xuống , nàng cũng chỉ có thể ôm tấm chăn thô ráp không có một tia mềm mại nằm ở trên giường run bần bật.

Quân doanh không thể so với Thụy Vương phủ, cái gì cũng không có, toàn dựa vào nghị lực mà chống chọi. Cũng khó trách Thụy Vương sẽ cảm thấy khó chịu, dù gì giang sơn cũng là do ông liều mạng trấn thủ bảo hộ nơi biên cương, đến cuối cùng vương vị lại dừng ở trên đầu những người khác.

Buổi tối Đường Hoan nằm ở trong chăn, mơ mơ màng màng nghĩ ở thế giới này mình còn có thể sống được bao lâu.

Lão hòa thượng nói không tới bảy năm, nàng cùng Hiên Viên Võ chỉ có thể còn lại một người.

Nhưng nàng cảm thấy không đến một tháng, nàng có thể sẽ chết ở biên cương.

Lúc Đường Hoan mơ mơ màng màng nghĩ, thình lình bên trong doanh trướng có một cái bóng đen thoáng tiến vào......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro