Chương 256 : Đô đốc, biểu muội có độc ( 50 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nỗi đau lớn nhất của Thái Tử là cái gì?

Không gì đau hơn khi hắn thân là trữ quân, nhưng mà kiếp trước cho đến lúc chết cũng không có được một trưởng tử!

Thái Tử Phi tính đến thời điểm này đã liên tiếp sinh ra bốn nữ nhi, khi nghe được ba chữ "thật đáng mừng" này Thái Tử Cố Vũ thiếu chút nữa phun ra máu.

Sau lưng có các hoàng tử khác như hổ rình mồi, hơn nữa các hoàng tử dưới gối mỗi người đều có con vợ cả, hắn  là Thái Tử lại không có đích nam, điều này khiến hắn cảm thấy ngôi vị trữ quân này hắn ngồi không vững.

Khó chịu đi, ha ha ha ha!

Đường Hoan kiêu ngạo mà quay người lại, sau đó mắt trợn trắng, nàng thích loại cảm giác xem người khác khó chịu này.

Hệ thống run bần bật.

【 ta cảm thấy, hình như ta biết ngươi vì sao trời sinh đã là một pháo hôi rồi. 】

"Vì cái gì?"

【 ngươi xem bộ dáng của ngươi giống vai ác như thế, nếu không phải ngươi có mệnh pháo hôi, ta chỉ sợ ngươi sẽ lên trời a ! 】

Hơn nữa ký chủ rác rưởi của nó còn đặc biệt co được dãn được, bắt lấy hết thảy cơ hội cầu sinh tồn!

Vai ác bình thường đều chết oanh oanh liệt liệt, nếu ký chủ rác rưởi không phải pháo hôi thì nàng có khả năng sẽ không ngừng tác quai tác quái, sau đó bị người bao vây diệt trừ.  Sau đó nàng co duỗi rồi trốn thoát như cá chạch, sau đó lại bị người đuổi bắt, cứ lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn mãi không dứt.

Đường Hoan:......

......

Thụy Vương dẫn dắt quân chinh chiến sa trường hơn ba năm, cuối cùng đến phương bắc đánh lui Man tộc hơn trăm dặm, coi như là đại thắng trở về.

Thụy Vương ngồi trên lưng ngựa cũng đã nghe được trong đám người ẩn ẩn có người nói thầm, nói xấu nữ nhi của ông.

"Thụy Vương gia chinh chiến sa trường, thật là quốc chi anh hùng, như thế nào lại sinh ra nữ nhi điêu ngoa tùy hứng như vậy!"

"Đúng vậy, nghe nói trước đó không lâu nàng lại sai người đánh công tử Quốc công phủ."

"......"

Thụy Vương cảm thấy trong lòng rất là vui mừng, xem ra thê tử cùng nữ nhi trong ba năm này, hẳn là không có chịu ủy khuất.

Đúng vậy, ông không chỉ không cảm thấy có bất luận vấn đề gì, còn cảm thấy rất vui mừng.

Từ trong cung phục mệnh trở về, trên người Thụy Vương còn mặc áo giáp liền lập tức sai người mau đóng cửa phủ.

"Mấy ngày gần đây, đóng cửa từ chối tiếp khách, bất luận kẻ nào cũng không được vào phủ!"

Hiên Viên Võ tên ngốc to con kia, tuy rằng ba năm nay lập được nhiều chiến công hiển hách, ở chiến trường có danh hiệu Diêm La Vương, nhưng cũng không đại biểu ông phải đối với hắn lau mắt mà nhìn!

Hắn muốn đến Thụy Vương phủ tìm Bình An bảo bối của ông ?

Ông giành trước một bước đem cửa phủ đóng lại, xem hắn như thế nào vào được đây!

Thụy Vương dùng chiêu này không những ấu trĩ mà còn không hề có hiệu quả.

Bởi vì buổi tối hôm đó Đường Hoan đang nửa mộng nửa tỉnh, có một người từ cửa sổ nhảy vào.

Đương nhiên đó là Hiên Viên Võ.

Nam nhân cao lớn thập phần thuần thục mà đem người từ trên giường ôm lên, sau đó gắt gao ấn ở trong lòng ngực, cúi đầu, dùng môi hôn tỉnh người trên giường.

Động tác thập phần gấp gáp, hơn nữa thập phần thô lỗ, hắn như một tên ngốc chưa hiểu phong tình.

"Tiểu quận chúa, ta đã trở về."

Con ngươi Hiên Viên Võ trong đêm tối càng thêm có vẻ thâm thúy thuần túy.

"Chàng như thế nào nửa đêm còn bò cửa sổ, tại sao không đi cửa chính." Đường Hoan mơ mơ màng màng mang theo giọng mũi nói.

"Thụy Vương gia đem cửa chính đóng kín, không cho ta tiến vào." Đại ngốc tử dùng ngữ khí ủy khuất, nhanh chóng cáo trạng tội của Thụy Vương.

Hắn vẫn giống lúc ban đầu, lời nói ngay thẳng, vui buồn đều viết hết lên mặt, chỉ là hành vi thêm nhiều phần bá đạo.

Bình tĩnh như là trước nay không có chuyện hắn trọng sinh.

"Lần này hồi kinh, ta về sau không cần đi nữa, thánh thượng nói, muốn cho ta chức đô đốc Cẩm Y Vệ."

Hiên Viên Võ đem chuyện hôm nay trong ngự thư phòng tỉ mỉ kể cho nàng nghe, giống như hoàn toàn không có tâm cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro