Chương 255 : Đô đốc, biểu muội có độc ( 49 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thụy Vương phi phát hiện nữ nhi của mình không có ở chùa Hộ Quốc, sợ đến mức thiếu chút nữa ngất đi.

Thân thể Đường Hoan thực sự không thể ở lâu tại nơi này. Thụy Vương nhanh chóng an bài người xong liền quyết định đem Đường Hoan đưa về kinh thành.

Đường Hoan hướng về phía Hiên Viên Võ trong đám người ngoắc ngoắc ngón tay, Hiên Viên Võ đi qua.

"Hiên Viên Võ, chàng ngồi xổm xuống một chút."

Hiên Viên Võ làm theo.

"Ai nha, xuống chút nữa đi, chàng ngồi xổm một chút."

Hiên Viên Võ chỉ có thể ngồi xổm xuống chút nữa.

Rồi sau đó ngay trước mắt bao người, Đường Hoan không e dè đặt trên má hắn một nụ hôn, "Đại ngốc, ta ở kinh thành chờ chàng trở về cưới ta, nhớ không ?"

Hiên Viên Võ ngốc ngốc sờ sờ mặt, sau một lúc lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

Thụy Vương tức giận đến dậm chân, cũng chỉ nghe thấy nữ nhi bảo bối ở bên tai ông thấp giọng nói, "Phụ vương, hiện giờ hơn phân nửa người trong quân người đều biết, con cùng Hiên Viên Võ có quan hệ gì, cũng coi như con không còn thanh danh gì. Nếu sau khi con đi, chàng ấy vẫn xảy ra chuyện......"

Đường Hoan chưa nói hết câu nhưng Thụy Vương đã hiểu.

Thụy Vương buồn rầu phất phất tay, "Hắn sẽ không xảy ra chuyện, con đi được rồi, đi đi!"

......

Thời cổ đại hành quân đánh giặc, chậm thì một năm hai năm, nhiều thì có khả năng lên đến tám năm mười năm.

Đường Hoan từ sau khi trở lại Thụy Vương phủ, đã bị Thụy Vương phi nhìn lom lom, thường cho nàng tham gia một vài yến hội ngắm hoa linh tinh, hơn phân nửa vẫn hy vọng nàng có thể di tình biệt luyến.

Nàng một mình luyện Thái Cực, đều đã luyện đến năm thứ ba.

Đường Hoan nghĩ nghĩ muốn thay đổi một chút phương thức rèn luyện đơn điệu nhạt nhẽo này, cho nên liền đổi thành nhảy quảng trường.

Từ lúc nàng mười lăm cập kê, đến nay mười tám, cũng coi như gái lớn tuổi chưa gả, lúc trước nhiều ong bướm như vậy, hiện giờ cũng giảm bớt không ít. Nhưng nàng vẫn còn là nữ tử được hoàng thất sủng ái, cho dù nàng đã là gái lỡ thì, cũng có rất nhiều người muốn cưới.

Suốt ba năm Đường Hoan đều không có nhận được một phong nào đến từ Hiên Viên Võ.

Vẫn là nhờ thư nhà của Thụy Vương ngẫu nhiên sẽ có đề cập tới hiện trạng Hiên Viên Võ. Thậm chí từ đáy lòng nàng cảm khái một câu, đại ngốc tử này thật đúng là dũng mãnh vô địch, kiến công lập nghiệp so với ai khác đều nhanh chóng hơn!

Trong đó còn có một loại cảm giác lúc trước mình đã cảm khái lầm rồi.

Đường Hoan trong lòng kỳ thật có một dự cảm xấu, ba năm thời gian không có được một phong thư.

Tâm địa Hiên Viên Võ so với trong tưởng tượng của nàng còn ngang ngạnh hơn.

Hiên Viên Võ kỳ thật không phải là không có viết thư từ, chỉ là viết xong hắn đều đặt vào trong tráp, không có sai người đưa thư đi.

Bình An quận chúa.

Cố Nhược Hoan.

Hiên Viên gia đổ máu, 3000 tộc nhân bị trảm đầu.

Mỗi lần nhớ tới nàng trong đầu hắn lại thình lình toát ra chấp niệm đó. Cho nên thư từ trong tráp đều đã tích lũy được một xấp thật dày. Nhưng trước sau đều không có đưa đi gửi dù là một lần.

Ba năm này Đường Hoan còn dưỡng thành một cái thói quen bất lương......

Thường thường chạy tới trước mặt khí vận chi tử mà nhảy nhót, thưởng thức đối phương bị nàng làm cho tức giận đến muốn mệnh, nhưng khi lại không thể làm gì được nàng.

Làm một pháo hôi, vẫn luôn là đá kê chân của nam nữ chủ, chỉ có bọn họ vô tình chà đạp nàng luôn không để nàng có cơ hội nghịch tập.

Cho nên Đường Hoan tỏ vẻ mình rất là hưởng thụ tâm lý đáng khinh với Thái Tử , động một chút liền đi đến trước mặt hắn lắc lư lắc lư.

Nhìn ta mà ngươi hãy thấy khó chịu đi!

Muốn giết chết ta đi!

Chậc, nhưng mà ngươi lại không dám động thủ! Ha ha.

"Thái Tử ca ca, nghe nói Thái Tử Phi tẩu tẩu hai ngày trước mới vừa sinh hạ tứ nữ nhi cho ngài, thật là đáng mừng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro