Chap 21 + 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 21: Cùng đường


Hyomin kéo lê bước chân mệt mỏi về đến nhà, trong nhà truyền đến một tiếng khóc thê lương


-Minnie, con cứu mạng chúng ta đi - thấy Hyomin vừa về, mẹ kế giống như gặp được cái cây cứu mạng, lập tức nhào tới


-Dì, dì sao thế??? Sao hai người lại khóc??? - mẹ kế cùng chị họ Shin Kyung đến sưng đỏ mắt, Hyomin cũng không hiểu hỏi


-Chủ nợ của ba con không hiểu sao tìm được địa chỉ của chúng ta, họ đến đây thúc giục chúng ta trả nợ, trước 5 giờ chiều nay, phải thanh toán toàn bộ. Nếu như không trả, sẽ kiện ba con lên toàn án, mang con và chị hai con đến quán bar tiếp khách!!! - mẹ kế ôm Shin Kyung đau lòng khóc, vuốt ve tóc của cô ta


-MinMin, nghề người mẫu của chị mới bắt đầu, chị vừa mới nhận mấy show quảng cáo, mới vừa lên trang bìa cuốn tạp chí đầu tiên, chị không muốn tiếp tục làm vũ nữ, không thể tới quán bar tiếp khách được! - Shin Kyung ra vẻ đáng thương nói, trong ánh mắt che giấu sự tính toán ngấm ngầm


-Dì, chị Kyung, hai người đừng có nôn nóng, để con nghĩ xem có biện pháp gù không - Trái tim Hyomin như thắc lại, tiền thuốc thang của ba chưa đâu vào đâu, giờ lại bị chủ nợ tìm tới cửa. Chắc cô phải tìm thêm mấy việc làm nữa rồi!!!


-Không cần suy nghĩ a, có một phương pháp xử lí - Shin Kyung ngồi bật dậy, lấy trong túi ra một tờ giấy đưa cho Hyomin "Hyomin, chủ nợ nói em chỉ cần cầm tờ giấy này đến số nhà 69 đường Chaewon, món nợ của chúng ta được xóa thôi"


Số nhà 69 đường Chaewon


Đây là một ngôi nhà cổ phủ đầy dây mây xanh, trong nội thành tấc đất tấc vàng, lại có một ngôi nhà cổ như vậy, Hyomin cảm thấy kì lạ sao trước kia mình lại không để ý tới, cầm tờ giấy con kia trên tay gõ gõ vào cánh cửa thần bí. Không có ai lên tiếng, cửa lại tự động mở ra


Không hiểu tại sao Hyomin cảm thấy sợ hãi, hít sâu một hơi, trấn định cảm xúc, cô bước chân lên chiếc cầu thang bằng gỗ tử đàn, cầu thang được lau thường xuyên nên sáng bóng, cả ngôi nhà sang trọng nhưng cũng rất khiêm tốn, có thể thấy được chủ nhân có cặp mắt thưởng thức hơn người


-Có ai ở đây không??? - Hyomin chậm rãi lên tiếng hỏi


Trước mắt cô bỗng tối sầm, một bóng dáng cao cao xuất hiện tại cầu thang, thân hình cao nên che khuất cả ánh sáng len lỏi từ bên cửa sổ vào. Theo bản năng, Hyomin ngẩng đầu lên. Ngược sáng, cô lại không thấy rõ mặt của đối phương, nhưng mái tóc. . . cô xác định được, người đó là phụ nữ, mặc dù cô ấy có mặc đồ theo phong cách tomboy


-Xin hỏi, cô muốn tôi cầm tờ giấy này đến tìm cô sao??? Cô nói với chị tôi, chỉ cần tôi đến tìm cô, món nợ của chúng tôi được xóa hết, là thật sao???


Từ cổ họng người phụ nữ kia thoát ra âm thanh cười khe khẽ. Nghe có vẻ quen tai


Hyomin nghi ngờ nhíu mi lại. . . .


Người ấy từng bước từng bước một xuống cầu thang, nhưng Hyomin lại cảm thấy có một cỗ áp lực rất lớn. Bên ngoài là cái nóng của mùa hè, trong phòng lại râm mát đến phát run. Hyomin siết chặt tờ giấy, lòng bàn tay hơi toát mồ hôi


Người này cách cô càng lúc càng gần, đôi tay đút trong túi quần, từ phía đó nhìn xuống Hyomin.Hyomin lập tức nhớ ra người đó là ai, dáng cao cao tại thượng ấy, chỉ có thể là Park Jiyeon, đúng, là Park Jiyeon!!!

-Ngoài ý muốn sao?? - Trong mắt lóe ra tia sáng thõa mãn. Quả ớt nhỏ, em trốn không thoát đâu!!!


Hai tay của Hyomin bất giác nắm chặt, móng tay bấu lấy da thịt, đâm thật sâu, đau đến muốn ứa nước mắt, nhưng Hyomin bây giờ chỉ thấy sợ hãi, còn cái khác, cô không cảm nhận được!!!


Người này. . . quả thật là ti tiện a, lại áp dụng thủ đoạn vô sỉ như vậy đến bức ép mình!!!


Trợn to đôi mắt trong trẻo, Hyomin lạnh lùng cất tiếng "Cô đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Park Thị, ức hiếp một dân thường như tôi đây thì cô hứng thú lắm sao??? Cô có tin tôi sẽ gặp nhà báo phóng viên tố cáo cô hay không???"


-Hahahahaha. . . . - Tiếng cười trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu của Hyomin, Jiyeon vẻ xem thường, nhướng mi lên nói "Tôi có trách nhiệm nói cho em biết, ở nước Đại Hàn Dân Quốc này, không một tòa soạn nào dám đăng tin tức của tôi khi tôi chưa cho phép!!!!

.

.

.

.


________________________________


Chap 22: Trao đổi ngang giá


Hyomin muốn chạy trốn, nhưng đôi chân giống như mọc rễ, trì trệ không chạy được. Suy nghĩ của cô đang đấu tranh kịch liệt


Nếu như ở lại, có nghĩa là cô phải chấp nhận tất cả những điều kiện không hợp lí của người phụ nữ này!!! (An: ồ, biết luôn)


Chạy trốn?? Không, không được!!! Nếu như bây giờ cô đi khỏi đây, dì và chị Kyung sẽ ra sao?? Cả ba của cô nữa??? Nghĩ tới đây, Hyomin cố lấy can đảm


Kiên định ngẩng đầu lên, nhìn Park Jiyeon khẽ mỉm cười


-Tổng giám đốc Park, cô nói đi, điều kiện của cô là gì???


-Làm tình nhân của tôi, đến khi nào tôi chán mới thôi - ánh mắt Park Jiyeon căn bản không nhìn cô mà lơ đãng nhìn ra cửa sổ


-Cô. . . cô. . . .bị thần kinh à??? - Hyomin xoay người muốn đi khỏi đây


-Tìm bệnh viện tốt nhất và điều trị đặt biệt cho ba em, bảo đảm với em ông ấy sẽ nhanh hồi phục - giọng nói trầm thấp của cô ấy vang lên sau lưng Hyomin


Cô dừng lại, bắt đầu do dự. . . .


Cô vô cùng chán ghét cái điều kiện lưu manh, hoang đường của cô ta, nếu như bình thường, cô cho cô ta một bạt tay mà không cần suy nghĩ rồi, nhưng. . . hiện tại. . . cô lại do dự


Điều kiện của cô ta quá mức hấp dẫn, đúng là vì không có tiền nên không điều trị hết. Nếu như có thể, tìm được bệnh viện hạng nhất, do bác sĩ tốt nhất phẫu thuật cho ba, ba nhất định khá hơn!!


Nhưng, muốn ba hồi phục nhanh. . . .chính là. . . .bán mình cho cầm thú!!!


"Nghĩ thông suốt chưa???" - Park Jiyeon lên tiến, nhìn chằm chằm bóng lưng cứng nhắc của cô, khóe môi cong lên. Phụ nữ, đều là hàng hóa kinh doanh.......và Hyomin cũng không ngoại lệ


Park Jiyeon đi tới, đôi bàn tay đầy lửa nóng ôm cơ thể cô từ phía sau, lòng bàn tay nóng bỏng khiến cô giật mình


Hyomin nhìn chằm chằm bàn tay ngang eo mình, cô cảm thấy thật ghê tởm! Cô rất muốn mắng chửi cho đã rồi quay về nhà, nhưng cuối cùng. . . .cô vẫn không đẩy cô ta ra (An: biết mờ, sao nỡ đc chớ). Bây giờ là 4;50 pm. cô chỉ còn 10 phút để thương lượng với cô ta mà thôi


Cô còn có lựa chọn khác sao???


Ba cô buôn bán bị phá sản, cô vì muốn tiết kiệm ít tiền, sau khi làm xong lại đi bộ qua mấy chục trạm xe để về đến nhà. Cô đã mất quyền lựa chọn rồi!


Danh dự??? Trước cơ thể bệnh của ba cô, danh dự còn tính gì chứ??? Ba đã từng rất năng động, bây giờ như cái xác nằm liệt giường, không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích. có khác gì sống đời sống thực vật đâu???


Danh dự. .. .cô rất cần nó, nhưng trong sự khắc nghiệt của cuộc sống này, nó không đáng giá một xu!


Vì ba cô có thể khỏe lại, bán đi cơ thể. . . vốn đã dơ bẩn của mình, cô cũng đâu có gì thua thiệt!!!


Trong sạch của cô, vào cái đêm đó. . . đã bị một người phụ nữ không biết tên tuổi và diện mạo lấy mất!! Thất thân một lần, cùng với thất thân mười lần. . . .có gì khác nhau sao???


Học trưởng Ham. . . . Hyomin lại nhớ đến giọng nói mềm mại và những khoảnh khắc bên chị ấy. Khuôn mặt nho nhã, luôn nở nụ cười. trái tim ẩn dấu một nổi đau nhói


Ham EunJung, chị đứng dưới bóng cây hoa đào chờ cô tan học, nụ cười của chị ấm áp hơn cả nắng xuân. Chị nói, Hyomin, mau lớn lên đi, chờ sinh nhật 19t của em, chị dẫn em đi xem biển


Ham EunJung, khi ngoài trường có mấy tên côn đồ ăn hiếp cô, Ham EunJung luôn là người ra tay giúp đỡ, từ đó không ai dám đụng đến cô nữa. Một người nho nhã đến thế, một người vì bảo vệ cô mà đánh nhau, cam tâm vì cô mà bị phạt lỗi bởi thầy cô giám thị


Học trưởng Ham. . . ánh mắt của Hyomin đột nhiên mơ hồ, nước mắt kiềm nén rất lâu, rốt cuộc vào giờ phút này mà rơi xuống. Từng giọt, từng giọt nặng nề, nếm vào trong miệng cay đắng lạ thường


Đau lòng. . . khiến nước mắt trào ra, lại bị Hyomin cắn răng đè xuống!!!


-Tôi đồng ý với cô !!!!


.

.

.

.




To be continued



An


___________________________

2 chap đỡ nha. mai sẽ bù. tại nay An có chút chuyện bận


Mà An comback như đã hứa dồi nè, ai hóng không nè??? Yêu thương lắm các rds của An
. cảm ơn các lời chúc của các bạn. . . .An làm bài tốt lắm ^^ hihihi






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro