Phần 74 kế hoạch trộm con 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói của Hoành Tử Thao khiến cho Ngô Diệc Phàm bất mãn hét lên một tiếng chói tai, anh nói: 'Làm ơn đi, mình đây là "đen một cách khỏe mạnh" nha!'

'OK, hắc vương tử, xin hỏi điện hạ ngài là đặc biệt đến đây thăm hạ thần hay chỉ là trên đường ngang qua, thuận tiện ghé qua nhà của hạ thần vậy?' Hoàng Tử Thai đẩy ly nước lạnh đến trước mặt Ngô Diệc Phàm, cười hỏi.

Nói thực, anh thực sự rất tò mò về chuyến xuất hành lần này của Ngô Diệc Phàm, không những là không ngồi máy bay tư nhân mà ngay cả xe cũng không có, vệ sĩ cũng không. Chuyện này quả thực quá kỳ quái! Tuy tên này trước giờ vẫn luôn hành động khác người, nhưng lần này Hoàng Tử Thao thực sự không đoán ra được anh đang mưu tính gì nữa.

'Haizzz, nói ra thì có chút ảnh hưởng đến tình anh em của chúng ta, nhưng mình vẫn sẽ thành khẩn nói cho cậu biết!' anh nói đến đây hơi ngừng lại một chút, uống một ngụm nước lớn, trên gương mặt anh tuấn lộ ra nụ cười thỏa mãn, anh thoải mái dựa lưng vào ghế sofa, lười nhác nói tiếp: 'Lần này mình chỉ là đi ngang qua nhà cậu thôi!'

'Cậu muốn đi đâu?' Hoàng Tử Thao càng thêm nghi hoặc, hỏi lại.

'Hy Lạp, sau đó từ Hy Lạp trở về Mỹ!' Ngô Diệc Phàm trả lời.

Hoàng Tử Thao nghe vậy sự nghi hoặc càng lớn, anh vội hỏi tiếp: 'Cậu cứ một người mà đi như vậy sao?'

Ngô Diệc Phàm nhướng mắt nhìn anh, vẻ mặt cực kỳ khẳng định.

'Không mang theo gì cả?' Hoàng Tử Thao lại hỏi tiếp.

'Ừm!' Ngô Diệc Phàmcvươn vai, duỗi người, trả lời ngắn gọn.

Biểu tình trên mặt Hoàng Tử Thao chỉ có thể dùng hai chữ "chấn động" để hình dung. Anh không nói gì thêm mà đứng dậy đi thẳng về phía Ngô Diệc Phàm, bàn tay to đặt vội lên trán anh sau đó nói: 'Nóng thật. Đúng là đang có bệnh mà!'

Anh cười hất tay Hoàng Tử Thao ra, 'Làm ơn đi người anh em, ngoài trời nóng như lò than vậy, mình vừa mới từ ngoài vào, nhiệt độ thân thể cao cũng là bình thường thôi ...'
Nói đến đây, anh cố ý làm ra vẻ ai oán nhìn Hoàng Tử Thao : 'Cậu vẫn tưởng là mình nói đùa sao?'

'Mình còn tưởng rằng cậu bị mặt trời ngoài kia thiêu hỏng não mất rồi. Xem ra cậu nên giải thích rõ ràng với mình mới được, bằng không mình sẽ cho rằng cậu mắc một chứng bệnh lạ nào đó!'

Hoàng Tử Thai ngồi lại xuống sofa, nhìn Ngô Diệc Phàm bằng ánh mắt bỡn cợt.

Ngô Diệc Phàm xua tay: 'Mình chỉ là đánh cược với người ta thôi mà, chẳng có gì mà ngạc nhiên đến vậy cả. Ván cược là trong tình trạng không tiền có thể xuất phát từ bắc Mỹ đi khắp châu Âu một vòng, sau đó quay trở lại Mỹ!'

Động tác cầm ly rượu nhàn nhã của Hoàng Tử Thao chợt dừng lại giữa không trung, trên gương mặt chính trực lộ rõ vẻ kinh ngạc như nhìn thấy quái vật, qua một lúc lâu anh mới hoàn hồn lại, giọng nói vốn trầm thấp có chút thay đổi: 'Diệc Phàm, mình chỉ có thể nói cuộc đánh cược này của các cậu cũng đủ biến thái đấy!'

Không phải là anh không tin Ngô Diệc Phàm không có năng lực làm được chuyện này, chỉ có điều anh thấy Ngô Diệc Phàm đã lớn như vậy mà còn đánh cược kiểu trẻ con như thế, thật sự lãng phí bộ óc thiên tài và chỉ số thông minh của anh.

'Này này Tử Thai, đổi một góc độ khác để nhìn, nếu như Kỳ Hinh đánh cược với cậu giống vậy thì cậu tiếp nhận hay cự tuyệt?' Ngô Diệc Phàm lên tiếng hỏi.

'Đương nhiên là tiếp nhận rồi! Gì??? Đợi đã ...' Hoàng Tử Thao vừa trả lời xong thì mới phản ứng lại kịp, trên gương mặt cương nghị như đao khắc kia chợt lộ ra ý cười xấu xa, nói một câu đầy hàm ý: 'Nói như vậy, người cá cược với cậu là một phụ nữ rồi!'

Đôi mắt Ngô Diệc Phàm lóe lên một tia tà tứ, nụ cười tràn từ khóe môi đến tận đầu mày cuối mắt: 'Nói một cách chính xác hơn, là một người phụ nữ rất quan trọng với mình! Những người phụ nữ bình thường có năng lực vậy sao?'

Câu trả lời của anh ngược lại đã khơi dậy sự hứng thú của Hoàng Tử Thao, anh biết Ngô Diệc Phàm trước giờ nổi tiếng phong lưu, nhưng có thể khiến anh hao tâm tổn trí như vậy, tin chắc chỉ có thể là người phụ nữ trong lòng anh.

'Mình rất muốn biết rốt cuộc người phụ nữ đó là ai, mà lại có khả năng làm cho Ngô đại tổng giám đốc không màng sự an nguy của bản thân đi thực hiện cuộc cá cược!'

Nụ cười trên mặt Ngô Diệc Phàm dần dần bị thay thế bởi một sự nghiêm túc, còn trong đôi mắt đẹp chợt xẹt qua một tia cô tịch, điều này rơi vào đôi mắt tinh tường của Hoàng Tử Thao khiến anh cực kỳ kinh ngạc.

Một lúc sau anh mới chậm rãi thốt ra ba chữ: 'Địch Lệ Nhiệt Ba!'

Hoàng Tử Thao nghe thấy cái tên này, rõ ràng đã sửng sốt một hồi, nhưng rất nhanh, anh lại nở nụ cười: 'Cậu rốt cuộc đã tìm được cô ấy rồi!'

Ngô Diệc Phàm nở nụ cười khổ, ánh mắt đầy phức tạp: 'Cậu muốn cười thì cứ cười đi, mình thừa nhận, lúc cô ấy mới rời khỏi mình, đúng là mình rất hận cô ấy, thậm chí đã từng nghĩ, nếu như gặp lại cô ấy, mình nhất định sẽ tìm cách trả thù một phen, nhưng tiếc là ...'

'Nhưng tiếc là, cậu không thắng được trái tim mình!' Hoàng Tử Thao vừa nói đã trúng tâm tư của anh.

Anh không trả lời, chỉ có điều, biểu tình bông lơn trên mặt không che dấu được sự cô đơn tịch mịch trong lòng.

'Người phụ nữ này ... có đáng để cho cậu bỏ ra lần nữa vì cô ấy không?' Hoàng Tử Thao nhịn không được hỏi.

Thân là bạn tốt, anh sao lại không hiểu rõ Ngô Diệc Phàm chứ?

Nghĩ lại năm đó, Diệc Phàm vì xử lý sự nghiệp của gia tộc mà trì hoãn thời gian trở lại trường, sau đó lại phải đối mặt với sự thay lòng đổi dạ mà rời đi của Nhiệt Ba, tuy rằng anh không biết giữa hai người cụ thể đã phát sinh chuyện gì, nhưng sự đau khổ vì thất tình của Diệc Phàm anh nhìn thấy rành rành. Nhiều năm như vậy, Diệc Phàm vẫn hằng đêm chơi bời, có thể là vì muốn quên đi mối tình ấy.

Ngô Diệc Phàm nghe vậy, đôi mày rậm hơi nhíu lại: 'Mình vẫn luôn cảm thấy chuyện xảy ra năm đó không đơn giản như vậy!'

'Ý cậu là sao?' Hoàng Tử Thao không hiểu hỏi lại

'Chỉ là trực giác thôi, hơn nữa thái độ và vẻ mặt của cô ấy khiến mình có cảm giác không đúng!'

Ngô Diệc Phàm thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra tràn đầy tình cảm, khiến phụ nữ nhìn thấy sẽ không thể kìm chế được mà điên đảo thần hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro