Phần 75 kế hoạch trộm con 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoành Tử Thao càng lúc càng khó hiểu, nếu theo như tính cách của Ngô Diệc Phàm, anh không nên để tình cảm làm cho bản thân hồ đồ vậy mới đúng chứ.

Ngô Diệc Phàm ngẩng mặt nhìn Hoàng Tử Thao, giọng nói trầm thấp mang theo một nỗi bất lực vô hạn: 'Dường như Nhiệt Ba đối với chuyện năm đó rất phản cảm, hơn nữa khi nhắc đến chuyện tám năm trước, tâm trạng cô ấy cực kỳ kích động. Huống gì hiện giờ cô ấy rất chống đối mình, vì vậy mình muốn hỏi chuyện năm đó cô ấy cũng không chịu nói. Nhiệt Ba không giống những cô gái khác, mình không thể dùng bất cứ thủ đoạn xấu nào để ép buộc cô ấy làm chuyện gì!'

Hoàng Tử Thao nhìn bạn tốt, bất lực lắc đầu.

'Được rồi được rồi, cậu nhiều chuyện quá! Giữa đàn ông với nhau cứ nói chuyện tình cảm hoài không cảm thấy lạ sao. Tử Thao, tối nay cậu phải mời mình một ly đó, coi như giúp mình tẩy trần!'

Ngô Diệc Phàm xua xua tay, trên mặt đã khôi phục lại vẻ bông lơn như trước giờ.

Hoàng Tử Thao cười khổ một tiếng, cái tên Ngô Diệc Phàm này, rõ ràng là anh nhắc đến chủ đề tình cảm trước, giờ lại quay trở lại trách mình!

***

Màn đêm dần dần buông xuống, đây là lúc mà cuộc sống về đêm bắt đầu nhộn nhịp, ánh đèn màu muôn hồng nghìn tía như tô điểm thêm màu sắc cho màn đêm, rực rỡ chiếu sáng cả thành phố khiến nó trở nên có chút không chân thực, mang một vẻ xa hoa lộng lẫy.

Ngô Diệc Phàm cầm ly rượu đỏ trên tay, ánh mắt lơ đễnh nhìn cảnh tượng xung quanh mình, gương mặt anh tuấn đầy sức quyến rũ, dưới ánh đèn mờ ảo càng mang một nét gì đó không chân thật.

'Tử Thao, có câu rượu ngon gặp được bạn hiền thì ngàn chén không say...' Thân hình cao lớn của anh lười nhác dựa sát vào người Hoằng Tử Thao, lẩm bẩm.

'Diệc Phàm, đừng có làm ra vẻ như uống say kia nữa!' Hoàng Tử Thao buồn cười nhìn dáng vẻ lờ đờ như có chút say của Ngô Diệc Phàm, tên kia trước giờ tửu lượng luôn rất khá, chắc sẽ không vì uống mấy ly rượu đỏ mà say chứ? Hay là ... không phải say rượu mà là say tình?

Ngô Diệc Phàm nhếch môi, động tác tao nhã nhưng dường như đã có vài phần men say: 'Nhưng mà ... người không hợp nhau, nói nửa câu cũng là nhiều ...'

Cổ họng Hoàng Tử Thao bật ra một tiếng cười khẽ, anh nâng ly lên hớp một ngụm rượu, mùi thơm dìu dịu mà nồng nàn của loại rượu ngon dường như vẫn còn lưu lại trong miệng, thật lâu vẫn chưa tan hết.

Quán bar vốn là nơi giải sầu tìm vui, mà hai người đàn ông có khí chất khác nhau, nhưng anh tuấn chẳng ai kém ai, đương nhiên dễ dàng thu hút sự chú ý của các cô gái.

Hoàng Tử Thao gương mặt chính trực cương nghị, còn Ngô Diệc Phàm thì tuấn suất đầy sức quyến rũ, tuy rằng quán bar huyên náo hỗn độn, nhưng vẫn ngầm tỏa ra một sức thu hút cực lớn, chỉ có điều trên mặt hai người lộ ra vẻ xa cách như đang treo một biển báo "đừng đến gần" khiến cho những cô gái đang muốn tiếp cận bắt chuyện nhìn thấy mà chùn bước.

Chỉ là, vẫn có một loại phụ nữ "biết rõ trên núi có cọp nhưng vẫn cứ muốn lên", dưới ánh mắt theo dõi của mọi người thản nhiên bước đến ngồi bên cạnh Ngô Diệc Phàm.

Lúc này anh vẫn như không thấy gì, cứ tiếp tục theo đuổi ý thơ của mình ...

'Chớ ngừng tay, rót nữa đừng thôi

Vì mình, ta hát khúc chơi

Vì ta, mình hãy lắng lời mà nghe ...'

'Oa ... anh giỏi thật đấy!'

Cô gái vẻ mặt đầy hâm mộ không ngừng vỗ tay, sau đó tình tứ liếc mắt nhìn hai người đàn ông ưu tú trước mặt: 'Hai anh đẹp trai, có thể mời em một ly không?'

Hoàng Tử Yhao nhướng mày không nói gì, theo tên Ngô Diệc Phàm này ra ngoài là biết sẽ chọc vận đào hoa ngay mà, nếu như bên cạnh mình lúc này là Dương Dương thì nhất định sẽ không ai dám đến bắt chuyện cả, nhất là phụ nữ, bởi chỉ riêng nhìn đến đôi mắt lạnh lẽo của Dương Dương thì đã sợ đến cách xa ba thước không dám đến gần rồi.

Đang lúc suy nghĩ thì Ngô Diệc Phàm chợt nâng ly rượu lên, một tay kia khoác vào cánh tay của Hoàng Tử thao, "yêu kiều" lên tiếng: 'Thật là đáng ghét chết đi được, em với Darling (anh iu) ra đây uống rượu ngâm thơ, sao lại có người chạy đến làm mất hết hứng vậy chứ?'

Trời ạ!

Câu nói này của anh khiến cho cô gái trẻ ngồi bên cạnh chấn động chẳng khác nào động đất cấp chín, không chỉ cô ta mà ngay cả những cô gái khác đứng ở gần đó đang nhìn ba người như hổ rình mồi cũng giật mình nhảy dựng, hai anh đẹp trai kia không phải là ... không phải là cái loại đó chứ?

'Cậu thật biết diễn trò!' Tính tình thẳng thắn, Hoàng Tử Thao hoàn toàn không hề có ý hợp tác diễn kịch với anh, ngược lại lại là vẻ mặt chờ xem kịch vui.

'Darling, anh chuốc người ta say như vậy rồi mà còn trêu người ta sao? Em mặc kệ anh, tối nay anh phải theo người ta ...'

Ngô Diệc Phàm ngả đầu, gối đầu lên bờ vai rắn chắc của Hoàng Tử Thao, đôi mắt đào hoa mơ mơ màng màng, mênh mông như không có tiêu điểm.

Mấy lời ớn lạnh của anh nhất thời làm cho Hoàng Tử Thao nổi cả da gà.

Mà cô gái trẻ bên cạnh nghe được lại cảm thấy tim mình vỡ vụn thành từng mảnh ...

'Anh yêu, anh lạnh sao? Đừng sợ nha, lát nữa anh đưa người ta về nhà rồi người ta giúp anh làm ấm ...'

Ngón tay thon dài đặt lên lồng ngực Hoàng Tử Thao, xoa nhẹ một cách ái muội, nói giọng trêu ghẹo.

Đôi mắt có chút men say sau khi nhìn thấy các cô gái bởi vì hành động ớn lạnh của anh mà đều bỏ đi hết thì chợt xẹt qua một tia sắc bén. Cuối cùng cũng được yên tĩnh một chút rồi!!!

'Được rồi, người ta đi hết rồi, hạ màn được chưa?' Hoàng Tử Thao không hổ là bạn tốt từ nhỏ đến lớn của anh, hiểu ra ngay ý định của tên kia.

Trở lại trạng thái bình thường, anh gọi một loạt loại rượu, không ngừng tự chuốc say mình, Hoàng Tử Thao cũng không cản anh, chỉ chậm rãi uống ly của mình, quan sát từng cử động của bạn tốt.

'Tối nay cậu trả tiền đấy nhé, trên người mình chẳng có đồng nào đâu!'

Ngô Diệc Phàm cực kỳ không biết ngại ngùng lên tiếng, vẻ mệt mỏi chán chường lúc nãy gần như không còn nữa, tinh thần lại trở lại cực kỳ hăng hái.

Hoàng Tử Thao trầm ngâm một lúc, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn anh, tỏ vẻ như biết rõ nội tình, rồi điềm đạm nói: 'Xem ra lần này cậu thực sự đổi tính rồi!'

Cái tên này trước giờ luôn thích tìm vui, thích chơi bời, vậy mà bây giờ cái tính trăng hoa này cũng thay đổi luôn rồi!

Ngô Diệc Phàm mỉm cười, nụ cười thật mê người, đôi mắt đen như hai viên hắc bảo thạch sáng loáng nhìn anh: 'Phải cũng thế mà không phải cũng thế, ngày mai mình lại tiếp tục lên đường rồi!'

'Mình sẽ giúp cậu chuẩn bị mọi thứ ...' Hoàng Tử Thao vừa nói đến đây thì Ngô Diệc Phf đã xua tay, ngắt lời anh

'Cậu không tin mình sao?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro