C1- TG1: Nữ phụ hào môn (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: dtl271107


Tô Dao một tay ôm mèo, một tay kéo rương hành lý từ Tô gia biệt thự, đại môn ở phía sau nàng chậm rãi đóng lại. Hạ nhân đã từng đối đãi với nàng đầy đủ lại ân cần, lúc này một đám vui sướng chế giễu khi người khác gặp họa, nhìn theo nàng rời đi.


"Nàng sớm đã phải đi, bá chiếm vị trí  đại tiểu thư Tô gia hai mươi năm, hưởng thụ còn chưa đủ sao? Đại tiểu thư chân chính đã trở lại, thế mà còn có mặt mũi ăn vạ Tô gia không đi!"


"Phu nhân thiện tâm, nuôi dưỡng nàng hai mươi năm cũng có cảm tình, không bỏ được nàng, nhận nàng làm dưỡng nữ. Chính là người nào đó đối với thân phận chính mình không nên có hiểu biết sao? Còn đòi cùng Minh Châu tiểu thư so sánh, thật là không biết lượng sức."


"Nàng còn giả vờ đáng thương hãm hại Minh Châu tiểu thư, thậm chí đi câu dẫn hôn phu của Minh Châu tiểu thư, nếu không phu nhân cũng sẽ không nhịn được yêu cầu nàng rời đi!"


"Các ngươi biết không, nàng giả bộ đứng không vững té ngã ở trên người Cố thiếu gia, Cố thiếu gia đôi mắt không thèm nâng mà bảo nàng cút."


"A? Còn có việc này?"......Tô Dao thở dài, nguyên chủ đây là ném xuống cho nàng một đống cục diện rối rắm!


Thế giới lần này là một quyển tiểu thuyết hào môn ngọt sủng. Tên là "Minh Châu hào môn".


Nữ chính Tô Minh Châu, là thiên kim thật của hào môn Tô gia lưu lạc bên ngoài, lúc sinh ra không cẩn thận cùng một hài tử Tô gia khác ôm sai. Tô gia kia chỉ là một gia đình bình thường, nhưng đối với Tô Minh Châu thập phần sủng ái, từ tên nàng liền có thể nhìn ra cha mẹ đối với nàng tràn ngập tình yêu.


Hơn nữa Tô Minh Châu thông minh xinh đẹp, thành tích ưu tú, từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta. Cho dù không có gia thế ngạo nghễ, lại vẫn dựa vào năng lực chính mình trở thành viên minh châu lộng lẫy lóa mắt.


Mà trái lại thiên kim giả Tô Dao, nàng thay thế Tô Minh Châu thành đại tiểu thư hào môn, nhưng là người ngu xuẩn, ác độc lại ích kỷ, bị mọi người không vừa ý, cha mẹ Tô đều đối với nàng đau đầu không thôi. Sau chân tướng các nàng bị ôm sai lộ ra ánh sáng, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra nàng không phải con gái Tô gia, Tô Minh Châu ưu tú lóng lánh mới là đại tiểu thư Tô gia chân chính.


Tuy rằng đã biết nàng không phải con gái Tô gia, nhưng Tô gia tốt xấu gì cũng dưỡng nàng hai mươi năm, cho dù là con chó con mèo có cảm tình, huống chi là bọn họ tự dưỡng dục nữ nhi? Hơn nữa, cha mẹ ruột Tô Dao – cha mẹ nuôi Tô Minh Châu đã tai nạn xe cộ mà qua đời, Tô Dao không có nơi khác để đi, cho nên bọn họ nhận nàng làm dưỡng nữ, trở thành nhị tiểu thư Tô gia.Từ đại tiểu thư Tô gia chân chính, biến thành nhị tiểu thư dưỡng nữ, cái chênh lệch không thể nói không lớn. Hơn nữa cha mẹ Tô cảm thấy Tô Minh Châu nhiều năm như vậy đều không ở bên người, có tâm đền bù, cùng nàng thân cận, bởi vậy đối với Tô Dao liền xem nhẹ. Tô Dao lại là người ngu ngốc, chịu không nổi cha mẹ đối với nàng thái độ thay đổi, bởi vậy nhảy nhót lung tung muốn cướp lấy sự chú ý bọn họ, kết quả liền có thể nghĩ.


Dưỡng nữ hai mươi năm hại thân sinh nữ nhi quan trọng, Tô Dao giống như chó nhà có tang bị đuổi ra khỏi nhà.


Tô Dao xuyên qua tới đúng thời điểm nguyên chủ bị yêu cầu rời đi, nguyên chủ tự nhiên là không chịu đi, bởi vậy náo loạn làm ra trò tự sát khôi hài, thành công dập tắt tia cảm tình cuối cùng của Tô gia đối với nàng. Tuy rằng thành công lưu lại, nhưng Tô gia đối với nàng đã không có tình ý gì. Sau vài lần, cuối cùng bị nam chính cuồng ma sủng thê ném ra khỏi Tô gia. Cũng tuyên bố, Tô gia không được cùng nàng có chút liên hệ gì, nếu lại làm Tô Minh Châu chịu ủy khuất, hắn liền mang Tô Minh Châu đi.


Nam chủ Cố Thần xuất thân từ Cố gia, là nơi Tô gia muốn hướng tới, hắn nói như vậy, cha mẹ Tô cũng đồng ý, sau đó liền không hề quản Tô Dao.


Tô Dao lưu lạc bên ngoài, không xu dính túi, tìm công việc cũng luôn vấp phải trắc trở, cùng đường phải đi bán mình, sau đó bị HIV chết. Tô gia biết được là chuyện sau này, cảm thấy nàng đáng thương nhưng cũng thấy nàng quả nhiên không có thuốc nào cứu được, thế mà đắm chìm trong trụy lạc mà đi bán mình!


Tóm lại, đây là một quyển sảng văn viết vì thiên kim thật, giả thiên kim càng thảm càng sảng khoái. Nếu là xuyên thành nữ chính, tự nhiên đủ sung sướng, nhưng xuyên thành thiên kim giả ác độc thì thật "vi diệu".


Tuy nhiên, cái này cũng trách không được người khác, lúc trước khi 007 trói định nàng, đã trưng cầu qua ý kiến nàng, hỏi nàng là đi cứu vớt nam phụ hay là đi công lược nam thần? Hoặc là pháo hôi nghịch tập...... Lúc ấy nàng vừa mới chết, tâm thái rất Phật, vì thế phải trả lời hắn, "Đều được, đều có thể, ta không quan tâm."


Sau đó nàng liền trở thành một khối gạch cách mạng, nơi nào có yêu cầu liền tới nơi đó dọn dẹp. Tuy nhiên nữ chính ngọt văn, sảng văn bị tranh đoạt rất nhiều, cho nên không tới lượt nàng, phân cho nàng phần lớn là chút pháo hôi, nữ phụ, các loại vai ác độc mà không ai nguyện ý tiếp nhận nhân vật.


Tuy nhiên nàng cũng không có ý kiến gì, nhân vật không quan trọng, chỉ cần bàn tay vàng dùng tốt, không có nhiệm vụ nào không hoàn thành được.


Đối với những nhiệm vụ giả như các nàng, có thể từ hệ thống thương thành mua sắm các loại đạo cụ bàn tay vàng, chỉ cần ngươi có đủ tích phân.


Tích phân là thông qua làm nhiệm vụ thu hoạch, có thể dùng để mua sắm đạo cụ, cũng có thể dùng cho hệ thống thăng cấp, tóm lại rất quan trọng.


Mà thế giới này nhiệm vụ, là nhiệm vụ cứu vớt vai ác hắc hóa.


Không sai, cầm kịch bản nữ phụ độc ác, lại phải làm nhiệm vụ cứu vớt vai ác!


【Nhiệm vụ chủ tuyến: Cứu vớt vai ác Tô Lăng, ngăn cản hắn hắc hóa. 

Nhiệm vụ khen thưởng: Tích phân 300.

Nhiệm vụ chi nhánh 1: Rời xa Tô gia, rời xa Tô Minh Châu cùng Cố Thần, tự tạo nên nhân sinh hạnh phúc của chính mình. 

Nhiệm vụ khen thưởng: Tích phân 100.

Nhiệm vụ chi nhánh 2: Tự trọng tự ái, đừng đi sai đường. 

Nhiệm vụ khen thưởng: Tích phân 100. 】

Nhiệm vụ chủ tuyến là nhiệm vụ cần hoàn thành, nhiệm vụ chi nhánh có thể làm có thể không làm, không làm thì không có điểm tích phân chi nhánh, lại còn có sẽ ảnh hưởng đến đánh giá nhiệm vụ.

Lần này nhiệm vụ chi nhánh thật ra không khó, nhưng thật ra nhiệm vụ chủ tuyến có chút phiền toái.


Tô Lăng là ai? Bị nguyên chủ từ nhỏ khi dễ, châm chọc mỉa mai, nhiều lần hãm hại thậm chí hại đối phương tàn tật Tô gia!


Hai người bọn họ tư thù lớn như vậy, dùng cái thân phận này đi cứu vớt, xác định sẽ không kích thích hắn hắc hóa sớm hơn?


"Meo ~"


Bé mèo trong lồng ngực kêu một tiếng, Tô Dao bị kéo lực chú ý về, một chiếc xe chạy qua quốc lộ. Xe rất quen mắt, trước kia nàng từng ngồi qua nhiều chiếc như thế này.


Nhưng hiện tại, xe từ bên cạnh nàng gào thét mà chạy qua, phun ra một làn khói trắng.


Một lát sau, xe chậm rãi lui lại, dừng ở trước mặt nàng. Cửa kính chậm rãi hạ xuống, bên trong lộ ra một gương mặt anh tuấn nhưng lạnh nhạt âm trầm.


Ánh mắt hắn âm u, từ trên người Tô Dao đảo qua, Tô Dao lập tức cảm giác như là bị rắn độc nhìn thẳng.


Tô Dao mím môi, thử thăm dò chào hỏi, "Xin chào?"


Tô Lăng không nói một lời nhìn chằm chằm nàng, trên mặt nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.Tô Dao ấp ủ một chút cảm xúc, nỗ lực làm ra một bộ dạng đáng thương, "Ngươi xem, ta thảm như vậy, trước kia ta khi dễ chuyện của ngươi, chúng ta xóa bỏ toàn bộ được không? Đương nhiên, ngươi nếu là đại nhân không nhớ tiểu nhân quá, thu lưu ta một đoạn thời gian, vậy càng tốt."


Nghe vậy, con ngươi thâm trầm hiện của Tô Lăng hiện lên một tia lệ khí, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, khóe miệng cong lên một độ cong lạnh nhạt, phát ra một tiếng trào phúng nhẹ nhàng, "A."


Ngay sau đó, cửa xe bị kéo lên, xe khởi động rời đi, lại lần nữa phun cho Tô Dao một làn khói.


Tô Dao cúi đầu, sờ sờ đầu bé mèo "Vui Vẻ à, giả đáng thương tiếp cận hắn, chiêu này không thể thực hiện được nha, hơn nữa cúi đầu lấy lòng, hắn lại trưng ra khuôn mặt đấy, thật đúng là......"


"Làm người thật khó chịu."


"Hay là chúng ta dùng chiêu kia đi, chỉ là ủy khuất người một chút..."


Khóe miệng nàng không chút để ý cười, trong mắt một mảnh đạm nhiên, bỏ qua rương hành lý, một thân nhẹ nhàng vui vẻ ôm bé mèo đi về phía trước.


Nàng mặc một cái váy dài màu trắng ren, trong lồng ngực ôm một bé mèo màu trắng, tư thái lười biếng mà ngạo mạn. Mái tóc xoăn như rong biển, dài rũ đến vòng eo, nhu thuận rối tung ở sau lưng. Váy dài buông xuống đến mắt cá chân, mỗi bước đi tựa như một đóa hoa nở rộ.


Giờ phút này, nàng phảng phất không phải người bị chó nhà có tang đuổi đi, mà là ở thảm đỏ catwalk, bóng dáng cao ngạo giống như nữ vương.


Nàng đi xuống núi một đoạn, một chiếc Lincoln màu đen ngừng ở ven đường, tài xế ăn mặc tây trang mang theo bao tay trắng chờ ở bên cạnh xe, cung kính kéo cửa xe ra, "Tiểu thư, thỉnh."


Tô Dao nghe lời biết phải lên xe, không hề có nửa điểm bộ dạng chật vật.

P.s. Lượt vote của cậu chính là động lực cho mình đó nhaa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro