C2 - TG1: Nữ phụ hào môn (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: dtl271107

1

Tô Dao dùng tiền tiêu vặt của nguyên chủ, âm thầm chơi cổ phiếu, kiếm lời một chút. Cũng không quá nhiều, miễn cưỡng đủ cho nàng ở thế giới này mua hàng hiệu, mua siêu xe, mua biệt thự, tự do tự tại, bộ dạng tiêu sái cả đời.

Thời điểm bị đuổi ra khỏi Tô gia, nàng liền an bài tốt nơi đi. Nhiệm vụ ở thế giới này cùng nam nữ chính không có quan hệ, nguyên chủ cũng không có ý tưởng trả thù bọn họ, cho nên nàng liền yên tâm rời xa vai chính, chính mình có cuộc sống gia đình hạnh phúc là được.

Cứu vớt vai ác? Nàng cho tới bây giờ sẽ không vì chút nhiệm vụ mà ủy khuất chính mình, cho nên, vậy chỉ có thể để vai ác ủy khuất một chút.

Tô Lăng ở Tô gia đang trầm mặc ăn cơm. Trên bàn cơm, một nhà ba người ấm áp, hòa hợp nói giỡn. Chỉ có hắn, cùng nơi này không hợp nhau, phảng phất giống như người ngoài.

Không, hắn vốn dĩ chính là người ngoài. Trước là Tô Dao, hiện tại là Tô Minh Châu, chỉ có các nàng mới là hài tử, mà hắn, chỉ là một cái sai lầm không nên tồn tại.

Bọn họ không thích hắn, hắn cũng không thích bọn họ, cho nên hắn sau khi trưởng thành liền dọn ra ngoài. Vốn tưởng rằng có thể không liên quan đến nhau, cố tình chính là hai vợ chồng này đều thích làm bộ làm tịch, không thích hắn còn muốn làm bộ một nhà hòa thuận, dăm bữa nửa tháng lại phái người gọi hắn trở về ăn cơm.

Buồn cười đến cực điểm!

Ở bên khác bàn ăn, Tô Minh Châu hướng mẹ Tô làm nũng, "Mẹ ~, con gái đi tham gia tiệc sinh nhật của mẹ Yến, con nên chuẩn bị gì cho tốt ạ? Lần đầu tiên tham gia tiệc sinh nhật của người nhà hắn, con có chút khẩn trương."

"Đừng khẩn trương, đều là người quen cả, con sớm muộn gì cũng biết. Huống chi còn có bố mẹ ở đó, không có việc gì. Vậy quần áo, trang sức, ngày mai mẹ sẽ mang con đi mua! Trước kia là con chịu khổ, hiện tại mẹ hận không thể đem cho con tất cả những thứ tốt nhất."

"Có mẹ suy nghĩ, con thật may mắn. Cha mẹ nuôi đối với con cũng rất tốt. Con có thêm cha mẹ yêu thương, người nên cao hứng mới phải."

"Đúng vậy, là nên cao hứng, Minh Châu nhà ta thật hiểu chuyện, mẹ là tu mấy đời phúc khí mới có người tốt như vậy làm con gái."

......

Người một nhà hoà thuận vui vẻ, không còn có người nhắc tới rằng ngày hôm qua Tô Dao vẫn là con gái bọn họ, phảng phất trong nhà này chưa từng xuất hiện người này.

Tô Lăng trở lại nhà mình, xử lý xong công việc đã là rạng sáng 1 giờ. Hắn tắm rửa xong, nằm trên giường, trong ánh mắt che kín tơ máu, đầu đau muốn nứt ra, nhưng không có chút buồn ngủ nào.

Mặc dù không ngủ được, hắn vẫn cố nhắm mắt lại, ở trong bóng tối đếm tiếng tim đập của chính mình.

Không biết khi nào, hắn từ từ chìm vào giấc ngủ rồi tỉnh lại, thân thể thần thanh khí sảng.

Hắn sửng sốt, không nhớ rõ bản thân có bao nhiêu thời gian không có nổi một giấc ngủ hoàn hảo?

Không còn nhớ rõ nữa.

Hắn thầm tính toàn, lại trợn mắt khi thấy trước mặt có một gương mặt phóng đại.

Tô Lăng ánh mắt phát lạnh, trên giường chính mình vậy mà còn có người khác!

Hắn vừa động, dường như đã quấy rầy giấc ngủ say của người đẹp.

"Vui Vẻ, đừng nháo, ta muốn ngủ tiếp một lát."

Tô Lăng lập tức nhận ra đây là âm thanh của Tô Dao.

Vì sao Tô Dao lại ở trên giường hắn? Chẳng lẽ ngày hôm qua hắn thu lưu, nàng liền dùng phương thức này ăn vạ hắn?

A! Nằm mơ!

Hắn duỗi tay đẩy ra nàng, nhưng nhìn tay chính mình thì hắn liền cứng lại rồi.

Là một con mèo trắng, lông xù xù, móng vuốt nhỏ, lòng bàn tay mang theo thịt lót màu hồng phấn. Thịt múp míp thập phần đáng yêu.

Không, này không phải trọng điểm, trọng điểm đây là tay hắn?!

Đại não Tô Lăng chết máy vài giây, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống. Tương tự, cả cơ thể bị lông màu trắng bao trùm, thân mình tròn vo, cái đuôi là nhúm lông xù xù.

Nhìn qua còn có chút quen mắt.

Tô Lăng hoảng sợ từ trên giường nhảy xuống, chạy tán loạn ở nhà tìm kiếm gương. Cuối cùng ở phòng quần áo tìm được một cái gương toàn thân.

Cái gương lớn đem toàn thân hắn chiếu đến rành mạch!

Một con mèo màu trắng, toàn thân như tuyết, không chút tì vết. Một con mắt màu xanh lam như trời, một con mắt xanh biếc như đá quý.

Là con mèo tên Vui Vẻ mà Tô Dao nuôi.

Hắn biến thành một con mèo! Là con mèo mà Tô Dao nuôi!

Đây là có chuyện gì?!

"Vui Vẻ?" Thanh âm còn mang theo chút buồn ngủ gọi hắn một tiếng, sau đó một đôi tay ấm áp bế hắn lên, lại đem hắn đặt ở trong ngực.

"Ngươi tại sao không ngủ? Lại bồi ta ngủ một lát đi, không ngủ đủ thì không có tinh thần, buổi chiều chúng ta đi bãi biển chơi."

Nàng lại đem hắn ôm trở về trên giường. Mặt nàng ở phần lông xù xù của hắn cọ cọ, sau đó cảm thấy mỹ mãn, ôm hắn tiếp tục ngủ.

Thân thể Tô Lăng đã cứng đờ, không có cách nào thực hiện bất luận phản ứng gì. Chỉ có thể trừng lớn đôi mắt nhìn gương mặt trước nay quen thuộc lại xa lạ đến phát ngốc.

Làn da nàng thật trắng, gần như trong suốt, không có một tia tì vết. Khuôn mặt nhỏ như bàn tay, mắt hai mí nếp uốn rất sâu, lông mi cong vút, nhỏ dài, tinh xảo giống như búp bê Tây Dương. Môi nàng thật xinh đẹp, môi không tô mà đỏ, so với hoa tường vi còn muốn kiều diễm hơn, quyến rũ đến kinh tâm động phách.

2

Hắn chưa từng có lúc nào giống như bây giờ, đủ gần gũi mà quan sát quá nàng. Quá khứ, nàng là người kiêu ngạo làm người khác chán ghét, đối mặt với hắn chưa từng có sắc mặt tốt. Thế cho nên, hắn chưa từng phát hiện nàng còn có nhan sắc như vậy.

Không, không, hiện tại không phải thời điểm để hồi tưởng, hắn muốn suy xét tại sao hắn lại biến thành một con mèo! Còn cố tình là con mèo của Tô Dao!

Nếu là linh hồn hắn bám vào con mèo này, thì thân thể kia của hắn như thế nào? Hắn còn có thể trở lại thân thể của mình không? Tô Lăng cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, tự nghĩ đối sách.

Lâu như vậy phảng phất qua một thế kỷ, nữ nhân ngủ say mới ngọ nguậy, khi tỉnh lại thì chuyện đầu tiên là cọ cọ hắn đầu, "Buổi sáng tốt lành nha Vui Vẻ! Như thế nào trưng ra một khuôn mặt xị, giống y như Tô Lăng."

Tô Lăng cả kinh, còn tưởng rằng nàng phát hiện ra mình, nhưng ngay sau đó lại phản ứng lại, chính mình quá khẩn trương, sao có thể có người phát hiện ra trong thân thể con mèo là linh hồn của hắn?

Nhưng là —— cái gì kêu một khuôn mặt xị giống Tô Lăng hắn?

"Nhìn một cái nào, đến ánh mắt cũng giống, ta không nên để ngươi nhìn hắn, gần mực thì đen a! Vui Vẻ, ngươi cũng không thể học tính tình của hắn, nếu không về sau không tìm thấy bạn gái."

Chỉ một câu đã thành công khiến Tô Lăng đen mặt.

Tô Dao lại vô cùng cao hứng đi rửa mặt. Tô Lăng không đi theo, hắn nhìn chằm chằm Tô Dao di chuyển, trong lòng có kế hoạch.

Chờ nghe được toilet truyền đến ào ào tiếng nước, Tô Lăng nhảy đến tủ trên đầu giường, tính toán mở di động của nàng.

Nhưng bất hạnh chính là, có mật mã!

Tô Lăng có chút bực bội, hắn bức thiết muốn biết tình huống thân thể của chính mình. Nếu không phải hiện tại ở nước ngoài, hắn muốn trực tiếp chạy về nhà hắn. Chính là nữ nhân này hiện tại ở Hawaii! Hôm qua mới bị đuổi ra khỏi Tô gia, hôm nay liền tới Hawaii nghỉ phép! Cũng thật tiêu sái!

Đúng lúc này, Tô Dao đi tới, thân thể hắn cứng đờ, không có cách nào giải thích, liền nghe được Tô Dao nói, "Vui vẻ, ngươi đang làm gì, đang chơi di động sao? Ta mở ra cho ngươi, nhưng chỉ được chơi một lát nhé."

Tô Lăng nhẹ nhàng thở ra, hắn đã quên, hắn hiện tại chỉ là mèo.

Tô Dao mở điện thoại ra cho hắn, lại đi bôi mỹ phẩm dưỡng da, Tô Lăng thấy nàng không chú ý chính mình, liền dùng móng vuốt click mở giao diện số điện thoại, sau đó nhập dãy số của chính mình.

Hắn không cảm thấy Tô Dao sẽ lưu số hắn, rốt cuộc bọn họ trước kia như nước với lửa, căn bản không có bất luận giao thoa gì.

Nhưng mà, hắn nhập đến một nửa, liền thấy dãy số chính mình xuất hiện với ghi chú "Tòa băng sơn lăng"

Tô Lăng lại đen mặt, bất quá hiện tại không phải thời điểm so đo, hắn trực tiếp gọi điện vào điện thoại của mình. Nhưng điện thoại kêu nửa ngày, lại không có ai nghe.

Tuy nhiên, hắn là trụ cột công việc, nếu cơ thể hắn hôn mê bất tỉnh, tự nhiên sẽ không có người tiếp nhận.

Lúc này, Tô Dao đã chuẩn bị thật tốt. Nàng mang kính râm, trên người ăn mặc một cái váy lạnh màu đỏ hai dây, làn váy cuộn sóng to, phiêu dật lại mang điểm tiên khí. Nàng vớt Tô Lăng ôm vào trong ngực, điện thoại cũng không mang theo, chỉ mang theo chút đồ liền đi ra ngoài.

Ra khách sạn đi vài bước chính là một bãi biển xinh đẹp.

Biển xanh cát trắng, ánh mặt trời trên nền trời trong xanh, còn có mỹ nữ mặc Bikini và mấy mỹ nam thanh tú.

Tô Dao sờ sờ đầu Tô Lăng, "Vui Vẻ nè, chúng ta rời Tô gia thật là chính xác quá! Cùng Tô Minh Châu phân cao thấp tranh chú ý người khác có nghĩa gì chứ? Là cảnh đẹp khó coi? Mỹ thực không thể ăn? Hay là mỹ nam không đủ nhiều? Dù sao chúng ta có tiền, từ nay về sau, ta và ngươi, hai chúng ta cùng nhau đi khắp thế giới!"

Trong nháy mắt, Tô Lăng bỗng nhiên có chút hâm mộ Tô Dao, quá khứ hết thảy nói buông liền buông, tiêu sái làm người. Mà hắn, nhưng vẫn bị vây trong xiếng xích của quá khứ, mãi mãi không thể thoát ra.

Ngay sau đó, hắn phản ứng lại chính mình đang suy nghĩ cái quỷ gì, tự giễu cợt hắn lại đi hâm mộ Tô Dao? Một nữ nhân ác độc ích kỷ lại ngu xuẩn, hắn sao có thể hâm mộ nàng?! Chân của hắn tất cả đều là nàng ban tặng!

Nếu không phải chuyện ngoài ý muốn lần này, bọn họ đời này đều không thể có liên quan!

P.s. Lượt vote của cậu chính là động lực cho mình đó nhaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro