C3 - TG1: Nữ phụ hào môn (P3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: dtl271107

Tô Lăng nghĩ như vậy, theo bản năng liền muốn rời xa Tô Dao. Chỉ là, không đợi hắn hành động thì trước mắt tối sầm, sau đó liền mất đi ý thức.


Khi tỉnh lại, trước mặt hắn lại biến thành cảnh tượng quen thuộc, chính là nhà hắn.


Hắn nâng tay lên, trong tầm mắt hắn chính là tay của hắn. Sau đó, hắn đứng dậy đi soi gương, trong gương là khuôn mặt hắn nhìn hai mươi năm, thân thể cũng không có một chút dị thường.


Hắn lại nhìn thời gian, bây giờ là 7 giờ sáng, tính từ lúc hẳn ngủ mới qua sáu tiếng đồng hồ. Hắn thậm chí hoài nghi chuyện vừa rồi có phải mình đang nằm mơ hay không, nhưng khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, hắn liền biết hoàn toàn không phải mơ, hắn thật sự vừa biến thành con mèo của Tô Dao. 


Việc này thật quá sức tưởng tượng, Tô Lăng cũng không giải thích được chuyện này là như thế nào, cũng may mọi thứ đều khôi phục bình thường. Tuy rằng trong lòng hắn còn nghi ngờ, nhưng vẫn giống như bình thường, tập thể hình, ăn cơm, ngày đi gặp khách hàng, tối ngồi xử lý công việc đến rạng sáng.


Cả ngày cũng không có chuyện gì phát sinh, cho đến khi hắn lần nữa lâm vào giấc ngủ.


Tô Lăng nhìn bãi biển, bầu trời xanh, ánh mặt trời và bờ cát trước mặt; lúc này đây hắn trấn định hơn trước nhiều, duỗi tay nhìn nhìn, không có gì bất ngờ xảy ra, lại là cái móng vuốt có lông xù xù màu trắng.


Hắn lại biến thành Vui Vẻ.


Giờ phút này "hắn" cuộn người lại, ghé vào trên bụng người nào đó. Mà Tô Dao lười biếng nằm ở cái ghế bên bờ cát phơi nắng, tư thế lười biếng tản mạn, thập phần nhàn nhã. Hôm nay nàng mặc một cái váy hai dây màu trắng,  làn da trắng giống như phát sáng dưới ánh sáng mặt trời.


Tô Lăng thu hồi ánh mắt, mặt không biểu tình tự hỏi đây là chuyện gì. Tại sao hắn ngủ một cái liền nhập vào người Vui Vẻ? Chưa tính đến nhập vào mèo, tại sao cố tình lại là mèo của Tô Dao?


Thần sắc hắn phức tạp nhìn thoáng qua Tô Dao, bọn họ vốn nên như nước với lửa, nhưng hiện tại lại lấy phương thức như vậy mà liên quan. 


Hơn nữa, hắn phát hiện, nữ nhân này dường như không giống như hắn nghĩ. 


Vấn đề này hắn cũng không có suy xét lâu lắm, bởi vì mặt trời ấm áp chiếu vào người, làm hắn nhịn không được ngáp ngắn ngáp dài. Thân thể cùng ý thức đều trở nên lười biếng, cuộn người thoải mái không thèm nhúc nhích.


Âm thanh xung quanh dần dần biến mất, ý thức phảng phất như cùng biến mất theo, trong đầu hắn trống trơn, một chút suy nghĩ cũng không có. Thời gian phảng phất như dừng lại.


Thời khắc này, bỗng nhiên hắn cảm thấy làm một con mèo cũng khá tốt, không cần suy nghĩ, không cần tính kế, mỗi ngày phơi nắng ngủ nướng, còn có cuộc sống nào hạnh phúc hơn ư?


Tô Dao xoa xoa đầu hắn, không tiếng động mà nở nụ cười.


Xem ra nhiệm vụ lần này so với nàng tưởng tượng còn dễ dàng hơn. Tô Lăng bề ngoài thoạt nhìn lạnh nhạt âm trầm, nhưng không nghĩ tới nội tâm lại ngoài ý muốn mà yếu ớt như vậy đâu.


Cũng phải, hắn từ nhỏ đến lớn  thiếu tình cảm  đến đáng thương, thật là dễ dàng thỏa mãn một người a.


Tô Lăng là con riêng của cha Tô, không phải cha Tô muốn mà do mẹ của Tô Lăng tính kế. Mẹ Tô Lăng yêu cha Tô lúc ông đã kết hôn, yêu mà không có được nên đã hạ xuân dược cùng ông phát sinh quan hệ, muốn dựa vào đứa con mà thượng vị. Bởi vì khi đó cha mẹ Tô đã kết hôn mấy năm vẫn luôn không có nổi một mụn con.


Tuy rằng mẹ Tô Lăng thành công, nhưng sự tình lại không phát sinh như bà tính toán. Bà ôm con tới cửa nhưng vẫn bị cha Tô đuổi đi, bà cùng đứa bé đến mặt ông còn chưa nhìn thấy. Cha Tô nói rõ cho bà biết, dù có là con của ông, ông cũng sẽ không nhận.


Nhưng mẹ hắn thập phần cố chấp, từ việc bà không màng tất cả mà ép buộc cha Tô có thể nhìn ra. Vì vậy, dù cha Tô đối đãi như thế nào, bà càng không cam tâm. Đối với đứa con do chính mình mang nặng đẻ đau, bà yêu hận đan xen, coi Tô Lăng như thế thân của cha hắn, thời điểm bị thù hận che mờ mắt đối với hắn không đánh thì mắng, hết sức ngược đãi.


Cứ như vậy đến khi Tô Lăng bảy tuổi mới bị người ta phát hiện mà báo cảnh sát, sau đó, mẹ hắn bị tước quyền nuôi dưỡng, hắn mới được đưa về Tô gia.


Nhưng mà đến Tô gia, hắn cũng không được quan tâm hay yêu quý. Cha mẹ Tô tất nhiên là chán ghét đứa trẻ được sinh ra từ sai lầm này. Tô Dao càng chán ghét cái đứa con riêng phá hư gia đình hoàn hảo của mình.


Nàng là đại tiểu thư Tô gia, kiêu ngạo giống như công chúa, nàng thậm chí không cần tự mình mở miệng, tự nhiên liền có người thay nàng xử lý người nàng không thuận mắt.


Vì thế Tô Lăng sống rất thảm, từ nhỏ đến lớn đều là đối tượng bị những người khác khi dễ. Thậm chí, bị Tô Dao vô tình đẩy từ tầng cao xuống, chân trái liền trở nên tàn tật.


Đứa trẻ lớn lên trong gia đình như vậy không hắc hóa mới lạ. Nhưng đồng thời, hắn cũng cực kỳ khát vọng được người khác quan tâm cùng yêu quý. Bởi vì hắn chưa từng trải qua tình cảm ấm áp, chưa từng có ai thật lòng yêu thương hắn. 


Tuy rằng có khát vọng, nhưng nội tâm hắn phòng bị rất nặng, thủ đoạn bình thường  rất khó gỡ khúc mắc của hắn. Cho nên Tô Dao mới lựa chọn phương thức này, khiến hắn biến thành con mèo của mình, tự hắn đi cảm nhận một chút tươi đẹp của thế giới.


Thế giới tốt đẹp như thế, hà tất phải rối rắm phiền não?


Tự mình suy nghĩ, tự mình gỡ bỏ khúc mắc, so với bất luận lời khuyên nào đều hiệu quả hơn cả. 


"Vui Vẻ, ngươi có đói bụng không? Chúng ta trở về ăn một chút gì đi, cho ngươi ăn món ngươi yêu nhất là cá khô nhỏ nha ~."


Tô Lăng không có cách nào nói không, bị nàng ôm trở về khách sạn. Sau đó, nàng thật đúng là cho hắn một đĩa cá khô nhỏ.


Tô Lăng: "......"


Có lẽ là do bản năng của thân thể, hắn ngửi được mùi cá khô, thế mà cảm thấy thập phần mỹ vị, muốn ăn!


Tô Lăng yên lặng tránh ra xa, tuy rằng nhập vào con mèo, nhưng hắn cũng không phải là mèo, mới không cần ăn cá khô.


"Vui Vẻ, tại sao ngươi không ăn? Không phải ngươi thích ăn cá khô nhất sao?" Tô Dao một phen đem hắn nhấc lên, vuốt đầu hắn hỏi.


"Chẳng lẽ là do khí hậu thay đổi? Hai ngày nay ngươi có chút khác thường a, cá khô nhỏ yêu thích cũng không ăn, ngày hôm qua còn dùng điện thoại gọi cho Tô Lăng!"


"Vui Vẻ à, việc này ta phải nói ngươi, ngươi gọi cho ai không tốt, thế nào lại gọi cho cái khối băng kia? Hắn ngốc như vậy lỡ lây bệnh cho ngươi thì sao?"


Tô Lăng không dám tin tưởng, vậy mà nàng dám nói hắn ngốc?!


"Ngươi còn không tin? Hắn còn chưa đủ ngốc sao? Rõ ràng biết người nhà kia không thích hắn, hắn còn muốn ăn vạ ở đó, khẩn cầu một chút ấm áp vĩnh viễn không thể nào có được. Cứ ngu ngốc như vậy, còn không bằng giống như ta, cùng bọn họ đoạn tuyệt sạch sẽ sớm một chút, sống tiêu sái một mình không phải tốt sao? Hà tất cứ để chính mình chật vật như vậy?" 


Tô Lăng theo bản năng muốn phủ nhận, hắn không có khát vọng ấm áp, chỉ là hắn muốn nhìn một chút, họ rốt cuộc muốn diễn tới khi nào thôi, hắn không chật vật chút nào cả ...... Chỉ là, việc cãi lại còn khiến hắn cảm thấy bất lực và khó tin. 


Tô Dao cũng mặc kệ hắn suy nghĩ cái gì, lại hứng thú bừng bừng nói, "Không muốn ăn liền thôi, chừng nào ngươi đói bụng lại ăn cũng được. Chúng ta buổi chiều đi lướt sóng đi? Ngươi cũng muốn chơi một chút phải không, ta liền mang ngươi đi a! Quyết định như vậy!"


Ý kiến của Tô Lăng hoàn toàn không quan trọng, quả nhiên buổi chiều hắn bị nàng mang đi lướt sóng. Nhưng kỹ thuật của nàng thật sự quá cùi bắp, hai người bọn họ năm lần bảy lượt rơi vào trong biển. Tô Dao không lấy làm hổ thẹn, ngược lại vui vẻ giống như đứa ngốc. Tô Lăng cảm thấy, Vui Vẻ có thể sống đến giờ quả thực là kỳ tích. 


Hắn mệt đến kiệt sức, cuối cùng không biết ngủ thiếp đi lúc nào, khi tỉnh lại thì đã ở trong nhà mình. Giờ trong nước hiện tại là 7h sáng. Tô Lăng đã hiểu rõ, buổi tối hắn sẽ nhập vào người Vui Vẻ, sau đó ban ngày lại trở về thân thể của mình. Hắn thấy tình huống này khoa học cũng không thể giải thích, nhưng vẫn tranh thủ ban ngày đi bệnh viện kiểm tra thân thể. Kết quả là cơ thể hắn chẳng có gì bất thường. 


Đến buổi tối, không có gì bất ngờ, hắn lại lần nữa nhập vào người Vui Vẻ. Lúc hắn tới còn chưa thấy Tô Dao thức dậy, mà nàng đang nằm trên giường, gương mặt ửng hồng.


Tô Lăng cảm thấy không đúng, nên thử chạm vào cơ thể nàng, quả nhiên nóng đến dọa người. Ngày hôm qua xuống biển chơi như điên vậy, phát sốt cũng là nàng tự tìm! 


Tô Lăng mặt lạnh từ trên giường nhảy xuống, yên lặng đi đến cửa sổ sát đất ngắm phong cảnh. Sống chết của nàng thì liên quan gì đến hắn? Bọn họ vốn là kẻ thù, nàng còn làm gãy một bên chân của hắn. Đến nay hắn đi đường bất tiện đều là do nàng! Nếu nàng chết hắn tất nhiên sẽ cao hứng! Cứu nàng? Tuyệt đối không có khả năng! 


Ba phút sau, nhân viên công tác khách sạn vào phòng, phát hiện Tô Dao hôn mê bất tỉnh liền kêu bác sĩ. Chờ nàng tỉnh lại, nhân viên công tác liền khen ngợi:


"Mèo của cô thật thông minh, nó tự mình mở cửa phòng, còn biết xuống lễ tân gọi người! Thật là, cô dạy nó thế nào vậy? Quá lợi hại!"


Tô Dao nhịn không được nhếch khóe miệng:

"Nó vẫn luôn thật thông minh, ta không có ý dạy nó."


Tô Lăng bị nàng ôm vào trong ngực, vẻ mặt lạnh nhạt. Hắn chỉ là lo lắng nếu nữ nhân này chết, Vui Vẻ liền biến thành "mèo mồ côi" thôi. Ai bảo bản thân hắn vừa ngủ liền nhập vào Vui Vẻ. Vì vậy, Vui Vẻ cần có người chăm sóc, nên nàng còn hữu dụng thôi! 


Tô Dao hôn hôn cái trán hắn: 

"Vui Vẻ, cảm ơn ngươi nha, ngươi đã cứu ta một lần!"


Tô Lăng tiếp tục lạnh nhạt. Sau khi hắn trở lại cơ thể mình một lần nữa, Tô Lăng quyết định đi Hawaii. Hắn muốn biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào, vì sao hắn ngủ một chút là liền nhập vào người Vui Vẻ?


Nhưng khi hắn tới khách sạn Tô Dao ở, lại không có nhìn thấy nàng bóng dáng, Vui Vẻ cũng không thấy nữa. Hắn qua lễ tân hỏi, đối phương nói rằng buổi sáng nay nàng đã trả phòng rồi. Tô Lăng có chút bực bội, nàng lại chạy đi đâu?


Hắn mở mắt sau khi chìm vào giấc ngủ, trước mặt hắn là ngọn núi phủ kín tuyết màu trắng xóa, không khí lạnh lẽo làm hắn rùng mình một cái. Tô Dao mặc một bộ quần áo trượt tuyết màu trắng, trên tay ôm hắn: 

"Vui Vẻ, chúng ta hôm nay đi trượt tuyết nha! Ngươi có vui vẻ không? Ngô...... Khẳng định là vui vẻ, bởi vì tên người là Vui Vẻ mà, mỗi lần kêu tên ngươi ta đều cảm thấy vui vẻ!"


Hắn vui vẻ cái quỷ gì! Nàng thật giỏi lăn lộn, vậy mà có thể chạy tới Thụy Sĩ trượt tuyết!

P.s. Lượt vote của cậu chính là động lực cho mình đó nhaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro