⭐️ CHƯƠNG 14 ⭐️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

Chương 14:

Trong lòng bố con nhà họ Lưu đều là sự áy náy, họ im lặng rất lâu.

"Đại sư, bây giờ chúng tôi nên làm gì đây, xin ngài chỉ điểm cho chúng tôi một con đường sáng." Trong giọng nói của bố Lưu đầy vẻ hổ thẹn, "Chúng tôi đổi lại quan tài của cụ bà, vậy cụ tổ chắc..... sẽ nguôi giận chứ?"

Quý Mộc Miên buồn cười mà nhướng mày: "Ông ấy là tổ tiên của mọi người, ông ấy có thể giận mọi người mãi được sao?"

Bố Lưu: "......"

Cái này thì ông không chắc chắn đâu!

Lưu Đông lặng lẽ nhìn trời.

Cụ tổ đã bắt tất cả đàn ông trong gia tộc sống như những hòa thượng, anh cảm thấy cụ tổ sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn họ như vậy.

Quý Mộc Miên cười nhẹ, nói: "Vậy hai người hãy xin lỗi cụ tổ đi, ngày hai mươi tháng này là một ngày tốt, hai người có thể tổ chức lại nghi lễ, thành tâm xin lỗi cụ tổ."

Bố con nhà họ Lưu vội vàng đồng ý.

Sau đó Lưu Đông ngắt kết nối.

Khán giả trong phòng livestream vẫn đang bàn tán sôi nổi, việc này có chút kỳ quặc, nhưng trong sự kỳ quặc lại có chút hài hước.

Không biết nên nói ai thảm hơn ai, là những người đàn ông nhà họ Lưu đang sống hay cụ tổ nhà họ Lưu dưới âm phủ nữa.

Quý Mộc Miên: "Các bạn xem, vẫn có những quẻ bình thường đấy chứ."

Hoa Mộc Miên: [Vợ ơi, em còn kiêu ngạo thế à? Nghĩ lại mấy quẻ trước đi, lương tâm của em không đau sao?]

Quý Mộc Miên: "......"

Người qua đường cũng xen vào: [Cụ tổ còn hiện về đánh người trong giấc mơ, chỗ nào bình thường chứ?]

Quý Mộc Miên: "......"

"Thôi, chúng ta vẫn nên tin tưởng vào khoa học đi." Cậu đưa tay xoa đầu bé Mị Linh đang ngoan ngoãn xếp gỗ ở bên cạnh, nói: "Những chuyện như tổ tiên đánh người trong mơ đều là giả cả."

Bình luận: Cậu xem chúng tôi có tin không?

May là mọi người cũng hiểu rằng, cậu nói vậy vì sợ phòng livestream bị đóng, chỉ là làm theo quy trình thôi, mọi người đều gõ chữ: Hiểu rồi.

Quý Mộc Miên: "......"

Có thể là quẻ thứ hai vẫn khá bình thường, cho nên chẳng mấy chốc đã có người tặng quà trị giá 2 ngàn.

Quẻ thứ ba đã đến.

Quý Mộc Miên nhìn đồng hồ, mới ba giờ chiều, hai quẻ trước chỉ mất một tiếng, xem ra trước bốn giờ cậu có thể kết thúc được rồi.

Cậu cảm thấy rất vui, cười hỏi: "Bạn muốn kết nối trực tiếp hay gửi ảnh riêng? Hoặc cung cấp ngày tháng năm sinh cũng được."

Hai quyển sách đó chứa đựng rất nhiều kiến thức, cậu đã học được nhiều loại thuật xem tướng trong đó, nhưng thuật xem mặt là phương pháp trực quan nhất, nên cậu thường chọn để người ta kết nối trực tiếp hoặc gửi ảnh.

ID của đối phương là Giang An Ngật: [ Kết nối trực tiếp, nhưng tôi không lộ mặt, tôi đã gửi ngày tháng năm sinh qua cho cậu rồi.]

Quý Mộc Miên kết nối với hắn, mở tin nhắn riêng ra xem ngày tháng năm sinh, có chút ngạc nhiên: "Giang An Ngật là tên thật của chú à?"

Giang An Ngật: "Đúng vậy."

Bình luận cũng rất ngạc nhiên.

[Thời buổi này không nhiều người dùng tên thật lên mạng đâu.]

[Mọi người mau đến xem người thật thà này.]

[Chà, người giàu nhất ở tỉnh J của chúng tôi cũng tên là Giang An Ngật.]

Quý Mộc Miên nhìn thấy bình luận này, thầm nghĩ dân mạng thật nhạy bén, người tên Giang An Ngật này vừa đúng là đại gia giàu nhất của tỉnh J.

Tuy nhiên, đại gia Giang không muốn lộ mặt khi kết nối trực tiếp, chắc là không muốn lộ thân phận của mình.

Cậu cười nhẹ, hỏi: "Chú muốn xem về điều gì?"

Giang An Ngật: "Vợ tôi làm mất một sợi dây chuyền, đó là món quà tôi tặng cô ấy vào kỷ niệm 30 năm ngày cưới, tôi muốn nhờ đại sư xem liệu có tìm lại được không?"

Quý Mộc Miên cười mỉm, nói: "Sợi dây chuyền này rất đắt, giá trị ít nhất cũng phải 200 triệu, chú đến phòng livestream của tôi để hỏi, thật sự là coi trọng tôi rồi."

Bình luận trên màn hình sôi sục.

[Trời ơi, giá trị 200 triệu!!!]

[Đại gia thật là không có tình người!]

[Phòng livestream của chúng ta đúng là nơi ngọa hổ tàng long! Tùy tiện kéo ra một người cũng giàu như vậy.]

[Vợ ơi, em thật sự nổi tiếng rồi, đến cả phú hào* cũng tìm em để xem bói.]

*vừa giàu vừa có nhiều thế lực trong một địa phương.

[Giang tổng, Giang ba ba, ngài có cần người hầu pha trà rót nước không? Loại người hầu có bằng đại học ấy. Nếu cần thì tôi cũng có thể làm thú cưng, chỉ cần ngài vui vẻ là được.]

Giang An Ngật đã ngoài 50 tuổi, không hiểu lắm mấy câu đùa của giới trẻ, nên không để ý đến bình luận này, giọng điệu bình tĩnh nói: "Dây chuyền là do vợ tôi vô tình làm mất ở nhà. Chúng tôi đã báo cảnh sát, cũng đã xem lại camera nhưng vẫn không thể tìm thấy, như thể nó biến mất không dấu vết."

Quý Mộc Miên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào màn hình: "Chú đang nói dối."

Rõ ràng cậu còn trẻ, giọng điệu cũng bình thường, nhưng ánh mắt lại có khí chất không giận mà uy.

Giang An Ngật ở phía sau màn hình không tự chủ được mà ngồi thẳng lưng lên.

Quý Mộc Miên: "Theo những gì tôi tính toán, dây chuyền của vợ chú không phải mất ở nhà, mà là mất trong một buổi tiệc."

Giang An Ngật sững người.

Quả thật dây chuyền bị mất trong một buổi tiệc, vừa rồi là hắn cố tình nói sai thông tin này, chỉ vì muốn thử xem Quý Mộc Miên có đoán đúng không.

Không phải là hắn vô tình lướt thấy Quý Mộc Miên, mà là nghe về vụ việc của Lý Kiếm*, cố ý tìm đến phòng phát sóng trực tiếp này. Lý Kiếm cũng là một phú hào, họ đã từng gặp và nói chuyện trong một số trường hợp, dù không quá thân thiết nhưng hắn cũng nhận được thông báo về tang lễ của Lý Kiếm. Tại buổi lễ, nhà họ Lý không hề tiết lộ nguyên nhân tử vong của Lý Kiếm, nhưng hắn đã nghe thấy một cái tên, đó là Quý Mộc Miên.

*anh Kiếm, đương sự xem bói quẻ đầu tiên của Quý Mộc Miên_bị quỷ ám chết.

Sau đó, hắn đã nhờ người tìm hiểu thêm và xem lại đoạn ghi hình của buổi phát sóng trực tiếp hôm đó.

Vừa lúc bản thân hắn cũng đang gặp một số chuyện kỳ quặc mà các vị đại sư khác không thể giải quyết được, nên hắn quyết định tìm đến Quý Mộc Miên để thử xem.

Quý Mộc Miên thấy hắn không nói gì, tiếp tục: "Ngày mất cụ thể là vào ngày 15 tháng trước, hôm đó hai người đã tham dự một buổi tiệc từ thiện."

Giang An Ngật lấy lại tinh thần, biểu cảm trở nên kích động.

Ngay cả ngày tháng và địa điểm cũng đoán chuẩn như vậy, xem ra vị đại sư trẻ tuổi này thật sự có vài phần bản lĩnh.

Thái độ của hắn trở nên kính trọng hơn: "Ngài đoán đúng rồi."

Sau đó, hắn liên tục gửi hơn 30 món quà lớn, tổng giá trị 100 ngàn.

Hắn cũng gửi 10 bao lì xì cho khán giả ở phòng livestream, tổng giá trị 10 ngàn.

Bình luận trên màn hình đều đồng loạt sững sờ.

[Đây chính là đại gia sao? Yêu quá!]

[Bố ơi, phát thêm lì xì đi, con sẽ yêu bố nhiều hơn nữa!]

[Lần đầu tiên thấy hiệu ứng quà tặng kéo dài lâu như vậy, mở mang tầm mắt rồi!]

Giang An Ngật: "Xin lỗi, đại sư, xin ngài thứ lỗi cho sự thử thách vừa rồi của tôi."

Quý Mộc Miên: "......"

Cậu đã sớm nhận ra Giang An Ngật đang thử thách mình, nhưng đối phương không có ý gây khó dễ, có lẽ vì thấy cậu còn quá trẻ nên không tin tưởng vào khả năng của cậu.

Cậu cũng có chút khó chịu, nhưng đối phương đã tặng quá nhiều.

100 ngàn, nền tảng lấy một nửa, đến tay cậu cũng được 50 ngàn.

Cậu có thể làm gì được chứ, tất nhiên là chọn tha thứ rồi!

Quý Mộc Miên: "Dây chuyền không bị mất, hôm đó vợ chú uống hơi nhiều, khi nghỉ ngơi trong phòng nghỉ đã tháo dây chuyền ra. Lúc tỉnh dậy, cô ấy phát hiện dây chuyền bị mất, nghĩ rằng bị người ta trộm, nhưng camera giám sát cho thấy không có ai vào phòng nghỉ. Thực tế đúng là không có ai vào cả, dây chuyền rơi vào khe ghế sofa, rất khó tìm."

Giang An Ngật có chút kinh ngạc: "Hôm đó bên tổ chức đã cử người tìm trên ghế sofa, nhưng không thấy dây chuyền."

Quý Mộc Miên nói: "Nó rơi vào bên trong ghế sofa, phải tháo ghế ra mới thấy được."

Thông thường dây chuyền có mặt dây to như vậy không dễ rơi vào khe hở, nhưng chuyện đúng là trùng hợp như thế, cố tình lại rơi vào.

Giang An Ngật bừng tỉnh, hôm đó nhân viên tổ chức đã lật tung ghế sofa trong phòng, nhưng không ai nghĩ đến việc tháo rời ghế ra, nói chung là vẫn chưa tìm đủ kỹ.

"Ngài đợi một chút." Hắn lập tức gọi điện cho bên tổ chức, yêu cầu họ tìm lại một lần nữa.

Không lâu sau, bên tổ chức phản hồi lại rằng đã tìm thấy dây chuyền, một tiếng sau sẽ giao đến dinh thự của hắn.

Bây giờ Giang An Ngật đã tâm phục khẩu phục: "Đại sư, ngài thật lợi hại. Cảm ơn ngài đã giúp tìm lại dây chuyền, đây là món quà kỷ niệm 30 năm ngày cưới của tôi và vợ, vợ tôi rất thích nó, từ khi mất cô ấy vẫn luôn buồn bực không vui. Giờ thì tốt rồi, tìm lại được dây chuyền, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui mừng."

Hắn lại tặng quà có giá trị 100 ngàn.

Bình luận trên màn hình đều choáng ngợp.

[Hóa ra cách người giàu thể hiện lòng biết ơn lại giản dị như vậy.]

[Tôi xấu xí nhưng lại thích mơ mộng, để tôi gánh vác lòng biết ơn giản dị này cho!]

[Tôi cũng muốn được cảm ơn QAQ]

[Tạm thời chọn một người từ bình luận giả làm người giàu rồi cảm ơn tôi đi.]

[Ước mơ của tôi đơn giản hơn nhiều, tôi chỉ muốn người cha đại gia nhận lại tôi thôi. Cha nhìn con đi, con là đứa con út mà cha chưa từng gặp mặt đây!]

Quý Mộc Miên: "......"

Chỉ trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, Giang An Ngật đã tặng 200 ngàn, cậu nhận được 100 ngàn, lòng biết ơn này thực sự làm người ta choáng ngợp.

Nhưng cậu cũng không lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn vào camera, nói: "Chú còn có chuyện khác muốn tôi giải quyết đúng không? Mục đích của chú khi xem bói không đơn giản chỉ là tìm lại dây chuyền."

Ngay từ lúc nhìn thấy sinh thần bát tự của Giang An Ngật, cậu đã biết lý do tại sao Giang An Ngật lại tìm đến cậu.

Giang An Ngật: "Đại sư, quả nhiên ngài tính không sót một việc nào."

Lần này hắn liên tục tặng quà tới giá trị 1 triệu, hiệu ứng hoành tráng kéo dài trên màn hình một đoạn thời gian dài.

Sự hào phóng này làm bình luận đều quỳ xuống, đầy màn hình đều là 666.

[Tôi không còn đếm nổi vị đại gia này đã tặng bao nhiêu quà... Hình như đã vượt quá 1 triệu rồi đúng không?]

[Hai chữ "lợi hại" nói nhiều đến mệt.]

[Tôi xem livestream cũng một thời gian rồi, đây là lần đầu tiên thấy có người tặng nhiều như vậy, thật sự sốc đến mức tay chân run rẩy.]

[Ai mà không thế, tôi há hốc miệng đến giờ còn chưa khép lại được đây.]

Nhóm Hoa Mộc Miên cũng rất phấn khích.

[Vợ ơi, ông chủ này muốn dùng tiền để mua chuộc em đó, đáng sợ lắm! Hãy để chị nhận sự mua chuộc này thay em nhé nhé!]

[Tôi cũng có thể, chúng ta là một gia đình mà, đừng ngại với tôi "doge"]

[Giơ tay, tôi muốn gia nhập gia đình này!]

Nói thật, trên nền tảng livestream có không ít đại gia và nữ đại gia tiêu cả triệu, nhưng tặng một lần 1 triệu thì thực sự không nhiều.

Mọi người còn chưa biết người đối diện là tỷ phú đứng đầu, nếu biết chắc chắn sẽ hiểu ngay.

Tỷ phú mà, phong thái chắc chắn khác biệt.

Quý Mộc Miên: "......"

Đây là lần đầu tiên cậu gặp một khách hàng tặng quà lớn như vậy, cậu cũng rất sốc chứ!

Cả đời cậu cộng lại cũng chưa kiếm được triệu nào!

Ngay cả khi nền tảng chia một nửa, cậu vẫn nhận được 500 ngàn.

Tiền! Thật nhiều tiền!

Nếu không phải cậu vẫn còn nhớ duy trì hình tượng của một cao nhân, có lẽ cậu đã hít ngược không khí trước mặt 300 nghìn khán giả rồi.

Cậu âm thầm đè lại nổi khiếp sợ trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Không cần khách sáo như vậy."

Bình luận thấy cậu nhận 1 triệu tiền quà mà vẫn bình tĩnh, không khỏi kính phục.

[Không hổ là đại sư, lục căn thanh tịnh, không màng danh lợi, thanh tâm quả dục, ung dung tự tại.]

[Nếu là tôi, chắc chắn đã bay lên trời rồi.]

[Tôi sẽ biểu diễn la hét ngay tại chỗ.]

Quý Mộc Miên: "......"

May mắn là cậu rất rõ mình đang giả vờ bình tĩnh, nên không bị những lời khen ngợi làm mờ mắt.

Nhóm Hoa Mộc Miên lại lo cậu bị lạc lối: [Đợi đã! Vợ ơi, em có thể không màng danh lợi, nhưng đừng thanh tâm quả dục nhé! Chúng ta là đạo sĩ, không phải hòa thượng, không cần lục căn thanh tịnh!]

Quý Mộc Miên: ......À cái này.

Sáng nay cậu vừa mới kết hôn, lục căn đã không thanh tịnh nữa rồi.

"Những món quà này là lời xin lỗi của tôi, xin hãy tha thứ cho sự thử thách của tôi." Giang An Ngật cân nhắc ngữ điệu, vừa xin lỗi vừa trịnh trọng nói, "Tôi thực sự gặp phải chuyện kỳ lạ, trước đó đã mời vài đại sư nhưng không giải quyết được, nếu đại sư có thể giúp tôi hóa giải, tôi nhất định sẽ hậu tạ."

Quý Mộc Miên: "......"

Vậy nên 1 triệu vừa rồi chỉ là lời xin lỗi, sau này còn có hậu tạ nữa?!

À, sự cảm ơn của kẻ có tiền đúng là đơn giản và thô bạo!

Cậu thích!

"Chú nói đi." Quý Mộc Miên khẽ ho một tiếng.

Giang An Ngật: "Có lẽ đại sư đã nhìn ra rồi, tháng này tôi vô cùng xui xẻo, đã xảy ra vô số nguy cơ. Thậm chí người nhà tôi cũng gặp nguy hiểm, ví dụ như bố tôi đi dạo thì tự dưng ngã, vợ tôi uống nước bị sặc, con gái tôi đi công tác thì chuyến bay bị hoãn, con trai tôi đi bộ cũng bị phân chim rơi trúng đầu... Mặc dù cuối cùng không dẫn đến tai họa lớn, nhưng vẫn khiến người ta lo lắng. Hơn nữa, tôi cảm thấy sự việc càng ngày càng nghiêm trọng hơn, hôm qua tôi đi làm suýt chút nữa bị đèn chùm trong sảnh công ty rơi trúng đầu, nếu không phải trợ lý phản ứng nhanh đẩy tôi ra, có lẽ tôi đã bị chấn thương sọ não và phải nhập viện rồi."

Nhưng trợ lý của hắn thì bị đèn chùm đập vào cánh tay, phải đến bệnh viện bó bột, hôm nay đang nghỉ ngơi ở nhà.

"Vận đen của tôi bắt đầu từ đầu tháng này." Hắn nhớ lại, "Ngày hôm đó, xe của tôi đột nhiên bị nổ lốp giữa đường lớn, may mà lúc đó trên đường không có nhiều xe nên không xảy ra chuyện gì, tài xế nói rằng anh ta đã kiểm tra xe rất kỹ lưỡng vào ngày hôm trước và chắc chắn rằng lốp xe vẫn còn tốt."

Sau đó, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện xui xẻo, thậm chí khi hắn bay đến dự đám tang của Lưu Kiếm, máy bay gặp phải luồng không khí mạnh và rung lắc dữ dội, lúc đó hắn suýt nghĩ rằng mình sẽ gặp tai nạn trên không.

... Tóm lại, nhiều chuyện xui xẻo, nói ra cũng đều là nước mắt.

Quý Mộc Miên nhìn chằm chằm vào màn hình, nói từng chữ một: "Chỉ là xui xẻo trong cuộc sống thôi sao?"

Giang An Ngật giật mình, càng tin tưởng cậu hơn, nói: "Thực ra công việc cũng không suôn sẻ, đầu tháng này tôi có một dự án bất động sản mở bán, dự án này nằm ở vị trí đắc địa trung tâm thành phố, khu vực thương mại sầm uất nhất, lại là nhà ven sông, là dự án cao cấp nhất trong những năm gần đây. Ban đầu có nhiều khách hàng đặt cọc, nhưng sau khi mở bán thì nhiều khách hàng yêu cầu hoàn lại tiền đặt cọc, có khách hàng nói muốn đợi xem... Từ khi mở bán đến nay đã hơn nửa tháng, nhưng chưa bán được căn nào."

Mặc dù hiện tại việc bán nhà gặp khó khăn, nhưng dự án bất động sản này của hắn là khu cao cấp nhất trong khu vực, dịch vụ quản lý cũng rất tốt, không lý nào lại không bán được căn nào.

Quý Mộc Miên: "Không bán được chắc chắn có lý do, chú đã điều tra chưa?"

Giang An Ngật thở dài: "Đã điều tra rồi, bên ngoài đều đồn rằng dự án này của tôi năm ngoái có công nhân chết, gần đây có ma quỷ ám... Đây hoàn toàn là vu khống! Dự án này từ khi bắt đầu xây dựng đến khi mở bán chưa từng có vấn đề an toàn nào! Tôi cũng không biết tin đồn này xuất phát từ đâu!"

Điều khiến hắn bực tức nhất là không tìm ra nguồn gốc của tin đồn và người khởi xướng vu khống, thậm chí không có đối tượng để gửi thư khởi kiện.

Có người trong phòng livestream thầm lên tiếng.

[Hừm, tôi ở tỉnh J, vừa nghe nói khu dự án cao cấp nhất của chúng tôi là Thập Lý Bích Vân đang bị đồn có ma. Thật trùng hợp, Thập Lý Bích Vân là dự án của Giang An Ngật, người giàu nhất tỉnh chúng tôi.]

[??? Vậy nên người đang trò chuyện là Giang An Ngật, người giàu nhất tỉnh J?!]

[Trời ạ, hóa ra là một đại gia !]

[Chẳng trách, người ta còn tặng vợ một sợi dây chuyền trị giá hai tỷ đó.]

[Wow, đây là lần đầu tiên tôi gần người giàu số 1 nhất, nhanh chóng chụp ảnh!]

Giang An Ngật thấy mọi người đã đoán ra danh tính của mình, nên mở camera.

Thông tin công khai trên mạng cho biết Giang An Ngật năm nay 54 tuổi, nhưng trong camera, trông hắn chỉ khoảng hơn 40 tuổi, trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật và không bị phát tướng ở tuổi trung niên, trông rất lịch lãm.

Phòng livestream nhanh chóng tìm thấy thông tin trên mạng, thấy hắn khớp với hình ảnh công khai, tất cả đều sôi nổi lên.

[Đúng là nhà giàu số 1 rồi!]

[Bố ơi, nhà bố còn thiếu tài xế không? Còn thiếu bảo vệ không? Còn thiếu bảo mẫu không? Nam bảo mẫu tôi cũng có thể làm!]

[Vậy tôi sẽ làm nữ bảo vệ, tôi đã tập luyện võ thuật mười năm, chắc chắn sẽ bảo vệ an toàn cho ngài!]

[Mọi người tránh ra! Tôi là bông hoa của Tổ quốc, công việc ưu tiên cho tôi!]

Hoa Mộc Miên cảm thấy rất tự hào.

[Thật tuyệt, người giàu nhất tỉnh J đến phòng livestream của vợ tôi để xem bói.]

[Vợ ơi, em thực sự nổi tiếng rồi, em phải thể hiện tài năng ra, đừng để người ta nghĩ em chỉ là một bình hoa đẹp.]

[Đúng vậy, hãy cho chú ấy thấy tài năng thật sự của em đi, giống như khi em dự đoán cái chết của đại gia kia và làm cho đỉnh lưu sụp phòng ấy!]

Quý Mộc Miên: = =

Có khi người giàu nhất này sẽ vác cả đoàn tàu chạy trốn trong đêm luôn ấy nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro