⭐️ CHƯƠNG 15 ⭐️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

Chương 15:

Tin tức về việc người giàu nhất tỉnh J Giang An Ngật, tìm đến Quý Mộc Miên để xem bói nhanh chóng lan truyền trên toàn bộ nền tảng phát sóng trực tiếp, thu hút nhiều khán giả tò mò đến xem. Số người xem trong phòng livestream lập tức vượt qua con số 500 ngàn.

Mặc dù không bằng số liệu khi tin tức đỉnh lưu sập phòng, nhưng vào buổi chiều mà có số lượng người xem như vậy thì vẫn rất ấn tượng, chiếm giữ vị trí số một trên nền tảng.

"Đại sư, xin hãy nói cho tôi biết nguyên nhân của những chuyện kỳ lạ này và chỉ cho tôi cách để giải quyết chúng với." Giang An Ngật đã từng trải qua quá nhiều tình huống lớn, nên dù đối mặt với 500 ngàn khán giả, hắn vẫn không hề tỏ ra lo lắng chút nào, vô cùng bình tĩnh.

Quý Mộc Miên nhướn mày, nói: "Chắc là chú có quen biết rất nhiều đại sư giỏi, họ đã nói gì với chú?"

Là người giàu nhất tỉnh J, Giang An Ngật không thể không quen biết với các đại sư, đặc biệt là khi hắn còn phát triển các dự án bất động sản, chắc chắn sẽ mời những đại sư phong thủy giỏi để bố trí.

Giang An Ngật thành thật nói: "Tôi thực sự đã tìm gặp vài vị đại sư quen biết, sau khi nghe về tình hình của tôi, họ đều nói không thể giúp được, còn đặc biệt nói với tôi rằng trong hai ngày tới, tôi sẽ tìm được người cao tay phù hợp để giải quyết nổi lo."

Hắn đã tìm gặp hai vị pháp sư Phật giáo và một đạo sĩ Đạo giáo, đều là những người nổi tiếng ở chỗ hắn, nhưng ba vị đại sư đều nói rằng vấn đề của hắn rất nan giải và ám chỉ rằng hắn không nên gò bó trong việc tìm người quen hay những người lớn tuổi.

Tình cờ, hắn nghe về Quý Mộc Miên tại tang lễ của Lý Kiếm, cho nên đã cho người điều tra. Càng nghĩ càng cảm thấy Quý Mộc Miên phù hợp với những gì các đại sư đã nói, vì vậy hắn đặc biệt đến phòng livestream để nhờ Quý Mộc Miên giúp đỡ.

Tất nhiên, do Quý Mộc Miên còn trẻ, nên ban đầu hắn vẫn có chút nghi ngờ về khả năng của cậu, vì thế hắn đã thử cậu trước một chút. May mắn thay, Quý đại sư có lòng khoan dung, không chấp nhặt với hắn

Quý Mộc Miên: "..."

Phí xin lỗi là 1 triệu, nếu cậu còn chấp nhặt thì thật là bất lịch sự!

"Họ ám chỉ chú đến tìm tôi sao?" Quý Mộc Miên tỏ ra rất ngạc nhiên.

Những đại sư đó quen biết cậu à?

Ba ngày trước là lần đầu tiên cậu livestream, theo lý mà nói thì các đại sư đó không thể biết cậu được.

Giang An Ngật nói: "Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi thực sự đã nhận được chỉ điểm từ bọn họ, sau đó qua sự việc của Lưu Kiếm mới quyết định đến tìm cậu."

Quý Mộc Miên: ?

Chẳng lẽ họ là bạn cũ của ông nội?

Cậu nén lại sự nghi ngờ trong lòng rồi nói: "Được rồi, giờ nói về vận mệnh gần đây của chú đi. Ấn đường của chú có màu đen, mây đen che phủ, quả thật là dấu hiệu của vận xui lớn. Nhưng số mệnh của chú vốn là giàu sang phú quý, vận mệnh trung và cuối đời cũng rất tốt, vốn dĩ không có kiếp nạn này. Nói cách khác, năm nay chú không thể nào gặp vận xui được, ngược lại vận mệnh của chú còn sẽ bùng nổ. Dự án bất động sản của chú lẽ ra không nên gặp vấn đề gì, mà ngược lại sẽ bán rất chạy, củng cố thêm vị trí người giàu nhất tỉnh J của chú."

Giang An Ngật rất kinh ngạc: "Vậy... tại sao tôi lại gặp vận xui?"

Quý Mộc Miên không trả lời thẳng, mà hỏi hắn: "Ngày cuối cùng của tháng trước, có phải chú đã mơ thấy ác mộng không?"

Giang An Ngật cố gắng nhớ lại: "Tôi không nhớ rõ lắm, dạo này tôi thường xuyên gặp ác mộng, khi thì mơ thấy tai nạn xe hơi, khi thì bị đẩy xuống lầu... Đợi đã, tôi nhớ ra rồi, ngày cuối cùng của tháng trước, tôi mơ thấy mình nhặt được một bức tượng Phật."

Trong giấc mơ, bức tượng Phật cao gần bằng người, mở miệng nói nó cùng hắn có duyên, muốn hắn cung phụng nó.

Bây giờ nhớ lại, hình dáng của bức tượng Phật đó hắn đã không còn nhớ rõ, nhưng ngày hôm sau hắn suýt nữa gặp phải tai nạn xe hơi, trong lòng còn nghĩ rằng mơ thấy tượng Phật cũng chẳng có ích gì, cho nên vẫn có chút ấn tượng về giấc mơ đó.

Quý Mộc Miên nhìn chằm chằm vào hắn và nói: "Chú đã hứa sẽ thờ phụng nó, đúng không?"

Vẻ mặt Giang An Ngật đầy ngạc nhiên và không thể tin nổi: ".......Đúng vậy."

Quý Mộc Miên: "Nhưng khi tỉnh dậy, chú đã không thờ phụng nó, thậm chí còn quên mất giấc mơ đó."

Giang An Ngật: "......."

Vậy nên thời gian này hắn liên tục gặp xui xẻo là vì hắn đã thất hứa, bức tượng Phật đang trả thù hắn sao?

"Nhưng đó chỉ là một giấc mơ......" Hắn không ngờ rằng vận xui của mình lại xuất phát từ một giấc mơ.

Quý Mộc Miên bình thản nói: "Có những lời hứa, dù là trong mơ, cũng vẫn phải thực hiện."

Giang An Ngật nhất thời bị sốc, một lúc lâu vẫn không nói gì.

Sau một lúc, hắn lo lắng hỏi: "Giờ tôi thờ phụng nó còn kịp không? Tôi xin lỗi nó, liệu nó có chấp nhận không?"

Quý Mộc Miên: "Cái đó phải hỏi nó."

Bình luận nghe đến đây đều rất tò mò.

[Ý gì đây? Giờ đại gia Giang phải vào trong mơ để xin lỗi à?]

[Bức tượng Phật này thật không hiểu chuyện, sao lại nhắm vào người giàu nhất tỉnh cơ chứ!]

[Cũng không thể nói vậy, chẳng lẽ hứa trong mơ thì không tính là hứa sao?]

[Nghe cũng có lý, vậy là do đại gia Giang nhà mình không hiểu chuyện rồi.]

Giang An Ngật: "..."

Quý Mộc Miên nhìn những dòng bình luận hài hước này, không nhịn được cười, nói với Giang An Ngật: "Bây giờ chú hãy đi hỏi bức tượng Phật xem, nó có tha thứ cho chú hay không."

Giang An Ngật càng ngạc nhiên hơn: "Bây giờ sao?"

Hắn nghĩ rằng phải đợi đến tối khi đi ngủ mơ thì mới có thể gặp lại bức tượng Phật, vì lần trước hắn cũng nói chuyện với tượng Phật ở trong mơ.

Quý Mộc Miên ừ một tiếng: "Chú đi vào thư phòng sẽ thấy nó."

Giang An Ngật: "?"

Một giờ trước hắn vẫn còn đang làm việc trong thư phòng, cũng không hề thấy bức tượng Phật nào cả.

Trong lòng hắn đầy nghi hoặc, nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn tin tưởng Quý Mộc Miên, nên không hỏi thêm gì, cầm điện thoại chuẩn bị lên phòng làm việc ở trên tầng hai.

Quý Mộc Miên gọi hắn lại: "Đợi đã, gọi thêm hai vệ sĩ đi cùng chú đi, tôi sợ chú bị dọa ngất."

Giang An Ngật: "..."

Cả đời này hắn đã trải qua quá nhiều chuyện, muốn dọa hắn có lẽ là hơi khó, nhưng hắn cũng không định cãi lời Quý Mộc Miên, nên nhanh chóng gọi hai vệ sĩ đến.

Sau đó hắn quay camera lại, hướng về phía trước, rồi cùng hai vệ sĩ đi thang máy lên tầng hai của ngôi nhà.

Người xem trên livestream rất hào hứng.

[Ôi trời, trong nhà có thang máy, nhà này rộng đến mức nào đây!]

[Nội thất sang trọng quá, bức tranh treo trên hành lang chắc còn đắt hơn cả một căn nhà của tôi nhỉ?!]

[Đây là nơi ở của người giàu nhất tỉnh sao? Ghen tị đến mức tôi muốn khóc quá.]

[Nhà đẹp thế này, phòng của người giúp việc chắc cũng rất đẹp nhỉ?]

[Đừng nói nữa, mai tôi đi xin làm người giúp việc đây!]

[Lầu trên đừng có tranh việc với tôi!]

Giang An Ngật không để ý đến bình luận, đi thẳng đến cửa phòng làm việc.

Quý Mộc Miên tốt bụng nhắc nhở: "Chú hãy chuẩn bị tâm lý trước."

Giang An Ngật khẽ nhíu mày, có vẻ như bức tượng Phật này thực sự rất đáng sợ, nếu không Quý đại sư đã không nhắc nhở hắn nhiều lần như vậy.

Hắn hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng làm việc ra, đập vào mắt là một bức tượng Phật cao ngang người đứng sừng sững đối diện. Khuôn mặt nó dữ tợn, mắt lồi ra ngoài, đột nhiên nó mở miệng to như chậu máu, rồi từ từ nở một nụ cười đầy tà ác với hắn.

Giang An Ngật: !!!

Từ khi nào trong phòng làm việc lại xuất hiện một bức tượng Phật?!

Hơn nữa, tượng Phật này có vẻ mặt dữ tợn, trực tiếp mỉm cười đối mặt với hắn đang đứng ở ngay cửa phòng, thật sự quá đáng sợ!

Dù đã trải qua vô số sóng gió, hắn vẫn bị bức tượng đột ngột xuất hiện làm cho tim đập nhanh, tay chân bủn rủn. Chiếc điện thoại trong tay hắn lặng lẽ rơi xuống tấm thảm bên dưới, màn hình lập tức tối đen, hai vệ sĩ đi cùng hắn cũng run rẩy.

Đây không giống một bức tượng Phật mà giống một con quỷ dữ!

Trước khi màn hình tối đen thì người xem trên livestream cũng đã kịp thấy được vẻ mặt dữ tợn của bức tượng, sợ hãi đến mức run rẩy: [Ôi trời! Nó đang cười gằn! Nó đang cười gằn đó!!!]

Làm sao trên đời lại có bức tượng Phật kinh khủng đến thế chứ!

Chạy, chạy ngay đi!!!

Quý Mộc Miên kịp thời lên tiếng: "Tổng giám đốc Giang, chú ổn chứ?"

Giang An Ngật không trả lời, chỉ run rẩy đặt tay lên ngực.

Bây giờ hắn hối hận lắm, hối hận vì chỉ mang theo hai vệ sĩ mà không mang theo thuốc trợ tim.

Quý Mộc Miên an ủi: "Yên tâm, nó tạm thời sẽ không làm hại chú đâu. Chú hãy hướng camera về phía nó, tôi sẽ giao tiếp với nó."

Giang An Ngật nén lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng, nhặt điện thoại dưới đất lên, lặng lẽ lùi lại, sau đó hướng camera về phía bức tượng.

Nhớ đến những bình luận đầy sợ hãi trước đó, Quý Mộc Miên thân thiện nhắc nhở: "Nếu có khán giả nào sợ hãi, có thể nhắm mắt lại hoặc tạm thời thoát ra."

Quả thật trong phòng livestream có rất nhiều người sợ hãi, nhưng vì tò mò muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra với bức tượng Phật này, phần lớn mọi người vẫn ở lại, chọn cách che màn hình không nhìn mà chỉ nghe âm thanh.

Quý Mộc Miên nhìn về bức tượng Phật: "Chào ngài."

Bức tượng Phật nhìn chằm chằm vào màn hình và nói bằng giọng người: "Khốn nạn! Cuối cùng ông đây cũng chờ được một người không mù rồi! Thằng chó Giang An Ngật, không những quên ông đây sạch trơn, mà còn mắt mù tai điếc! Ngày nào ông đây cũng lượn trước mắt hắn, hét vào tai hắn, mà hắn không hề phát hiện! Ông đây tức đến mức muốn đào mả tổ hắn lên rồi!"

Trời đất, vừa mở miệng đã nói toàn tinh hoa của quốc gia!

Tổ tiên cũng chấp nhận số phận thôi!

Quý Mộc Miên lặng lẽ lau mồ hôi, may mắn là chỉ có cậu nghe được những gì bức tượng nói, còn người thường bao gồm cả Giang An Ngật đều không thể nghe được, nếu không thì livestream đã bị cấm ngay lập tức.

"Ngài đừng kích động," Cậu cố gắng giải thích với bức tượng, "Tổng giám đốc Giang không cố ý quên ngài, chú ấy nghĩ rằng những gì xảy ra trong giấc mơ là không có thật. Hơn nữa, chú ấy chỉ là người bình thường, không nhìn thấy ngài cũng là điều dễ hiểu."

Bức tượng Phật vẫn còn rất tức giận: "Không quan tâm! Hắn đã hứa sẽ thờ phụng ta, nhưng lại nhốt ta ở nhà hắn mà không thực hiện lời hứa, ta đã đói gần nửa tháng rồi! Đồ khốn nạn, thật muốn vả hắn một phát!"

À, thì ra đây là một bức tượng Phật gốc Tây Nam.

Quý Mộc Miên nhìn thấy bức tượng tức giận đến mức hai con mắt sắp rơi ra, vội vàng an ủi: "Vâng, đúng là lỗi của tổng giám đốc Giang."

Người xem trên livestream nghe đến đây đều nhận ra.

[Đại sư đang nói chuyện với bức tượng Phật sao?]

[Ôi trời, nó có thể nói chuyện hả?!]

[Vợ ơi, dịch cho chị nghe với, tụi chị cũng muốn nghe.]

Quý Mộc Miên: "..."

Không, các bạn chắc chắn không muốn nghe quốc túy bằng giọng Tây Nam của nó đâu.

Rõ ràng tượng Phật có tính khí của riêng mình, không dễ dàng bị xoa dịu: "Hừ, nhóc con này cũng biết điều đấy, nhưng ông đây vẫn chưa hết giận đâu..."

Giọng nó dần nhỏ lại, bởi vì nó nhìn thấy kim quang rực rỡ trên người Quý Mộc Miên, dù cách một màn hình nhưng cũng đủ làm chói mắt nó.

"Khốn thật! Cái thằng Giang An Ngật đó tìm ở đâu được một thiên tài lợi hại như cậu vậy? Chả trách hôm nay ta có thể hiện hình! Trước đây hắn mời mấy tên hòa thượng trọc đầu và đạo sĩ mũi trâu đến cũng chẳng ai có được công đức dày như cậu, ta nhảy nhót trước mặt bọn họ mà bọn họ không hề nhìn thấy!"

Bức tượng Phật vừa hùng hổ lẩm bẩm lại giống như sợ hãi kiêng kị Quý Mộc Miên, trong giọng nói còn có một chút nịnh nọt mà chính nó cũng không nhận ra.

Nó đã ở trong phòng làm việc này gần nửa tháng rồi, mỗi lần Giang An Ngật vào phòng, nó đều cố nhảy nhót để thu hút sự chú ý của hắn, nhưng tiếc là Giang An Ngật không thể nhìn thấy nó.

Lần trước, Giang An Ngật đã mời mấy hòa thượng và đạo sĩ đến, nhưng họ cũng không phát hiện ra nó.

Quý Mộc Miên: "..."

Thực ra, mấy vị đại sư đó đều rất lợi hại, có lẽ họ đã sớm nhìn thấy bức tượng Phật rồi, nhưng vì bức tượng này chưa từng hại ai, mấy vị đại sư đó có lẽ không muốn làm tổn thương nó, nên mới để Giang An Ngật tìm đến cậu, một người có năng lực kém hơn, để thu phục nó.

Điều mà Quý Mộc Miên không biết là thực ra, mấy vị đại sư đó không hề bằng cậu. Mặc dù họ cũng có thể nhìn thấy bức tượng, nhưng chẳng thể đối phó được với nó. Bởi vì bức tượng này vốn đã mang nhiều tính Phật, các đại sư dù có công lực thâm hậu đến đâu, nhưng nếu không có ánh sáng công đức bảo vệ, cũng không thể làm tổn thương đến nó.

Bức tượng Phật lại khen cậu vài câu, vẻ mặt có chút chột dạ, nói: "Cậu rất lợi hại, ta không đánh lại cậu, nhưng cậu phải nói lý lẽ nha. Giang An Ngật đã hứa sẽ thờ phụng ta mà không thực hiện, ta tìm hắn tính sổ là điều đương nhiên! Cậu không thể đối phó ta được!"

Quý Mộc Miên không ngờ rằng mình lại có thể làm cho bức tượng Phật sợ hãi.

Nghĩ kỹ lại, lời nó nói cũng có phần hợp lý, suy cho cùng thì Giang An Ngật là người đã thất hứa trước, vẫn nên để chính Giang An Ngật giải quyết chuyện này với nó.

"Giang tổng, nếu lát nữa chú nghe thấy những âm thanh mà người khác không thể nghe được thì đừng hoảng sợ." Quý Mộc Miên thì thầm đọc sinh thần bát tự của Giang An Ngật, bấm vài thủ quyết, giúp hắn có thể nghe thấy bức tượng Phật nói chuyện.

Thủ quyết này cũng là một nội dung trong hai cuốn sách mà cậu đã đọc, đây là lần đầu tiên cậu thực hành, cũng xem như thuận lợi.

Giang An Ngật đoán rằng cậu đang muốn mình giao tiếp với bức tượng Phật, liền gật đầu: "Được."

Quý Mộc Miên ra hiệu cho bức tượng Phật: "Ngài có thể nói hết những ấm ức và bất mãn của mình ra, tổng giám đốc Giang đang nghe."

Ban đầu tượng Phật còn có chút e dè với Quý Mộc Miên, không dám bộc lộ tính tình của mình, nhưng khi biết rằng Giang An Ngật – cái tên đã thất hứa với nó - cuối cùng cũng có thể nghe thấy nó nói, nó vô cùng kích động, không thể kiềm chế bản thân mà thả bay mình, trực tiếp nổi giận: "Đồ con rùa, ngươi làm ông đây quá khổ rồi! Ông đây muốn ăn hương khói thờ phụng, nhưng gần nửa tháng nay ông đây đói đến mức đầu óc choáng váng! Đồ khốn kiếp, ông thật sự muốn đấm ngươi một phát cho ngươi bay lên trời xoay vòng!"

Giang An Ngật: "......."

Bị một xô máu chó phun cho đầy đầu, Giang An Ngật cảm thấy cả người tê rần.

"Ngươi mau mau đốt vài cây nhang cho ta, ta đói!" Bức tượng Phật gầm gừ, vẻ mặt dữ tợn và đầy căm phẫn, trông càng thêm ghê rợn và đáng sợ hơn.

Quý Mộc Miên nhắc nhở nó: "Tôi đang livestream, có 500 nghìn người đều có thể nhìn thấy bộ dáng vặn vẹo hiện tại của ngài."

Bức tượng Phật mắt trợn trừng, đột nhiên hai con mắt nhảy vọt ra ngoài rồi nhanh chóng trở lại, ngạc nhiên nhìn vào màn hình.

Hóa ra, nhóc thiên tài với công đức dày đặt ở màn hình đối diện không phải đang video call với Giang An Ngật, mà là đang livestream?

Biểu tình trên mặt nó dần dần trở nên cứng đờ.

Sau đó, nó từ từ, từ từ nở một nụ cười hiền từ, giơ hai tay làm động tác hoa sen, trông như một vị Phật từ bi.

Giang An Ngật: ...

Quý Mộc Miên: ...

Có phải tất cả các bức tượng Phật gốc Tây Nam đều học được cách thay đổi sắc mặt không! Thực sự quá thành thạo và tinh vi!

Người xem bình luận: Cũng có chút đáng yêu, chuyện gì thế này!

"Cái thằng ngốc này, sao không sớm nói cho ta biết là cậu đang livestream!" Bức tượng Phật còn rất chú ý tới hình tượng của mình, tuy còn phàn nàn, nhưng thần thái vẫn giữ được vẻ trang nghiêm.

Quý Mộc Miên: "... Là tôi đã làm phiền rồi."

Tới lúc này, dù là Quý Mộc Miên, Giang An Ngật, hay các khán giả đang xem livestream, tất cả đã nhìn ra bản chất thật của bức tượng Phật —

Đây không phải là một bức tượng Phật đáng sợ, mà là một bức tượng Phật hài hước!

Quý Mộc Miên: "Nếu ngài có thể nói chuyện và biến hóa hình dạng, vậy thì ngài phải rất lợi hại. vậy nên chắc ngài cũng hiểu rõ, ngài bị người khác tính kế để vào giấc mơ của tổng giám đốc Giang và thiết lập mối quan hệ thờ phụng với chú ấy."

Quả thật tượng Phật biết điều đó, nhếch mép: "Vậy thì sao, dù sao hắn cũng đã hứa sẽ thờ phụng ta!"

Nó vẫn nhớ rõ phải giữ hình tượng của mình, vừa nhếch mép lại lập tức quay về dáng vẻ hiền từ.

Giang An Ngật: ...

Hắn im lặng một lúc, rồi quay sang Quý Mộc Miên, "Đại sư, ý của ngài là, không phải bức tượng Phật chủ động tìm đến tôi trong giấc mơ, mà là cả tôi và tượng Phật đều bị tính kế?"

Quý Mộc Miên gật đầu: "Có người đã dùng sinh thần bát tự của chú để làm phép triệu hồi tà vật, muốn nguyền rủa chú. Bức tượng Phật này vô tình vào giấc mơ của chú, nó không phải tà vật, chưa từng hại ai."

Giang An Ngật không nói nên lời.

Quý Mộc Miên: "Thực ra chú còn phải cảm ơn bức tượng Phật này, nó chỉ không quá nghiêm túc nhưng không có ác ý. Nếu là một tà vật đầy ác ý khác, vậy thì chú gặp không chỉ là xui xẻo thôi đâu, mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, gia đình chú cũng không thể sống sót, cuối cùng sẽ là cửa nát nhà tan."

Bức tượng Phật rất không hài lòng với cách dùng từ của Quý Mộc Miên: "Ai không nghiêm túc?"

Nó lại nhìn Giang An Ngật đang mơ hồ, trực tiếp chuyển sang chế nhạo, "Năng lực chịu đựng của nhà giàu số 1 chỉ được đến thế thôi sao? Độ co dãn quá kém! Ta muốn chấm dứt mối quan hệ thờ phụng với hắn!"

Giang An Ngật: "......."

Dù hắn đã gặp phải đủ loại xui xẻo, bị tính kế và suýt thì cửa nát nhà tan, bức tượng Phật này vẫn còn tiếp tục chế giễu hắn, hắn... thuốc trợ tim cấp tốc của hắn đâu rồi!

Giang An Ngật cảm thấy mình quá kiên cường, bị đả kích đến mức này vẫn không gục ngã: "Đại sư, xin hãy cho tôi biết, ai là người muốn hại tôi?"

Tác giả có lời muốn nói:

Giang An Ngật: Thực sự rất hối hận, vì chỉ mang theo hai tên vệ sĩ vô dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro