Chương 305: Trẫm cùng tướng quân cởi chiến bào (35)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Tần Thú híp mắt cười, như ánh mặt trời có thể loé mù mắt người: " Trên đây có hệ thống định vị, còn có bom mini, một khi để ta phát hiện ngươi có hành động muốn chạy trốn, hoặc là... ngươi lại ở trước mặt ta biến mất, ta sẽ liền tự mình khởi động bom bên trong."
        Tô Mộc: "........"
         Hiện tại tình cảnh thật kì lạ.... Não cô dung lượng không đủ, không có cách nào tiêu hoá.
        Cũng có thể nói là.... Không thể tin nổi!
         " Tướng quân!" Tô Mộc một phen nước mắt nước mũi ôm lấy cánh tay hắn " Ta bảo đảm mình sẽ không bao giờ chạy loạn, về sau ngươi đi đâu ta liền đi đó, ngươi đem thứ này gỡ xuống có được không!?"
          Cô có " bàn tay vàng" là vô hạn sống lại, chữa trị miệng vết thương , lại làm linh hồn của cô trở lại thân thể, mới có thể một lần nữa sống lại, nếu như một quả bom cột vào người cô... Cô không xác định thân thể mình nổ thành mảnh vụn, còn có thể sống lại a!
          " Sao lại khóc thế này?" Tần Thú làm bộ làm tịch thở dài, lại làm bộ làm tịch lau nước mắt cho cô " Là quá cao hứng nên khóc sao?"
           Tô Mộc khóc kêu :" Ta bảo đảm sẽ không chạy loạn mà! Ngươi hãy tin ta một lần thôi, không cần trói bom ở trên người ta , được chứ?"
           "Ta tin tưởng ngươi."
            Tiếng khóc cô dừng lại " Thật sự?"
            " Chẳng qua ngươi xem cái vòng này đeo ở chân chân ngươi thực đẹp" Tần Thú mỉm cười, ngay cả vết thương trên mặt cũng không hề có vẻ khủng bố, hắn rất hào phóng vỗ vỗ mặt cô " Hãy nghĩ đây là ta cho ngươi trang sức."
             Nàng hoàn toàn không muốn bom là trang sức a!
            " Tướng quân!!!"
            " Rồi rồi, ta biết ngươi rất cảm động vì ta tặng lễ vật cho ngươi, ngươi hiện tại là tài sản cá nhân của ta, làm chủ nhân vui vẻ, cho ngươi một chút khen thưởng cũng là điều tất nhiên, chẳng qua...." Tần Thú với gương mặt tươi cười xán lạn vô hại lập tức đã bị sương lạnh bao trùm, một khẩu súng chống trên huyệt thái dương cô, hắn mặt vô cảm nói "Ngươi mà muốn trả lại, ta liền một phát súng bắn chết ngươi."
              "Cách~" Tô Mộc buông tay khỏi vòng đeo chân, một câu cũng gào không ra.
             Tần Thú lại thân thiện cười.
             Dùng nước mắt tấn công, hắn đã hoàn toàn miễn dịch.
             Lúc này tiếng đập cửa vang lên " Tướng quân."
           " Tiến vào."
          Cửa mở ra, một nữ nhân cao gầy lãnh diễm đi đến, bất quá khi nhìn thấy tình cảnh này, nàng liền hoài nghi có phải mình đã xuất hiện ảo giác hay không.
          Chỉ thấy người nam nhân có danh hiệu " Bạo ngược tướng quân" ngày thường giết người làm vui, hỉ nộ vô thường, giờ phút này trong lồng ngực đang ôm một cô gái cười vui vẻ, không những vậy một tay hắn còn cầm súng chỉ vào đầu của cô gái, cô gái cũng khóc rất thê thảm, đây không phải điều quỷ dị bình thường...
          Bộ dạng Tần Thú cười khi giết người mọi người đều thấy được không ít lần, điều đáng nói là...,
           Tướng quân của bọn họ khi giết nhân loại thuần chủng, đều thích dùng vũ khí lạnh hành hạ đến chết, cũng sẽ không bao giờ dùng súng, nói cách khác, hắn chỉ lấy súng ra hù doạ người mà thôi.
             Nói là hù doạ, thực chất cũng chỉ là trêu đùa.
            Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra sự tình khôi hài như vậy.
            A Tam không khỏi quan sát kỹ Tô Mộc.... ngực nhỏ, vóc dáng lùn, ngoài khuôn mặt lớn lên nhìn không tồi, thật sự nhìn không ra có điểm gì đặc biệt.
           "A Tam" Súng trong tay Tần Thú biến mắt, hắn vỗ vỗ đầu Tô Mộc, nói " Tiểu chú lùn thích lao động, ngươi hãy sắp xếp cho cô ấy dọn vệ sinh trong phi thuyền."
          Dự cảm không tốt quả nhiên là sự thật!
          Tô Mộc muốn từ trên người Tần Thú đi xuống, kết quả hắn lại ôm eo cô tay không chịu rời, cô nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro