Chương 914 - 917: Khiêu khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 914: Khiêu Khích (Nhất)

Sau khi Tá Thượng Thần rời khỏi, Cố Nhược Vân liền tính toán trở lại khách phòng nghỉ ngơi, lại không ngờ vừa đi vào hậu viện liền nghe được một trận tiếng huyên náo truyền đến, bất giác nhíu mày.

"Ngươi một phế nhân cũng dám đắc tội Phỉ Phỉ tiểu thư của chúng ta? Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên đi tìm Phỉ Phỉ tiểu thư dập đầu nhận sai, nói không chừng nàng sẽ bỏ qua cho tỷ đệ các ngươi."

Lúc này, ở khách phòng bên ngoài, một đám người vây quanh Hạ Lâm Ngọc đang muốn xuất môn.

Cầm đầu là một gã nam tử áo xám, nâng cao đầu nhìn xuống Hạ Lâm Ngọc, trong mắt tràn ngập trào phúng cùng khinh thường.

Hoàng Phỉ Phỉ là ai? Con gái Hoàng trưởng lão, toàn bộ người của Dược tông ai dám đắc tội nàng? Vậy mà những người này lại không biết thời thế, dám đối địch với Hoàng Phỉ Phỉ, đây chẳng phải là muốn chết?

Cho nên, ngay khi Hoàng Phỉ Phỉ tìm được nơi bọn họ nghỉ lại, đám người này liền nghe theo phân phó của nàng tìm đến gây sự!

Cho rằng có Lâm quản sự làm chỗ dựa là có thể muốn làm gì thì làm? Ở Dược tông hắn chỉ là một quản sự, há có thể so được với trưởng lão? Nếu không phải trong tay hắn có lệnh bài tông chủ, phỏng chừng Hoàng Phỉ Phỉ chắc chắn sẽ không cho hai tỷ đệ này tiến vào Dược tông.

Hạ Lâm Ngọc đem ánh mắt đảo qua mấy người, dung nhan thanh tú không mang theo cảm xúc gì, thanh âm lạnh lùng nói: "Tránh ra!"

"Ha ha ha!"

Tên áo xám cười lớn hai tiếng, trào phúng gợi khóe môi: "Một người tàn phế cũng dám kiêu ngạo như thế trước mặt bản công tử? Nếu không phải xem ngươi bộ dạng cũng không tệ, bản công tử sớm đã cho ngươi chết không có chỗ chôn!"

Ở đây Dược tông không ai không ai không biết áo xám nam tử người này thích nam sắc? Đối với một số nam tử bộ dạng tương đối thanh tú hắn đều muốn bắt về làm nam sủng. Nếu không phải hắn là đệ tử duy nhất của Hoàng trưởng lão, bằng vào tính cách cổ quái yêu thích nam sắc của hắn chắc chắn bị trục xuất tông môn.

Khuôn mặt Hạ Lâm Ngọc giống như bao phủ một tầng băng sương, con ngươi trong suốt như nước phảng phất đông lại, lộ ra dày đặc hàn ý.

"Cút!"

Một chữ này làm sắc mặt nam tử áo xám đại biến, ánh mắt trở nên dữ tợn: "Xú tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì? Ngay cả Hoàng Phỉ Phỉ cũng dám đắc tội, các ngươi quả thực là đang tìm chết! Bất quá bản công tử sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi hầu hạ tốt bản công tử, nói không chừng bản công tử còn có thể nói tốt vài lời trước mặt Phỉ Phỉ tiểu thư, ha ha ha."

Lúc nói lời này cặp mắt đáng khinh không ngừng đánh giá Hạ Lâm Ngọc.

Tiểu tử này tuy rằng đã tàn phế nhưng bộ dang thanh tú trắng nõn, nhất là thân thể kia, thực làm cho người ta nhịn không được muốn đè lên.

"Ngươi..."

Dù Hạ Lâm Ngọc tuổi không lớn, cũng nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói của áo xám nam tử, nhất thời khuôn mặt thanh tú bị tức đỏ bừng, con ngươi trong suốt ẩn chứa chán ghét, ánh mắt hung hăng nhìn hắn: "Ngươi nằm mơ!"

"Hừ, quả nhiên là không biết điều, các người bắt hắn cho ta! Chờ ta chơi đã rồi đưa đến trước mặt Phỉ Phỉ tiểu thư."

Áo xám nam tử liếm môi dưới, hơi hơi nheo lại con ngươi âm u, đáy mắt xẹt qua một tia ý lạnh.

Hoàng Phỉ Phỉ đã nói, chỉ cần hai tỷ đệ này không chết, tra tấn thế nào cũng không sao! Một khi đã như vậy, không bằng thỏa mãn dục vọng trong lòng hắn một chút.

Thấy Dược tông đệ tử sắp đụng ngã Hạ Lâm Ngọc, đột nhiên một bàn tay từ phía sau hắn duỗi đến, oanh một tiếng, một luồng lực lượng hung hăng đánh vào người tên đệ tử kia, phút chốc tên đệ tử kia đột nhiên lùi lại, một tia máu tươi từ khóe miệng tràn ra.

Dưới làn gió mát, tóc đen bay lên, Cố Nhược Vân đứng trước Hạ Lâm Ngọc, con ngươi thanh lãnh lạnh lùng nhìn tên áo xám nam tử đầu lĩnh.

Chương 915: Khiêu khích (Nhị)

"A, vừa định bắt đi đệ đệ, tỷ tỷ liền quay về?" Áo xám nam tử nhìn nữ tử áo xanh đứng trước Hạ Lâm Ngọc, trào phúng cười, trong ánh mắt tràn đầy ý tưởng dâm loạn "Đã như vậy, cả hai tỷ đệ ngươi đều theo ta đi một chuyến, dù sao ta nam nữ đều ăn, ha ha ha!"

Hạ Lâm Ngọc con ngươi mạnh mẽ trầm xuống, vô luận người khác đối hắn làm cái gì, hắn đều có thể nhịn, đều có thể chịu, nhưng mà hắn không cách nào thờ ơ việc người khác định dâm loạn Cố Nhược Vân. Ngay lúc Hạ Lâm Ngọc nghĩ muốn tiến lên một bàn tay bên cạnh duỗi đến, gắt gao kéo lại cánh tay hắn.

Thân mình hắn lảo đảo một chút, nhưng vẫn dừng bước chân, không cam lòng cùng phẫn nộ gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng khinh của áo xám nam tử.

"Ngươi muốn bắt ta cùng Ngọc nhi?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười "Ngươi xác định ngươi bắt được?"

Áo xám nam tử con ngươi co rút, hắn rất rõ ràng biết ở Dược tông, nữ tử này một chiêu liều đả bại Hoàng Phỉ Phỉ, đấy là thực lực của Hoàng Phỉ Phỉ còn trên hắn, thế nên nếu thực sự chiến đấu, hắn chắc chắn không thể là đối thủ của nữ tử này.

Bất quá...

Hoàng Phỉ Phỉ đã nói, nhiệm vụ của bọn họ là đến khiêu khích, chuyện tiếp theo nàng sẽ xử trí!

"Ha ha, dù có đến một trăm ngươi, bản công tử cũng tuyệt đối có thể bắt được tốt" Áo xám nam tử liếm môi khô, hơi hơi nheo lại con ngươi đánh giá Cố Nhược Vân "Nữ nhân, ngươi đắc tội Hoàng Phỉ Phỉ là không có kết cục tốt! Nếu ngươi muốn được cứu mạng thì đến lấy lòng bản công tử, bản công tử sẽ vì ngươi cầu tình, nếu không thì tin ta đi, ngươi tuyệt đối sẽ không sống quá ba ngày!"

Cố Nhược Vân nhìn nhìn áo xám nam tử, cười lạnh một tiếng: "Không có đầu óc không phải là tại ngươi, nhưng bị người lợi dụng chính là ngu xuẩn của ngươi!"

Lợi dụng?

Đầu óc áo xám nam tử bỗng chốc không kịp tiêu hóa, không nghĩ ra lời của Cố Nhược Vân là ý gì, nên hắn dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, hướng người bên người phất phất tay, cắn răng nói: "Các ngươi lên cho ta, chỉ cần bắt nữ nhân này, Phỉ Phỉ tiểu thư sẽ không bạc đãi các ngươi."

Vừa nghe nói vậy, những người đó nhãn tình sáng lên, đồng loạt giương vũ khí vọt qua hướng Cố Nhược Vân.

Ầm!

Lúc này khí thế trên người Cố Nhược Vân bắt đầu khởi động, giống như có gió thổi quanh thân nàng, rồi sau đó phịch một tiếng, đem toàn bộ Dược tông đệ tử đang vọt tới ào ào đánh bay ra ngoài, trong miệng còn không ngừng hộc máu tươi.

Không ai nhìn thấy Cố Nhược Vân ra tay khi nào, chỉ cảm thấy một khắc kia có một bàn tay hung hăng đừng trên ngực bọn họ, khiến thân thể bọn họ nhất thời như tên rời cung bay vụt ra ngoài.

"Còn có ai muốn đến?" Cố Nhược Vân nhếch khóe môi, thanh âm của nàng rất nhẹ lại giống như một đạo búa tạ đánh vào trong lòng mọi người.

Còn có ai dám đến?

Đám người còn chưa có đứng lên ai cũng hai mặt nhìn nhau, lại cũng không dám lên trước khiêu khích, dù sao nữ nhân này thực lực thật sự là quá cường đại, lấy lực lượng của bọn họ hoàn toàn không có cách nào chống lại.

Hạ Lâm Ngọc cúi đầu trầm mặc, nói cho cùng từ khi đến Dược tông mọi chuyện phát sinh đều là vì hắn. Nếu hắn không tàn phế thì sẽ không có nhiều vấn đề phát sinh như vậy.

Tất cả những thứ này đều là vì hắn!

Là hắn liên lụy tỷ tỷ, thế nên mới khiến tỷ tỷ bị Dược tông chỉ trích.

Nghĩ đến đây trong lòng Hạ Lâm Ngọc càng tự trách cùng áy náy, nếu hắn không đi theo tỷ tỷ đến đây thì những chuyện kia đều sẽ không xảy ra.

Chương 916: Khiêu khích (Tam)

"Ngươi vừa rồi muốn Ngọc nhi hầu hạ ngươi?" Tầm mắt Cố Nhược Vân hơi chuyển qua, dừng trên người nam tử áo xám, thanh âm thanh lãnh lạnh nhạt lại mang theo dày dặc áp bách "Hơn nữa còn muốn ta lấy lòng ngươi, đúng không?"

Áo xám nam tử rùng mình, sắc mặt tràn ngập cấp bách, hắn vội vàng liếc hướng không xa chỗ cửa viện, trong lòng dần mang theo một chút khẩn trương.

Không phải Hoàng Phỉ Phỉ nói bọn họ chỉ cần tới cửa khiêu khích là đủ rồi, chuyện tiếp theo nàng sẽ ra mặt xử lý? Vì sao đến bây giờ nàng còn không đến?

Đương nhiên vẻ mặt cùng thái độ của hắn Cố Nhược Vân đều xem nhất thanh nhị sở (rất rõ ràng), cũng theo ánh mắt của hắn nhìn phía ngoài cửa, khóe môi nhẹ nhàng khơi lên một chút độ cong: "Ngươi chờ người của Hoàng Phỉ Phỉ tới cứu ngươi? Bất quá thật đáng tiếc, hôm nay mặc kệ ai tới, ngươi đều phải vì những gì ngươi đã nói lúc trước mà trả giá đại giới!"

Nắm tay Cố Nhược Vân hung hăng dừng trên ngực áo xám nam tử, thân thể hắn bay ngược ra ngoài, trùng trùng ngã xuống trong sân, trong miệng máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ra, thoạt nhìn rất dọa người.

Ngay khi hắn nâng lên đôi mắt kinh ngạc thì một bàn chân cũng đã hung hăng dẫm nát ngực hắn, kia một cước khiến hắn tiếp tục hộc máu không thôi, kém chút đi đời nhà ma.

Long có nghịch lân! (Rồng cũng có vảy ngược)

Nghịch lân của Cố Nhược Vân nàng chính là thân nhân!

Mặc dù đây là bẫy của Hoàng Phỉ Phỉ lại như thế nào? Nàng cũng không thèm để ý mà sải bước vào trong cái bẫy đó.

"Đã Hoàng Phỉ Phỉ muốn lợi dụng ngươi thì ngươi có thể yên tâm, ta sẽ cho ngươi bị lợi dụng triệt để."

Cố Nhược Vân cúi đầu nở nụ cười.

Hoàng Phỉ Phỉ biết thực lực của nàng, hiện thời lại tìm một đám thực lực đê hèn đến, người có tâm đều biết ý đồ của ả. Bất quá, nàng nhưng là nguyện ý theo ý của ả.

Phốc xuy!

Lúc Chân Cố Nhược Vân dùng sức là lúc áo xám nam tử phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt mười phần trắng bệch, hoảng sợ nhìn kia một trương dung nhan thanh lệ.

"Ngươi... Ngươi ở đây Dược tông hành hung người, chẳng lẽ không sợ Dược tông xử phạt?"

Một câu nói này áo xám nam tử phải dùng rất lớn sức lực mới nói ra hoàn chỉnh.

Cố Nhược Vân quay đầu liếc về phía hắn: "Ta đã dám làm như thế, cũng đã chứng minh, ta không sợ Dược tông."

Thân mình áo xám nam tử mạnh mẽ run rẩy, sắc mặt nháy mắt xám như tro tàn.

Tuy rằng tính cách của hắn biến thái, nhưng cũng biết nhìn người. Cho nên, hắn biết rõ Cố Nhược Vân nói là sự thật! Trong mắt nữ tử này quả thật không có sợ hãi cũng kiêng kị, có thì đó chính là tràn đầy tự tin.

Có lẽ, lúc này bọn họ thật sự là đá vào tường sắt rồi!

Giờ khắc này, áo xám nam tử đột nhiên hy vọng Hoàng Phỉ Phỉ đừng có động thái gì, bằng không thực sự sẽ đem nữ tử này chọc giận triệt để, nói không chừng toàn bộ Dược tông đều sẽ gặp tai ương!

Nhưng mà đúng lúc này, một đạo thanh âm thình lình đánh vỡ mong ước trong lòng hắn, cũng làm cho tâm hắn chết triệt để.

"Cố Nhược Vân, ngươi thật to gan, cũng dám ở Dược tông công khai hành hung người! Quả thực không đem Dược tông ta để vào mắt! Người tới, bao vây nữ nhân này cho ta, lại đi thông tri tông chủ cùng cha ta đến chủ trì công đạo!"

Một thân quần áo màu vàng nữ tử từ phía sau chậm rãi mà đến, khóe môi mang chút cười lạnh, ánh mắt trào phúng dừng trên người Cố Nhược Vân.

Dù Hoàng trưởng lão đã hứa hẹn với Hoàng Phỉ Phỉ nhất định sẽ có được địa vị tông chủ Dược tông nhưng Hoàng Phỉ Phỉ không nghĩ sẽ để cho Cố Nhược Vân sống thêm nhiều ngày như vậy, nên mới nghĩ cách mau chóng giải quyết nữ nhân chướng mắt này.

Chương 917: Khiêu khích (Tứ)

Vì thế nàng tìm một đám Dược tông đệ tử đến khiêu khích, chắc hẳn lấy tính cách Cố Nhược Vân nhất định sẽ ra tay đánh người, lúc đó mặc dù Lâm quản sự bảo vệ nàng, nhưng nàng lại đánh trọng thương đệ tử Dược tông, chứng cứ phạm tội đầy đủ, nàng chắc chắn sẽ bị tru diệt một nghìn lần!

Hoàng Phỉ Phỉ quả thật là nghĩ rất tốt, nếu đổi thành một người nào đó chắc chắn sẽ bị nàng hãm hại. Đáng tiếc nàng lần này đối mặt lại là Cố Nhược Vân, cho nên mặc kệ là vận dụng loại âm mưu quỷ kế gì đều không có hiệu quả.

Khoảnh khắc nghe thấy thanh âm Hoàng Phỉ Phỉ, áo xám nam tử sắc mặt đại biến, muốn mở miệng nói chuyện, Cố Nhược Vân phảng phất cảm nhận được động tác của hắn, đôi mắt thanh lãnh lạnh lùng đảo qua trên mặt hắn.

Chỉ là một cái liếc mắt như vậy, lại khiến cho yết hầu áo xám nam tử như bị một bàn tay nắm chặt, làm sao cũng không thể phát ra âm thanh.

Không tới lát sau, mấy đạo thân ảnh cường đại hướng tới phương này bay vút đến, cảm nhận được hơi thở này, tươi cười trên mặt Hoàng Phỉ Phỉ càng sâu, đắc ý nhìn phía Cố Nhược Vân bên trong vòng vây của mọi người: "Người cùng ta đối nghịch, vĩnh viễn không có kết cục tốt! Mặc dù người dùng thân thể của ngươi câu dẫn Lâm Dương, nhưng lần này, mặc dù là Lâm Dương cũng không bảo vệ nổi ngươi!"

Nàng ngang nhiên đánh bị thương đệ tử Dược tông, chắc hẳn lúc này tông chủ cũng sẽ không thể thiên vị nàng!

Cố Nhược Vân sắc mặt lạnh nhạt trầm tĩnh, một thân thanh y (áo xanh), thanh lãnh như nguyệt, đứng yên trong vòng vây của đệ tử Dược tông, nhàn nhạt nhìn không xa lắm mấy đạo thân ảnh.

"Có chuyện gì ở đây?"

Một thanh âm già dặn trầm thấp chậm rãi vang lên, rơi vào tai đám người, khiến không gian huyên náo chỉ một thoáng đã yên tĩnh xuống.

"Tỷ."

Hạ Lâm Ngọc gắt gao cầm lấy tay Cố Nhược Vân, sắc mặt có chút khẩn trương.

Hắn đương nhiên không phải là sợ hãi, mà là đang lo lắng cho Cố Nhược Vân.

"Yên tâm đi, có ta ở đây, sẽ không có vấn đề gì." Cố Nhược Vân vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Lâm Ngọc, quay đầu hướng hắn lộ ra một chút mỉm cười.

Chỉ với một câu nói này liền như kì tích làm cho Hạ Lâm Ngọc tâm lo lắng chậm rãi bình tĩnh xuống.

"Hừ, này còn phải nói sao."

Hoàng trưởng lão cười lạnh một tiếng, quét mắt nhìn Cố Nhược Vân, lạnh giọng nói: "Tình huống thật rõ ràng, chắc chắn là có người ở trên địa bàn Dược tông hành hung người, không đem Dược tông để vào mắt! Nếu ta là Dược tông tông chủ, quyết không cho phép loại tình huống này phát sinh! Ai bảo đụng đến Dược tông ta, ta sẽ diệt hết cả nhà hắn!"

Cao Lâm sắc mặc hơi trầm xuống, nhìn nhìn Hoàng trưởng lão, lại đem ánh mắt chuyển hướng Cố Nhược Vân, hỏi: "Cố nha đầu, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Như ngươi chứng kiến" Cố Nhược Vân nhún vai "Ta đả thương Dược tông đệ tử, bất quá cũng là do bọn hắn khiêu khích ta trước, còn muốn đệ đệ của ta đi lấy lòng hắn, ta bất quá mới động thủ."

Nghe nói như thế, Cao Lâm nhìn áo xám nam tử bị Cố Nhược Vân dẫm nát dưới lòng bàn chân, đáy mắt xẹt qua một tia hiểu rõ.

Bất quá còn không chờ hắn mở miệng nói chuyện, một tiếng kêu bén nhọn truyền đến: "Ngươi nói bậy, chúng ta căn bản là không có khiêu khích ngươi! Chúng ta chính là đi ngang qua chỗ này, kết quả ngươi lại bắt lấy chúng ta, nghĩ muốn hỏi ra đan phương của Dược tông giấu ở chỗ nào, chúng ta không thể trả lời vấn đề của ngươi nên ngươi liền ra tay với chúng ta!"

Nói lời này đương nhiên không phải là áo xám nam tử bị dẫm nát dưới chân Cố Nhược Vân mà là một thanh niên khác.

Bởi vì tên áo xám kia hiện thời đã không cách nào phát ra thanh âm.

"Cái gì? Đan phương?" Hoàng trưởng lão thanh âm thay đổi, con ngươi ngoan độc gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, hung tợn nói "Không nghĩ tới ngươi chẳng những ra tay với đệ tử Dược tông chúng ra, mà còn có ý nghĩ bất lương muốn đánh cắp đan phương? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Đan phương là loại bảo bối trân quý nhường nào, người như ngươi cũng có thể có được? Kể cả ngươi là đồ đệ của y thánh, lúc này ngươi cũng phải để mạng ở đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro