Chương 918 - 921: Vu hãm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 918: Vu hãm (Nhất)

Đệ tử của y thánh?

Hoàng Phỉ Phỉ kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân, nàng dù thế nào cũng thật không ngờ nữ nhân này thế nhưng lại là y thánh đệ tử, nhưng là thế thì thế nào? Lúc này nàng ở Dược tông công khai hành hung người, dù y thánh có tới cũng không thể chiếm được lí lẽ.

"Cố nha đầu, chuyện này ngươi cho ta một lời giải thích đi."

Cao Lâm gắt gao cau mày, nói thật, hắn căn bản không tin lời những người này! Cứ cho là Cố Nhược Vân thật sự muốn trộm đan phương thì sao lại quang minh chính đại nơi nơi tìm hỏi? Đây rõ ràng là vu hãm!

Điều khiến Cao Lâm thất vọng là không nghĩ tới đệ tử Dược tông hắn sẽ làm ra loại chuyện vu hãm người khác như vậy.

Hơn nữa Cố Nhược Vân còn không phải người bình thường.

"Còn cần giải thích cái gì?" Hoàng trưởng lão không đợi Cố Nhược Vân mở miệng đã lạnh giọng đánh gãy "Tông chủ, chuyện này đã thật rõ ràng, nữ nhân này đánh bị thương Dược tông đệ tử, còn mơ tưởng muốn ăn cắp đan phương, người như nàng há có thể giữ lại? Dù nàng có biện giải cũng không có tác dụng! Nhiều đệ tử như vậy đều có thể làm chứng."

Cố Nhược Vân cũng không vì bản thân biện giải, chỉ là dùng đôi con ngươi thanh lãnh nhìn Hoàng trưởng lão, ánh mắt nàng giống như một tấm gương, phản chiếu khuôn mặt xấu xí của đối phương.

Hạ Lâm Ngọc kém chút bị tức điên rồi, trừ bỏ cha con Hạ Minh, hắn còn chưa gặp ai vô sỉ đến trình độ này. Rõ ràng là bọn hắn tới cửa khiêu khích, cuối cùng còn vu hãm người khác là kẻ trộm?

Nhưng nhìn thấy Cố Nhược Vân khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt, nội tâm giận giữ của hắn thế nhưng chậm rãi bình ổn xuống.

"Ha ha" Hạ Lâm Ngọc cười lạnh một tiếng, dung nhan thanh tú tràn đầy trào phúng "Cũng chỉ là một trương phá đan phương (phương thuốc luyện đan dược hỏng, không hoàn chỉnh), tỷ tỷ ta còn không để vào mắt."

Hắn nói là sự thật.

Bách Thảo Đường ở Tây Linh đại lục chính là nơi buôn bán đan dược, toàn bộ đều là Cố Nhược Vân luyện chế ra, đây cũng chỉ là một trương đan phương, nàng quả thật không để vào mắt. Hơn nữa hắn cũng biết, tỷ tỷ đến Dược tông là vì dược liệu có thể giúp hắn trị liệu cánh tay mà thôi.

Mà dược liệu trân quý này, cũng chỉ có Bắc Tạp lãnh địa mới tồn tại.

Đương nhiên, Hạ Lâm Ngọc biết thực lực Cố Nhược Vân không có nghĩa là người khác cũng biết, cho nên nghe thấy thanh âm kiêu ngạo của hắn, Hoàng trưởng lão ha ha phá lên cười, giống như là nghe được chuyện khôi hài nhất thiên hạ, cười đến không dừng được.

"Phá đan phương? Đây là điển hình ăn không được nho liền nói nho chua" Hoàng trưởng lão khóe môi gợi lên một độ cong trào phúng, khuôn mặt già nua tràn đầy khinh miệt "Lão phu lần đầu tiên nghe được có người đem đan phương gọi là phá đan phương, nếu các ngươi thật sự không hiếm lạ kia trương đan phương cũng sẽ không nhọc lòng muốn lấy trộm! Tông chủ, ta biết ngươi cùng y thánh quan hệ không tầm thường, nhưng là chuyện này lại liên quan đến lợi ích Dược tông, nếu ngươi thật sự không quản đến thì vị trí tông chủ này ngươi cũng không cần làm!"

Hoàng trưởng lão vốn đã nghĩ kéo Cao Lâm xuống khỏi vị trí kia, mà nếu thực sự làm vậy khó tránh khỏi có người trong lòng không phục, không ngờ Cao Lâm lại cho hắn cơ hội này!

Nếu Cao Lâm thật sự không để ý đến Dược tông để bảo vệ một nữ tử muốn lấy trộm đan phương, chỉ sợ Dược tông sẽ chẳng còn ai phục hắn!

Cao Lâm cũng nghĩ tới điểm này, cho nên hắn trầm mặc!

Nhưng hắn trầm mặc nửa ngày liền bình tĩnh lại, dung nhan thương lão xẹt qua một đạo lãnh ý, con ngươi lạnh lùng nhìn Hoàng trưởng lão: "Hoàng trưởng lão, lời này của ngươi không khỏi quá mức, ỷ vào người khác nói hai ba câu ngươi liền kết luận một người có tội, bản tông chủ tại sao không biết ngươi có cái quyền này? Nếu như vậy giả như có người nói ngươi Hoàng trưởng lão có ý muốn mưu phản thì bản tông chủ cũng có để đem ngươi đi xử trí!"

Đừng tưởng rằng Cao Lâm luôn nhẫn nhịn Hoàng trưởng lão thì có nghĩa là hắn không có tức giận, ngược lại tính tình của hắn còn muốn phát hỏa lớn! Nếu không phải luôn vì Dược tông mà lo lắng, hắn cũng sẽ không thể chịu được lão gia hỏa này lâu như vậy.

Sắc mặt Hoàng trưởng lão hơi đổi, trong giọng nói của Cao Lâm lộ ra bảo vệ Cố Nhược Vân hắn như thế nào có thể nghe không hiểu? Chính là không nghĩ tới, Cao Lâm này lão tiểu tử một đời thông minh lại ở tình huống này phạm vào sai lầm to lớn như vậy.

Sai lầm này, dù hắn có dùng cả đời cũng không thể bù lại.

Nghĩ vậy, Hoàng trưởng lão cười lạnh một tiếng, ánh mắt cao ngạo nói: "Tông chủ đại nhân, nhiều người chứng minh nàng muốn trộm cướp đan phương như vậy, chẳng lễ đều là nói chơi? Bằng không vì sao bọn họ không vu hãm người khác mà lại vu hãm nàng? Mà nếu như thực sự có người đến nói với tông chủ đại nhân rằng ta có ý nghĩ mưu phản thì vì an bình của Dược tông ta liền tùy tông chủ xử trí!"

Lúc nói lời này Hoàng trưởng lão một bộ chính nghĩa lẫm liệt.

Ngụ ý của hắn chính là nếu có người ở trước mặt Cao Lâm vu hãm hắn, thì vì toàn bộ Dược tông hắn nguyện ý nhận xử trí! Đã là hắn nguyện ý nhận trừng phạt thì Cao Lâm không có lí do buông tha Cố Nhược Vân.

Từ đầu tới cuối Cố Nhược Vân ôm thái độ xem diễn, dung nhan thanh tú một mảnh bình tĩnh, phảng phất không hề đem những người vu hãm nàng để vào mắt.

Thấy Cao Lâm đối thoại với Hoàng trưởng lão dần rơi xuống thế hạ phong, nàng mới chậm rãi mở miệng, đánh gãy lời Cao Lâm định nói.

"Hoàng trưởng lão, ngươi xác định chỉ dựa vào lời nói của những người này liền kết luận tội của ta?" Nàng cười yếu ớt, đôi mắt thanh lãnh chuyển hướng Hoàng trưởng lão, ánh mắt mang theo một đạo không rõ quang mang.

Hoàng trưởng lão cười lạnh một tiếng: "Ngươi và Dược tông đệ tử, ta dĩ nhiên tin Dược tông đệ tử!"

"Phải không?" Cố Nhược Vân vẫn cười nói "Nếu như là bọn họ vu hãm ta, nên xử trí như thế nào?"

"Ha ha."

Đột nhiên một đạo cười lạnh truyền đến.

Hoàng Phỉ Phỉ nâng cằm, cao cao tại thượng nhìn nụ cười yếu ớt của áo xanh nữ tử, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường: "Cố Nhược Vân, ngươi cho là ai cũng ti bỉ vô sỉ như ngươi? Đệ tử Dược tông chúng ta người người đều thanh cao, loại chuyện vu hãm như vậy không ai có thể làm được! Nếu ta là ngươi, vẫn là thừa nhận bản thân có tội thì tốt hơn, dù ngươi có cực lực phủ nhận cũng đều vô ích!"

Những người này đều là nàng tìm đến, ngay cả lí do thoái thác cũng là nàng dạy bọn hắn! Mà trừ bỏ bọn họ, trong này không có người khác tồn tại, vì vậy tuyệt không có ai có thể làm chứng cho Cố Nhược Vân!

"Bất quá, nếu như ngươi không muốn mất mặt thì tự mình kết liễu sinh mệnh đi, như vậy ta còn có thể để mắt đến ngươi" Hoàng Phỉ Phỉ âm thầm cười lạnh, ánh mắt khinh miệt đảo qua Cố Nhược Vân, "Bằng không ta tất nhiên sẽ khiến ngươi mất hết mặt mũi, sống không bằng chết!"

Cố Nhược Vân nhún vai, nhìn hai cha con Hoàng trưởng lão, nói: "Ta chỉ hỏi một câu, nếu là những người này vu hãm ta, vậy các ngươi tính bồi thường ta thế nào? Phí tổn thất danh dự của ta rất đắt."

"Hừ." Hoàng Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng, khinh thường mở miệng "Nếu ngươi có thể chứng minh bọn họ vu hãm ngươi, ta Hoàng Phỉ Phỉ nguyện ý dùng một thân thực lực đến hoàn lại!"

Điều kiện tiên quyết là, nàng có thể chứng minh!

"Tốt."

Cố Nhược Vân cười cười, ánh mắt chuyển hướng Cao Lâm, nói: "Tông chủ, chuyện này ngươi làm chứng, nếu ta có thể chứng minh việc này là vu hãm, thì mặc kệ ta làm cái gì, đều không ai được phép ngăn cản ta."

Nghe nói như thế, Hoàng Phỉ Phỉ không biết vì sao run sợ một chút, luôn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, nhưng lại không nói lên được đến cùng là chỗ nào không thích hợp. Hơn nữa vừa rồi những người này đến khiêu khích Cố Nhược Vân, nàng đã ở cách đây không xa quan sát, điều này có thể xác định Cố Nhược Vân căn bản không có dự phòng.

Nghĩ vậy, nguyên bản không yên tâm liền chậm rãi khôi phục bình thường.

"Nếu ngươi thật có thể chứng minh thì Hoàng Phỉ Phỉ mặc ngươi xử trí, không biết Hoàng trưởng lão có ý kiến gì hay không?" Tầm mắt Cao Lâm nhìn hướng Hoàng trưởng lão, hỏi.

"Này..."

Hoàng trưởng lão nhíu nhíu đầu mày.

Dù sao so với Hoàng Phỉ Phỉ hắn vẫn lão luyện hơn, lúc đầu thực sự không đem Cố Nhược Vân để vào mắt nhưng nghe đến lời nói kia liền bắt đầu do dự.

Chẳng lẽ nàng thật sự còn để lại con át chủ bài gì đó, mới có tự tin nói ra những lời này?

"Thế nào?" Cố Nhược Vân mỉm cười, con ngươi trước sau như một thanh lãnh, chính là thanh âm dừng trong lòng hai cha con Hoàng trưởng lão lại thập phần khó chịu "Các ngươi sợ hãi? Một khi đã như vậy không bằng trực tiếp thừa nhận những người này là các ngươi vì vu hãm ta mà tìm đến, chỉ cần các ngươi thừa nhận, ta ngược lại có thể thả các ngươi một con ngựa."

Hoàng trưởng lão gắt gao nhìn dung nhan tràn đầy tự tin của thanh y nữ tử, không tự chủ được đã nghĩ muốn buông tha chuyện này.

Còn nhiều thời gian, nếu như nàng thật sự có được chứng cớ, căn bản không thể vội ngay bây giờ. Dù sao sớm muộn gì Dược tông cũng rơi vào tay hắn, lúc đó muốn ra tay với nàng liền không cần mạo hiểm như vậy.

"Phỉ nhi."

Hoàng trưởng lão nhíu chặt mày rồi dần giãn ra: "Không bằng lần này coi như xong đi."

Nếu nữ nhân này không có chứng cớ trong tay, vì sao có thể tự tin như vậy?

Nhưng ngay khi Hoàng trưởng lão nói xong lời này, hắn rõ ràng thấy được Cố Nhược Vân thở ra nhẹ nhõm!

Phát hiện này làm hắn ngẩn ra một chút, nhanh chóng bình tĩnh lại, khuôn mặt lộ vẻ cười lạnh.

Nữ nhân này dùng biểu cảm tự tin như vậy đối với hắn là để làm cho hắn sinh ra kiêng kị, do đó buông tha nàng? Đáng tiếc, nàng diễn tốt như vậy nhưng ở một khắc cuối lại lộ ra.

"Không được!" Hoàng Phỉ Phỉ hung hăng trừng Cố Nhược Vân, "Đánh cuộc thì phải chịu, ta sẽ sợ nữ nhân này sao? Có bản lĩnh thì nàng lấy chứng cớ ra! Ta không tin nàng có thể chứng minh bản thân trong sạch!"

"Nếu Phỉ nhi đã nói như vậy, ta sẽ đồng ý với ngươi."

Hoàng trưởng lão cười lạnh quay đầu, nhìn phía Cao Lâm, nói: "Chuyện này ta đồng ý, nếu nàng thật sự có thể chứng minh bản thân trong sạch thì Phỉ nhi sẽ do nàng xử trí, còn nếu nàng không thể chứng minh, vậy ngươi liền không thể lại bao che nàng!"

Nghe vậy, Hạ Lâm Ngọc nhìn cha con Hoàng trưởng lão, biểu cảm giống như đang nhìn một lũ ngu ngốc.

Chuyện không chắc chắn, tỷ tỷ sẽ làm sao?

"Tốt, nếu hai bên đều đồng ý, ta đây cũng nguyện ý làm người công chứng" Cao Lâm cười cười, ánh mắt chuyển hướng Cố Nhược Vân, nói "Cố nha đầu, ngươi lấy chứng cớ ra đi."

Nói thật, hắn hy vọng Cố Nhược Vân thắng, như thế có thể đả kích một chút dáng vẻ phách lối của cha con Hoàng gia.

"Chứng cớ sớm đã chuẩn bị tốt."

Cố Nhược Vân trên mặt mang theo một tia tươi cười âm hiểm, bàn tay nàng vừa lật, một khối ngọc bội liền xuất hiện trong lòng bàn tay.

Không biết vì sao, phút chốc nhìn đến tươi cười kia của Cố Nhược Vân, đáy lòng Hoàng trưởng lão liền bốc lên một cảm giác không tốt, hắn vừa định mở miệng nói gì đó thì một đạo thanh âm đáng khinh từ khối ngọc bội truyền ra.

...

"A, vừa định muốn bắt đi đệ đệ, tỷ tỷ liền quay về? Đã như như vậy, hai tỷ đệ ngươi đều theo ta đi một chuyến, dù sao ta nam nữ cũng đều ăn, ha ha ha!"

"Ngươi muốn bắt ta cùng Ngọc nhi? Ngươi xác định ngươi có thể bắt được tốt?"

"Ha ha, kể cả có một trăm ngươi, bản công tử cũng tuyệt đối có thể bắt tốt, nữ nhân, ngươi đắc tội Hoàng Phỉ Phỉ, là không có kết cục tốt! Nếu ngươi muốn được cứu mạng thì đến lấy lòng bản công tử, bản công tử sẽ vì ngươi cầu tình, nếu không thì tin ta đi, ngươi tuyệt sẽ không sống quá ba ngày!"

"Không có đầu óc không phải là do ngươi sai, nhưng bị người lợi dụng chính là ngu xuẩn của ngươi!"

"Các ngươi lên cho ta, chỉ cần bắt được nữ nhân này, Phỉ Phỉ tiểu thư sẽ không bạc đãi các ngươi."

Ầm!

Nét mặt già nua của Hoàng trưởng lão nháy máy liền đọng lại, tiếp đến nói cái gì hắn đều không nghe rõ, chỉ có mấy chữ Hoàng Phỉ Phỉ trong miệng của bỉ ổi nam nhân lọt vào tai là rõ ràng, khuôn mặt già nua trong phút chốc liền trắng bệch vô sắc.

Này... Điều này sao có thể?

Việc này là Phỉ Phỉ sắp xếp?

Đã như vậy, Cố Nhược Vân đến cùng là làm thế nào đem thanh âm giữ lại bên trong ngọc bội?

"Ngươi vu hãm ta!" Hoàng Phỉ Phỉ lúc đầu kinh ngạc rồi rất nhanh hồi phục tinh thần, hướng Cố Nhược Vân rống lớn: "Ngươi đừng tưởng rằng chỉ dựa vào ngọc bội này là có thể chứng minh những người kia là ta sai sử, ta căn bản không làm loại chuyện này, cha, ngươi giúp ta bắt người này lại! Nàng dám vu hãm ta, ta nhất định phải đem nàng bầm thây vạn đoạn!"

Vừa nói, Hoàng Phỉ Phỉ giống như là nổi điên đánh về phía Cố Nhược Vân, giương nanh múa vuốt muốn cướp ngọc bội trong tay nàng.

"Hoàng Phỉ Phỉ, ngươi dừng tay cho ta!"

Oanh!

Một lực đạo mạnh mẽ dừng trên người Hoàng Phỉ Phỉ, thân thể nàng còn chưa kịp tới gần Cố Nhược Vân đã bị đánh bay ra ngoài, sau đó một thân ảnh rắn rỏi chậm rãi xuất hiện, mặt không biểu cảm nhìn xuống nàng.

"Hoàng Phỉ Phỉ, ngươi thật sự rất không tệ! Vu hãm khách nhân của Dược tông ta, loại sự tình này ngươi cũng có thể làm ra được?"

Cao Lâm khóe miệng mang theo cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống hoàng y (áo vàng) nữ tử nằm ngã trên mặt đất, thanh âm lãnh liệt.

Tất cả mọi người ở đây sợ ngây người, nhất là những người lúc nãy đến khiêu khích Cố Nhuược Vân càng run rẩy hơn. Bọn họ thế nào cũng không nghĩ đến bản thân có thể lưu lại chứng cứ!

Nhất là, bọn họ còn ở trước mặt tông chủ mà vu hãm Cố Nhược Vân!

"Nàng đang vu oan ta!" Hoàng Phỉ Phỉ gắt gao cắn môi, hung hăng trừng mắt Cố Nhược Vân "Ta Hoàng Phỉ Phỉ chưa từng làm qua loại chuyện này, đó đều là nàng bịa đặt chứng cứ!"

Dù sao nàng cũng sẽ tuyệt đối không thừa nhận, chỉ cần nàng không thừa nhận thì nữ nhân đó cũng không có cách nào!

Lúc này Hoàng Phỉ Phỉ không hề nhìn thấy kinh hoàng trên mặt Hoàng trưởng lão, còn mải vì bản thân mà tranh cãi.

"Bịa đặt? Ha ha, Hoàng Phỉ Phỉ, ngươi thực sự coi bản tông chủ là kẻ ngu? Ngươi cũng thực coi Dược tông này là do phụ tử các ngươi làm chủ?" Cao Lâm cười lạnh một tiếng "Ngọc bội trên tay Cố nha đầu là một loại thần khí, có thể ghi lại đối thoại của người khác, loại thần khí này ta đã từng đọc trong sách cổ, cho nên đã đến tình trạng này, ngươi còn cãi là nàng đang vu oan cho ngươi?"

Thần khí?

Bá!

Sau khi nghe thấy hai chữ kia, sắc mặt Hoàng Phỉ Phỉ trở nên trắng bệch, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, chính là bên dưới hoảng sợ là càng sâu oán độc.

"Cố Nhược Vân!"

Hoàng trưởng lão rốt cục hồi phục tinh thần, con ngươi thù hận gắt gao tập trung vào dung nhan thanh lệ kia, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Trong tay ngươi có chứng cớ, vì sao còn làm bộ không có?"

"Ta khi nào thì làm bộ không có chứng cớ?" Cố Nhược Vân nhún vai "Nếu không có chứng cớ, sao ta lại đề nghị đánh cược?"

"Ngươi..." Hoàng trưởng lão bị tức phát cuồng, khuôn mặt già nua càng trở nên dữ tợn "Ta vốn định tha cho ngươi một mạn nên mới cự tuyệt đánh cược, lúc đó rõ ràng ngươi nhẹ nhàng thở ra, đây chính là biểu hiện chột dạ!"

Hắn cho rằng Cố Nhược Vân là ra vẻ trấn định, bức bách hắn buông tha cho ván cược này, như thế nàng liền có thể tránh được một kiếp, ai có thể nghĩ đến trong tay nàng thật sự có chứng cớ? Nếu đã như vậy nàng sao phải làm bộ không có?

Cố Nhược Vân cười cười: "Nếu ta không làm như vậy, ngươi có thể sảng khoái tiếp nhận trận đánh cuộc này thế sao? Muốn trách chỉ trách ngươi kinh nghiệm quá mức ít ỏi, quá mức đơn thuần, dễ dàng bị lừa."

Phốc!

Hoàng trưởng lão kém chút phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt tràn ngập tơ máu giống như mấy ngày mấy đêm không ngủ, ác độc nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.

Nha đầu thối đáng chết, chẳng những thiết kế làm cho hắn nhập cuộc, còn nói hắn kinh nghiệm ít ỏi?

Ngươi có thể tưởng tượng một lão nhân hơn năm mươi tuổi, bị một tiểu nha đầu hơn hai mươi mắng là kinh nghiệm từng trải ít ỏi là loại tình huống gì? Nhất là, nha đầu kia còn mắng hắn quá mức đơn thuần, cho nên mới dễ dàng bị lừa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro