Chương 922 - 925: Hoàng Phỉ Phỉ hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 922: Hoàng Phỉ Phỉ hận (Nhất)

"Tiểu nha đầu, xem như lần này lão phu thua trong tay ngươi."

Hoàng trưởng lão hít sâu một hơi ngăn chặn nội tâm điên cuồng lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho nên lần này lão phu buông tha ngươi! Phỉ nhi, chúng ta đi."

Mắt thấy cha con Hoàng trưởng lão muốn rời đi, Cố Nhược Vân cười cười: " Hoàng trưởng lão, có chơi có chịu, các ngươi đánh cược thua chẳng lẽ lại muốn cứ như vậy bỏ đi?"

"Hừ!"

Nghe vậy Hoàng trưởng lão dừng bước chân, quay đầu nhìn Cố Nhược Vân, sắc mặt lạnh lùng: "Cố nha đầu, lão phu khuyên ngươi một câu, làm người lưu lại một đường, ngày sau gặp lại còn tốt, đừng có vin vào lí lẽ mà không buông tha người, có một số người không phải ngươi có thể trêu chọc nổi!"

"Những lời này nói không sai, làm người lưu lại một đường, ngày sau dễ nói chuyện" Cố Nhược Vân vuốt cằm, trên mặt lộ ra một chút tươi cười, "Bất quá thật đáng tiếc, ta chưa hề nghĩ tới sau ngày còn gặp lại các ngươi, cho nên cũng không cần lưu lại một đường này."

Hoàng trưởng lão bị tức sắc mặt xanh xám, lửa giận phảng phất có thể theo con ngươi đục ngầu kia phun ra.

Đã bao nhiêu năm?

Bao nhiêu năm không có người trẻ tuổi nào dám nói chuyện với hắn như vậy?

Tốt!

Rất tốt!

Nếu hôm nay nữ nhân gọi là Cố  Nhược Vân kia không chết ở chỗ này, thì từ đây đến về sau hắn cũng không cần lăn lộn trên đại lục nữa.

"Cố Nhược Vân, ngươi quả thực chính là khinh người quá đáng! Nếu không phải ngươi dùng mưu kế dụ chúng ta mắc lừa, sao chúng ta có thể thua cược? Hôm nay ta ở đây muốn nhìn xem ai có lá gan đụng đến nữ nhi ta!"

Hắn nâng dung nhan già nua, con ngươi kiêu căng đảo qua trên người những người ở đây, ngữ khí cuồng ngạo vô cùng, duy ta độc tôn!

Bỗng nhiên, vốn đứng ở bên người Hạ Lâm Ngọc, Cố Nhược Vân biến mất tung tích, chờ đến khi nàng xuất hiện thì đã ở bên người Hoàng Phỉ Phỉ, không có gì báo trước bàn tay nàng liền hung hăng dừng trên ngực Hoàng Phỉ Phỉ, phịch một tiếng, lực lượng cường đại đụng vào thân thể của ả, đem toàn bộ gân mạch trong cơ thể ả cắt đứt.

Phốc xuy!

Một ngụm máu tươi từ trong miệng Hoàng Phỉ Phỉ phun ra, bước chân ả lảo đảo vài cái, vô lực ngã xuống đất, dung nhan ban đầu hồng thuận lúc này vạn phần tái nhợt, dường như là mất máu quá nhiều.

"Phỉ nhi!"

Nhìn thân thể Hoàng Phỉ Phỉ ngã xuống, Hoàng trưởng lão muốn rách cả mí mắt, ầm vang một tiếng, lửa giận mãnh liệt dâng lên trong thân thể hắn bộc phát, liều lĩnh vọt hướng Cố Nhược Vân.

"Xú nha đầu, ngươi dám đả thương nữ nhi ta, ta khiến ngươi lấy mạng nếm thử!"

Một số Dược tông đệ tử bị sự tình bên này hấp dẫn tới thấy một màn như vậy đều nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.

Hoàng trưởng lão này đúng là vô sỉ đến cực điểm, trận đánh cược này là bọn hắn thua cuộc, chẳng những nuốt lời còn thẹn quá thành giận muốn giết người! Đương nhiên, nếu không phải Hoàng gia phụ tử phía sau có chỗ dựa tương đối cường đại, quả quyết không dám làm càn như vậy trước mặt tông chủ!

"Hoàng trưởng lão, ngươi muốn làm gì?"

Cao Lâm vốn đang kinh ngạc vì Cố Nhược Vân đột nhiên động thủ, chờ hắn phục hồi tinh thần liền nhìn thấy Hoàng trưởng lão nhằm phía Cố Nhược Vân vọt qua, sắc mặt vội vàng đại biến, quát lớn.

"Ngươi dừng tay cho bản tông chủ!"

Nhưng Hoàng trưởng lão tựa hồ không nghe thấy lời Cao Lâm.

Bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ đó là giết chết nữ tử trước mắt báo thù rửa hận cho con gái đáng thương của hắn!

"Trì."

Đối mặt với bộ dáng hùng hổ của Hoàng trưởng lão, Cố Nhược Vân từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc, con ngươi bình tĩnh giống như hồ nước không chút nào gợn sóng.

Chợt trước ánh mắt mọi người, chậm rãi gọi một cái tên.

Chương 923: Hoàng Phỉ Phỉ hận (Nhị)

Oanh!

Cái tên này vừa từ miệng nàng gọi ra, đột nhiên vô tận lửa cháy trên người nàng bùng lên, hình thành một đạo gió lốc hỏa diễm, oanh một tiếng, gió lốc hỏa diễm liền nhằm phía Hoàng trưởng lão, đụng hắn bay ra ngoài.

Ầm!

Hoàng trưởng lão nặng nề ngã lăn trên đất, kinh ngạc nhìn lửa cháy trên không dần dần ngưng tụ.

Không chỉ Hoàng trưởng lão, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, bọn họ thật muốn biết hỏa diễm kì quái này đến cùng là cái gì, ngay cả Hoàng trưởng lão đã đến cảnh giới Vũ Đế cũng không thể chống đỡ?

"Một đám nhân loại nhỏ bé, cũng không đủ cho Chu Tước đại nhân của các ngươi nhét kẽ răng, còn dám ở đây phách lối, đã như vậy bản đại nhân liền cho các ngươi biết như thế nào là phách lối chân chính!"

Một đạo bóng dáng đỏ rực từ trên hư không dần dần hạ xuống, con ngươi giống như hai đám lửa đỏ ẩn chứa trào phúng cùng khinh miệt, còn có cao ngạo không ai bì nổi.

Nhưng là, làm cho người ta kinh ngạc, này điều khiển hỏa diễm đả thương Hoàng trưởng lão thế nhưng lại là... một cái mấy tuổi tiểu la lị? (bé loli)

Ai cũng không thể đem tiểu đáng yêu trước mắt cùng người nói lời cuồng ngạo khí phách như thế liên hệ với nhau.

Thật sự là... chênh lệch quá lớn!

"Linh thú?"

Cao Lâm kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân, chợt trầm mặc.

Nếu vừa rồi hắn không nghe sai, thì Cố nha đầu gọi tiểu la lị trước mắt là... Trì?

Trì!

Tên thật của một trong bốn thần thú, Chu Tước! Vì sao thân là Chu Tước thần thú Trì lại ở trong tay nàng, hơn nữa gọi nàng là chủ nhân?

Kỳ thực, Trì cùng những linh thú khác bất đồng, những linh thú khác đều là tự nguyện khế ước với Cố Nhược Vân, chỉ có Trì là bị bức! Lại còn là bị huynh đệ tỷ muội của mình bức! Mà nàng cũng không có cách nào, vì không muốn cùng đồng bạn chia lìa, cũng chỉ đành chấp nhận cùng nàng khế ước.

Huống chi, thượng cổ thần thú Tử Tà cũng là khế ước thú của nàng, đi theo nàng cũng không tính là mất mặt.

"Cái gì? Tiểu la lị này là một linh thú? Hơn nữa là linh thú có thể đánh bại Hoàng trưởng lão? Chẳng lẽ con linh thú này là ở cảnh giới Vũ Đế?"

"Trời ạ, linh thú cảnh giới Vũ Đế, lại là một tiểu la lị đáng yêu như vậy, ta cũng muốn có một con."

Mọi người nghe được lời nói của Cao Lâm liền nhao nhao kinh ngạc không thôi, nhưng càng nhiều hơn chính là ước ao ghen ghét! Nữ nhân này dù có thể đánh bại Hoàng Phỉ Phỉ, nhiều lắm cũng chỉ là Võ Tôn cao cấp, bằng không cũng sẽ không vô pháp đối kháng với Hoàng trưởng lão.

Nhưng mà nàng chỉ là một cái Võ Tôn cao cấp võ giả, vì sao có thể cùng Vũ Đế linh thú khế ước? Điều này cũng quá may mắn đi?

Hoàng trưởng lão nắm chặt nắm đấm, con ngươi ngoan độc như có thể đem mặt Cố Nhược Vân chọc ra một lỗ thủng, hắn chẳng thể nghĩ tới bản thân lại bại thảm như vậy, hơn nữa là bại trong tay một tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi!

Nhất là, tiểu cô nương vừa rồi còn đả thương nữ nhi bảo bối mà hắn yêu như mạng.

"Ha ha ha!"

Bỗng nhiên hắn nở nụ cười, tươi cười kia tràn đây châm chọc, ánh mắt nhìn Cố Nhược Vân mang theo thông cảm.

"Cố Nhược Vân, ngươi có gan! Ngay cả lão phu cũng không bằng ngươi! Đáng tiếc, ngươi mạnh hơn lại như thế nào? Ở trước mặt quái vật khổng lồ như Đệ Nhất thành, ngươi nhỏ bé giống như một con kiến mặc người chà đạp, tin tưởng ta, không đến mấy ngày nữa ngươi chắc chắn sẽ trở thành oan hồn dưới đao cường giả Đệ Nhất thành! Không có chỗ trốn!"

Không sai!

Hai ngày nữa cường giả Đệ Nhất thành sẽ đến đây, lúc đó hắn cùng Đệ Nhất thành liên hợp tất nhiên có thể đoạt được Dược tông, mà nữ tử được Cao Lâm che chở này cũng sẽ không tránh được tử kiếp!

Người cùng hắn đối nghịch, đều phải trả giá đại giới thảm thống!

Chương 924: Hoàng Phỉ Phỉ hận (Tam)

Cố Nhược Vân nhún vai, mỉm cười, nói: "Ta quả thật đánh không lại cường giả Đệ Nhất thành, bất quá ta cũng không sợ bọn họ! Bất luận địch nhân cường đại như thế nào, đều bị ta cường đại hơn đạp dưới chân như đá đặt chân! Đệ Nhất thành lại như thế nào? Nếu là đối một cái thế lực sinh ra sợ hãi, ta đây cả đời cũng sẽ không trưởng thành."

Nghe lời nói của nữ tử này, đệ tử Dược tông xung quanh đều có một loại cảm giác hiểu ra.

Bọn họ cơ bản đều đã từng trải qua loại tình huống này, đối với địch nhân mà bản thân không thể chiến thắng liền muốn trốn tránh, không một ai đem nó biến thành động lực! Nếu một người không có địch nhân, thì hắn cả đời này thực lực cũng chỉ dừng lại tại đây!

Địch mạnh không đáng sợ! Chính là xem lựa chọn của ngươi như thế nào mà thôi!

"Hoàng trưởng lão, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy bản thân thật mất mặt!" Cao Lâm cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt rắn rỏi hiện lên một đạo chán ghét rõ ràng "Chuyện này vốn là phụ tử các ngươi sai, đầu tiên là oan uổng Cố nha đầu, bây giờ Cố nha đầu tìm ra chứng cớ, các ngươi lại không muốn nhận thua? Năng lực của Hoàng Phỉ Phỉ bị phế, đó là dựa theo điều kiện đánh cuộc mà tiến hành, Cố nha đầu làm sai chỗ nào, ngươi muốn đưa nàng vào tử địa?"

"Ha ha" Hoàng trưởng lão tươi cười mang theo ý lạnh âm u, ánh mắt càng ác độc "Cao lâm, ngươi thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời, hiện tại ngươi che chở nàng, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi vì lựa chọn hôm nay của ngươi mà trả giá đại giới!"

Nói xong lời này hắn chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Hoàng Phỉ Phỉ, đem Hoàng Phỉ Phỉ trên mặt đất đỡ lên, đi về hướng trưởng lão viện.

"Các ngươi như vậy đã muốn đi?" Khuôn mặt phấn nộn của Chu Tước dần hiện lên một chút lửa giận, lửa cháy hừng hực bùng lên trên thân thể của nàng, tản mát ra nhiệt độ cực nóng "Bản đại nhân còn chưa cho phép các ngươi rời đi, ai bảo các ngươi đi?"

Ngữ khí của nàng vô cùng bá đạo nhưng thanh âm lại cực kì non nớt, nghe qua có cảm giác như tùy hứng làm nũng.

Nhưng không một ai dám cho rằng Chu Tước đó chỉ là tính tình tiểu hài tử! Tất cả mọi người đều minh bạch, nếu Hoàng trưởng lão bước thêm một bước tiểu la lị này tuyệt đối sẽ thiêu hắn ngay cả bụi cũng không chừa.

Quả nhiên nghe được lời nói của Chu Tước, Hoàng trưởng lão không dám lại nhúc nhích, hắn ngăn chặn lửa giận trong nội tâm, quay đầu hỏi: "Cố Nhược Vân đã phế đi nữ nhi của ta, ngươi còn muốn như thế nào?"

"Dập đầu, xin lỗi! Hoặc là để lại một cánh tay của ngươi!"

Tiểu Chu Tước nhíu nhíu lông mày lửa đỏ, khí phách tận mây nói.

Đây là Tử Tà lão đại phân phó nàng, nếu những người này không dập đầu nhận sai với chủ nhân, tuyệt không thả bọn họ rời đi!

Mệnh lệnh của Tử Tà lão đại nàng cũng không dám cãi lại.

"Ngươi..."

Hoàng trưởng lão tức giận phát cuồng, nếu không phải vì hắn đánh không lại tiểu la lị này, hắn sao phải chịu đựng như vậy? Sớm đã làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia nở hoa.

"Lắm lời."

Tiểu Chu Tước cười lạnh một tiếng, tay nhỏ vung lên, một đạo hỏa diễm nóng bức thần tốc bay về phía Hoàng trưởng lão, phù một tiếng liền châm lửa trên tay áo hắn, nhanh chóng bao phủ toàn bộ cánh tay.

Hoàng trưởng lão quá sợ hãi liền vội vàng quăng Hoàng Phỉ Phỉ trong tay xuống đất, xé mạnh ống tay áo xuống, nhưng hỏa diễm đã mãnh liệt bốc cháy, kể cả hắn có xé nát quần áo cũng không có cách nào ngăn cản hỏa diễm cháy lan.

"Các ngươi mau tới giúp ta!"

Hắn hướng về một gã đệ tử Dược tông vội vàng quát, sắc mặt bởi vì đau đớn mà đều trở nên vặn vẹo.

Tên đệ tử Dược tông kia chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đi tới hung hăng giẫm lên cánh tay Hoàng trưởng lão, nhưng vô luận hắn giẫm thế nào cũng không thể giẫm tắt hỏa diễm.

Chương 925: Hoàng Phỉ Phỉ hận (Tứ)

"Các ngươi đừng phí sức, hỏa diễm của bản đại nhân nhân loại nhỏ bé các ngươi cũng có thể dập tắt? Nếu thật sự để các ngươi dập tắt thì bản đại nhân cũng liền đừng ở linh thú giới lăn lộn, rất mất mặt."

Chu Tước trợn trắng mắt, đối với hành vi của Hoàng trưởng lão có chút khinh thường, sau đó nàng tìm cái ghế ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn hỏa diễm dần thiêu cho cánh tay của Hoàng trưởng lão biến dạng.

"Nếu ngươi còn muốn giữ lại cánh tay kia thì liền đi qua dập đầu xin lỗi chủ nhân của đệ đệ của chủ nhân, hơn nữa hôm nay ngươi vu hãm chủ nhân ta như thế nào đều viết ra, ta muốn dán trên cửa Dược tông, cho mọi người tới xem một chút, Dược tông Hoàng trưởng lão nói xấu khách nhân của Dược tông như thế nào."

"Tông chủ!"

Hoàng trưởng lão liếc cũng không liếc tiểu chu tước một cái, quay đầu nhìn phía Cao Lâm, nói: "Ngươi đồng ý cho những người này gây khó dễ người của Dược tông? Ngươi không sợ hành vi của ngươi sẽ khiến cho Dược tông đệ tử thất vọng?"

Cao Lâm nhíu nhíu đầu mày, có chút phiền chán nhìn mắt Hoàng trưởng lão: "Chính ngươi phạm sai lầm, chính ngươi giải quyết! Nói thật, hồng y (áo đỏ) tiểu cô nương kia thực lực rất mạnh, ít nhất là trên ta, ta không nghĩ sẽ vì một người như ngươi mất đi toàn bộ Dược tông."

Cái gì?

Nghe xong lời này, không chỉ có Hoàng trưởng lão chấn kinh mà ngay cả người khác vây xem cũng đều ngây ngẩn cả người.

Tông chủ là Dược tông đệ nhất cường giả, ngay cả tông chủ cũng không phải là đối thủ của nàng? Tiểu la lị kia đến cùng là khủng bố đến mức nào?

Hoàng trưởng lão biết hôm nay nếu bản thân không nghe theo lời nói của tiểu Chu Tước thì cánh tay chắc chắn sẽ bị hỏa diễm thiêu thành tro! Cho nên cuối cùng hắn quay đầu, từng bước một cực kì chậm chạp đi về hướng Cố Nhược Vân cùng Hạ Lâm Ngọc.

"Nhanh xin lỗi, hơn nữa viết giấy tội trạng" Tiểu chu tước bắt chéo chân, cười tủm tỉm nói "Nếu chậm thêm một chút, ta không thể đảm bảo tay ngươi thể giữ lại hay không! Đáng lẽ lúc chủ nhân phế đi nữ nhi của ngươi, ngươi không nên vì nữ nhi ra mặt, ta không chừng còn bỏ qua cho ngươi! Vậy mà ngươi hết lần này đến lần khác muốn giết chủ nhân của ta, ngươi dùng cái tay nào để giết chủ nhân ta, ta liền phế đi cái tay đó!"

Hoàng trưởng lão gắt gao nắm tay, trong lòng phẫn nộ cùng thù hận nhiều đến mức chưa bao giờ có, chợt hắn hít thật sâu một hơi, dưới ánh mắt mọi người, phù một tiếng quỳ gối trước mặt Cố Nhược Vân.

"Cố cô nương, lúc trước là Phỉ nhi không đúng, cũng là ta quản giáo không nghiêm, thỉnh Cố cô nương tha thứ chúng ta!"

Đây là lần đầu tiên hắn thừa nhận bản thân quản giáo không nghiêm, cũng là dưới tình huống bị bức bách! Có thể tưởng tượng được lúc này nội tâm Hoàng trưởng lão gấp gáp như thế nào.

"Người kia" Tiểu Chu Tước quay đầu nhìn phía Cao Lâm, nhíu mày nói, "Ngươi đi lấy giấy bút lại đây, để lão gia hỏa này đem mọi chuyện vu hãm chủ nhân ta như thế nào viết ra tuyên cáo thiên hạ! Phụ tử bọn họ dám can đảm đánh chủ ý lên người chủ nhân ta, ta đây tất nhiên muốn bọn họ thân bại danh liệt!" 

Một câu nói này vừa ra, thân mình Hoàng Phỉ Phỉ nằm trên mặt đất run lên, hạ mi mắt che đi oán độc cùng hận thù thấu xương trong mắt.

Thân bại danh liệt!

Vốn là nàng muốn khiến Cố Nhược Vân trở nên như thế, đến cuối cùng lại biến thành nàng!

Nếu là nam nhân kia biết nàng làm những việc này, hắn còn có thể tiếp nhận nàng sao? 

Nghĩ đến dung nhan khuynh quốc khuynh thành như yêu nghiệt của Tá Thượng Thần, Hoàng Phỉ Phỉ cảm thấy đau xót, gắt gao nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, con ngươi như chủy thủ luyện độc, làm cho người ta kinh hồn táng đảm.

"Cố Nhược Vân, đều là ngươi! Là ngươi phá hủy thanh danh cùng hạnh phúc của ta! Ta Hoàng Phỉ Phỉ thề, nếu như không giết ngươi, thề không làm người!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro