Chương 966 - 973: Thỉnh cầu của Phong trưởng lão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 966: Thỉnh cầu của Phong trưởng lão (1)

Đệ Nhất thành, đó cơ bản chính là giấc mộng trong lòng của tất cả võ giả đại lục! Nghe nói chỉ có tiến vào Đệ Nhất thành thực lực mói có thể tiến xa hơn nữa! Còn có, Võ Thánh ở Đệ Nhất thành chính là cấp thấp nhất! Có thể tưởng tượng được, xếp hạng tầm trung Phong cốc là cỡ nào cường đại rồi? Có thế lực cường đại như vậy làm hậu thuẫn, nàng còn do dự cái gì?

"Thật có lỗi, con người của ta từ trước đến nay quen tự do tản mạn, không muốn bị cái gì trói buộc, cho nên hảo ý của ngươi ta chỉ có thể tâm lĩnh." Làm như không nhận thấy ánh mắt hâm mộ xung quanh, Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, nhẹ như gió thổi mây bay nói.

Nghe vậy, Phong Tiêu Tiêu mặt mày sâu xa, con ngươi ban đầu ôn hòa chợt bắn ra một đại quang mang sắc bén, nhưng chưa chờ nàng lại lên tiếng nói chuyện, một đạo thanh âm trêu tức liền truyền đến từ phía sau.

"Chậc chậc, ta chưa từng nghĩ đến, Phong cốc chính là tác phong như vậy, người khác đã cự tuyệt lời mời của các ngươi ba lần, các ngươi còn muốn dây dưa không dứt? Phong Tiêu Tiêu, ta còn tưởng rằng ngươi là người thông minh, không nghĩ ngươi cũng có lúc hồ đồ như vậy, như thế nào? Chẳng lẽ Phong cốc còn muốn bức bách một thiếu nữ?"

Nghe đến thanh âm yêu nghiệt, Cố Nhược Vân ngẩng đầu nhìn, dưới trời chiều, bộ dạng lẳng lơ được bọc trong y phục hồng sắc xuất hiện trong mắt nàng. Trên gương mặt nam nhân tươi cười sáng lạn, lúc này hắn không ngồi trên kiệu được tuyệt sắc thị nữ nâng đến, chẳng qua là khoanh hai tay ra sau đầu, tư thái vẫn yêu nghiệt như trước, vĩnh viễn đều là bộ dáng lười biếng như vừa mới tỉnh ngủ. Chính là đôi hoa đào mắt híp lại mang tươi cười trêu tức, tuyệt mỹ khuôn mặt giống như hoa đào sáng lạn mười phần, hắn thoáng nhìn Cố Nhược Vân, nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, dùng thanh âm kia nói: "Tiểu Vân Nhi, ngươi nhìn bổn hoàng tử như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ là mấy ngày không gặp nên rất nhớ nhung bổn hoàng tử? Một khi đã như vậy, vòng ôm của bổn hoàng tử liền vì ngươi mà rộng mở, mau tới ôm ôm."

Nói xong liền mở ra hai cánh tay, tươi cười yêu nghiệt càng sâu.

Cố Nhược Vân khóe miệng hơi run rẩy một chút, cũng không tiếp tục để ý tới yêu nghiệt lẳng lơ kia nữa, quay đầu dừng ánh mắt trên người Phong Tiêu Tiêu.

Tá Thượng Thần thấy mình trực tiếp bị bỏ qua, cũng không có cảm giác xấu hổ gì, tự nhiên thu tay về, rồi đôi hoa đào mắt đẹp chuyển hướng Phong Tiêu Tiêu, dưới tư thái lười biếng kia, trong con ngươi mang theo quang mang lãnh liệt.

Phong Tiêu Tiêu từ trong khiếp sợ lúc đầu tỉnh lại, sắc mặt thay đổi mấy lần, thật lâu sau nàng mới thu hồi sắc bén trong mắt, thần sắc khôi phục mềm nhẹ ôn hòa lúc trước: "Đường đường Tá thiếu chủ, không nghĩ tới sẽ xuất hiện ở cái nơi như thế này, thật khiến ta hoảng sợ."

Nghe nói vậy, Cố Nhược Vân trong mắt xẹt qua một đạo quang mang, rất nhanh, không làm ai phát hiện cái gì. Nhưng Tá Thượng Thần vẫn thấy được trong mắt nữ tử kia chợt lóe rồi biến mất tinh quang, không khỏi cười khổ một tiếng, mình ẩn tàng lâu như vậy, cuối cùng vẫn để nàng biết... Nhưng cũng là không có biện pháp, nếu hắn không ra mặt, Phong Tiêu Tiêu nhất định sẽ không để nàng dễ dàng rời đi.

"Phong Tiêu Tiêu, ngươi luôn thực thông minh, cũng biết chuyện gì có thể làm chuyện gì không thể!" Tá Thượng Thần nở nụ cười, nụ cười kia lại lộ ra hương vị uy hiếp, "Cố Nhược Vân là người của ta, cho nên, ngươi muốn nàng gia nhập Phong cốc, ta đây chỉ sợ sẽ không đáp ứng đâu!"

Chương 967: Thỉnh cầu của Phong trưởng lão (2)

Sắc mặt Phong Tiêu Tiêu chìm xuống, nhưng rất nhanh liều khôi phục nguyên dạng, giương lên tươi cười, thanh âm như cây trong gió xuân: "Nếu nàng là người của Huyền Âm điện các ngươi, ta đây sẽ không tranh đoạt, cáo từ."

Nói xong Phong Tiêu Tiêu củng củng nắm tay, hướng mọi người bên cạnh phân phó: "Chúng ta đi!"

"Vâng! Đại tiểu thư." Mọi người vội vàng lên tiếng, theo sau Phong Tiêu Tiêu rời đi. Chẳng qua Phong trưởng lão nhìn Cố Nhược Vân, một bộ muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn vẫn là cái gì cũng không nói, xoay người rời khỏi quảng trường.

"Tiểu Vân Nhi, không phải là ngươi cố ý," Tá Thượng Thần bất đắc dĩ cười cười, "không phải là ngươi cố ý muốn tìm hiểu thân phận của ta cho nên mới làm việc này sao?"

"Ngươi suy nghĩ nhiều," nghe vậy, Cố Nhược Vân liếc dung nhan yêu nghiệt của Tá Thượng Thần, nhíu nhíu mày, "Ta luyện đan chỉ là giúp sư phụ khôi phục thanh danh, ta không muốn hắn bị oan uổng, về phần thân phận của ngươi bị đào ra, kia... là chuyện ngoài ý muốn."

Kỳ thực, cho dù Tá Thượng Thần không thừa nhận, nàng vẫn có thể xác định thân phận của hắn! Nếu không hắn cũng không thể xuất hiện ở nơi này, thực lực càng không thể cường đại như thế! Về phần luyện chế đan dược, đó là bởi vì nàng hoàn toàn có mười phần tin tưởng!

Mặc dù Phong cốc muốn nàng gia nhận cũng sẽ không động thủ ở bên ngoài, nếu không lấy quy củ của Đệ Nhất thành, chắc chắn Phong cốc sẽ phải chịu nghiêm trị. Cho nên bọn họ chỉ có ngầm ở trong tối hành động.

Nếu là ngầm giở trò, nàng sẽ không cần kiêng kị!

Trên mặt Tá Thượng Thần lại treo lên tươi cười mị hoặc lòng người như thường, thuận tiện hướng Cố Nhược Vân phao một cái mị nhãn: "Tiểu Vân Nhi, nếu ngươi ôm ta một chút, ta liền miễn cưỡng làm người bảo vệ cho ngươi, thế nào?"

Nói lời như thế, yêu nghiệt cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị cự tuyệt, bởi vì nha đầu này tới bây giờ cũng không tới gần hắn, nhưng mà ngay lúc hắn muốn nói tiếp, y phục xanh kia đột nhiên tới trước mặt hắn, sau đó vươn hai tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn một chút.

Tá Thượng Thần ngây ngẩn cả người, há miệng thở dốc, nói không ra lời, một đạo thanh âm mềm nhẹ vang lên bên tai hắn.

"Cám ơn."

Nàng ôm hắn, cũng không phải là muốn hắn bảo hộ, mà nghĩ muốn đối hắn nói một tiếng, cảm ơn!

Mặc dù nam nhân này là vì huynh trưởng của nàng mà che chở nàng, nhưng không thể phủ nhận hắn quả thật đã giúp nàng vài lần! Chỉ bằng vào vài lần tương trợ này, nàng cũng vô cùng cảm kích hắn!

"Yêu nghiệt, tuy nói chuyện lần này ta cũng không cần ngươi hỗ trợ, nhưng ngươi cuối cùng vẫn vì ta mà đắc tội Phong cốc, cho nên nếu về sau ngươi có bất cứ chuyện gì, chỉ cần nói một tiếng, dù là ngoài ngàn dặm ta cũng sẽ đến tương trợ."

Cố Nhược Vân buông lỏng tay, dung nhan thanh lệ giơ lên một chút tươi cười, con ngươi của nàng giống như đêm tối, đẹp đến không người có thể bỏ qua.

Nhìn nữ tử khuôn mặt thanh tú trước mắt, Tá Thượng Thần cảm giác được trong lòng một trận ấm áp. Ngay cả khi hắn là Chu Tước quốc tứ hoàng tử, chính bởi vì địa vị kia trong hậu cung khiến hắn từ nhỏ thiếu thốn cảm giác an toàn, nếu không phải sư phụ cứu hắn, hơn nữa giúp hắn đột phá thực lực, có lẽ hắn sớm đã chết ở cái hậu cung ăn tươi nuốt sống người kia! Chỉ có thời điểm gặp được Cố Sanh Tiêu, hắn mới cảm nhận được cái gì là ấm áp! Cũng bởi vậy, hắn mới lựa chọn đi Thanh Long quốc thay Cố Sanh Tiêu bảo vệ cho muội muội hắn hiểu rõ nhất kia! Nhưng hôm nay, hắn bảo vệ nàng, không phải là bởi vì Cố Sanh Tiêu, mà bởi vì nàng cho hắn phần cảm động này!

Chương 968: Thỉnh cầu của Phong trưởng lão (3)

Cả đời này, cho dù hắn phải trả giá hết thảy, thậm chí mất mạng hắn cũng phải bảo vệ tốt đôi huynh muội này!

Nhưng mà, cố tình ở thời điểm này, một đạo lời nói sát phong cảnh vang lên.

"Cha, cha, ngươi thế nào rồi? Là ai? Là ai khiến cha ta thành bộ dáng này? Rốt cuộc là ai?"

Thanh âm gào lên đến khàn cả giọng, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người. Chỉ thấy Hoàng Phỉ Phỉ ghé vào người Hoàng trưởng lão, hai tròng mắt đỏ bừng nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Cố Nhược Vân, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Là ngươi phải không? Có phải ngươi làm phụ thân ta bị thương, ta muốn giết ngươi!"

Nói xong lời này, Hoàng Phỉ Phỉ bật người dậy, phát cuồng vọt tới hướng Cố Nhược Vân, tóc tai tán loạn giống y như một kẻ điên.

Phanh!

Nhưng nàng còn chưa tới được trước mặt Cố Nhược Vân đã bị một đệ tử dược tông tay mắt lanh lẹ tát một cái văng ra ngoài, tên đệ tử kia nịnh nọt nhìn Cố Nhược Vân, một bộ dáng muốn tranh công.

"Lâm Nghị, ngươi cũng dám động thủ với ta, đừng quên lúc trước ngươi lấy lòng ta như thế nào? Hơn nữa còn hứa hẹn giúp ta đối phó nữ nhân Cố Nhược Vân này!"

Hoàng Phỉ Phỉ hoàn toàn điên rồi, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới người đã từng nịnh bợ mình Lâm Nghị lại bảo vệ nữ nhân kia, đem mình đánh bay ra ngoài!

Bất quá, bởi vì thực lực Hoàng Phỉ Phỉ đã phế, không có tư cách tới tham gia đại hội, cho nên những chuyện lúc trước nàng đều không nhìn thấy! Mà vừa rồi nàng cũng là tìm cái khe hở mà đi vào. Vốn chỉ muốn xem trộm phụ thân làm nhục Cố Nhược Vân như thế nào, nhưng không nghĩ đến lại nhìn thấy phụ thân nửa sống nửa chết nằm trên quảng trường.

Càng làm cho nàng phẫn nộ chính là, người của dược tông thế mà không có một ai chữa trị cho phụ thân! Lại bỏ mặc hắn nằm ở nơi này! Cho nên Hoàng Phỉ Phỉ đánh mất lý trí, từ ngoài đám người vọt tiết vào!

"Hoàng Phỉ Phỉ, ngươi phóng lời chó má cái gì!"

Nghe thấy lời Hoàng Phỉ Phỉ, Lâm Nghị nhất thời sốt ruột, thô lỗ mắng to ra tiếng: "Ta làm sao có thể đi lấy lòng ngươi? Lại còn vu hãm ta muốn đối phó Cố đại sư? Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi bây giờ chỉ là một phế vật mà thôi! Đã không còn Hoàng trưởng lão làm chỗ dựa, ngươi điên khùng cái rắm!"

Nói xong câu đó, Lâm Nghị vì muốn thể hiện quyết tâm của mình liền đi lên hướng Hoàng Phỉ Phỉ nhổ một bãi nước miếng. Hoàng Phỉ Phỉ vội vàng đưa tay ngăn trở nước miếng, lại không làm sao ngăn được cái miệng thối kia! Cái miệng thối đó thiếu chút nữa khiến nàng thối hôn mê, một đôi con ngươi phẫn hận gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Nghị, thần tình đỏ bừng giống như bị khuất nhục. Những người khác rốt cục hồi thần, vội vàng hướng ánh mắt về phía Hoàng Phỉ Phỉ.

Phải biết rằng, đây chính là cơ hội tốt giao hảo với Cố Nhược Vân, nếu nàng cao hứng, tùy tiện thưởng một viên đan dược nói không chừng thực lực của bọn họ có thể đột phá!

"Ngươi... các ngươi muốn làm gì?"

Nhìn đến những ánh mắt không chút hảo ý, Hoàng Phỉ Phỉ cuối cùng không còn quan tâm được đến Hoàng trưởng lão đang nằm trên đất, đứng lên muốn chạy trốn, nhưng phía sau nàng cũng đã bị người chặn lại, cả người đề bị bao vây.

"Ta cho các ngươi biết! Cha ta là người Phong cốc! Lần này Phong cốc cũng cho một Y sư tới, chỉ có Y sư kia mới có thể luyện chế ra đan dược! Bây giờ nếu các ngươi đắc tội ta, hậu quả các ngươi không chịu nổi đâu, Phong cốc tuyệt đối sẽ không buông tha các ngươi!"

Đúng rồi, Phong cốc?

Hoàng Phỉ Phỉ nói lời này xong đột nhiên kịp phản ứng, vì sao cha mình nửa chết nửa sống nằm đây mà mạc danh kì diệu lại không có bóng dáng một người Phong cốc?

Chương 969: Thỉnh cầu của Phong trưởng lão (4)

Rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì?

"Phong cốc? Ha ha, Hoàng Phỉ Phỉ, ngươi chẳng lẽ không biết Phong cốc đã bỏ qua cha ngươi? Vì sao còn Phong cốc còn phải ra mặt vì các ngươi?" Một gã đệ từ ha ha cười, ngữ khí trào phúng nói, "Ở Dược tông này, thời đại của Hoàng trưởng lão đã qua rồi, ngươi Hoàng Phỉ Phỉ cũng không còn là Đại tiểu thư của Dược tông chúng ta nữa! Bây giờ người làm chủ chính là tông chủ đại nhân, mà ngươi còn muốn đả thương Cố đại sư?"

"Đúng vậy, Cố đại sư là nhân vật như thế nào, loại người ngu ngốc như ngươi cũng có thể tùy tiện kêu gào? Hoàng Phỉ Phỉ, nhìn xuống nước mà soi lại chính ngươi đi, phỏng chừng khi nhìn đến bộ dang bây giờ của chính mình liền hận không thể đâm đầu mà chết!"

"Ngươi muốn vì Hoàng trưởng lão báo thù? Tốt lắm, ta nói cho ngươi biết, Hoàng trưởng lão là có người cho dược tông chúng ta đánh! Bởi vì hắn không những đắc tội Cố đại sư còn muốn soán vị tông chủ, cho nên chúng ta tuyệt không thể đánh chết hắn, phải lưu lại hắn mà chậm rãi tra tấn!"

Từ từ!

Cố đại sư?

Đột nhiên Hoàng Phỉ Phỉ bắt được một từ trong miệng những người này, có chút dại ra nói: "Cái gì Cố đại sư? Ta không biết Cố đại sư! Ta cũng chưa đắc tội hắn bao giờ, các ngươi có phải là lầm rồi?"

"Ha hả," Lâm Nghị cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói, "Cố đại sư đó là Cố Nhược Vân! Đúng rồi, ta quên mất, tông chủ căn bản không cho phép ngươi tới tham gia đại hội, bởi vậy ngươi không biết tình hình, Cố đại sư chính là Cố Nhược Vân! Phong trưởng lão Phong cốc luyện chế đan dược thất bại, Cố đại sư lại thành công luyện chê ra đan dược! Hơn nữa Phong trưởng lão còn hứa hẹn trước đó, nếu Cố đại sư thất sự có thể luyện đan, hắn hiền bái nàng làm sư phụ! Phong Tiêu Tiêu Đại tiểu thư còn muốn mời Cố đại sư trở thành Phong cốc luyện đan sư đứng đầu, ngươi cho rằng Phong cốc sẽ bị cha con ngươi mà ra mặt? Đừng chọc cười!"

Oanh!

Những lời này giống như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp đánh ngốc Hoàng Phỉ Phỉ. Phong trưởng lão luyện chế đan dược thất bại? Nhưng... Cố Nhược Vân lại thành công?

Không! Không có khả năng! Nàng tuyệt đối không tin!

Nữ nhân này không thể có thiên phú như vậy, hoặc là, nhất định là những người này giấu diếm nàng!

Nghĩ đến đây, Hoàng Phỉ Phỉ điên cuồng rống lớn: "Lâm Nghị, ta biết rồi, nhất định là nữ nhân này quyến rũ ngươi, cho nên ngươi mới giúp nàng! Ha ha, làm sao nàng có thể luyện chế đan dược! Ngươi đừng gạt ta, ta sẽ không tin lời ngươi đâu!"

Phanh!

Lâm Nghị lại một cước hướng Hoàng Phỉ Phỉ, hung hăng đá nàng ra xa vài bước, cười lạnh: "Hoàng Phỉ Phỉ, Cố đại sư là người mà ngươi có thể vũ nhục sao? Nếu ngươi không tin thì có thể hỏi mọi người ở đây, tất cả đều có thể chứng minh!"

Hoàng Phỉ Phỉ sợ run một chút, nàng nhìn vẻ mặt trào phúng của mọi người, thân mình lảo đảo vài cái liền đặt mông ngã trên mặt đất. Lòng của nàng giờ phút này giống như bị xé rách, hai tròng mắt che kín tơ máu hung hăng nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, giống như phải nhìn là vài lỗ thủng trên người nàng!

Thật không ngờ nữ nhân này rốt cuộc là có cái vận **** gì, thế nhưng lại trùng hợp luyện chế ra đan dược! Nếu không người Phong cốc tuyệt đối sẽ không đối xử với phụ thân như vậy! Mà hết thảy những chuyện này, tất cả đều là lỗi của nàng (Cố Nhược Vân).

Đến cuối cùng, Hoàng Phỉ Phỉ cũng không nhận thức được sai lầm của mình, vẫn đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Cố Nhược Vân. Nhất là mỹ nam yêu nghiệt nàng nhìn trúng, hiện giờ lại đang đứng bên người Cố Nhược Vân, điều này làm cho nàng càng thêm không cam lòng! Nếu phụ thân thành công đảm nhiệm chức vị tông chủ, nam tử này sẽ quỳ rạp dưới váy của nàng.

Chương 970: Thỉnh cầu của Phong trưởng lão (5)

"Đúng là kẻ điên." Ngay khi Hoàng Phỉ Phỉ gần như hỏng mất, thanh âm yêu nghiệt tựa hồ ly áp xuống cọng rơm cuối cùng của nàng, khiến sắc mặt nàng lúc đầu còn đỏ bừng liền trở nên tái nhợt, tuyệt vọng nhìn dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia. Nam nhân lại giống như không thấy nàng tan nãt cõi lòng, môi đỏ mọng mê người tươi cười lạnh nhạt: "Xem ra dược tông này bất quá cũng chỉ như thế, một kẻ điên loại này cũng có thể đi vào!"

Một câu nói kia khiến cho sắc mặt Cao Lâm nhất thời đỏ bừng, nét mặt già nua cũng không khỏi chìm xuống: "Người tới, đem Hoàng Phỉ Phỉ dẫn đi cho bản tông chủ, dược tông ta không phải người nào cũng có thể bước vào!"

Tuy Cao Lâm không biết thân phận Tá Thượng Thần, nhưng thông qua một phen nói chuyện giữa hắn và Phong cốc Đại tiểu thư cũng có thể nhìn ra, hắn tất nhiên cũng đến từ Đệ Nhất thành! Cường giả Đệ Nhất thành cũng không phải là người mà hắn có thể đắc tội. Huống chi, hắn vốn cũng không tính dễ dàng tha thứ cho cha con Hoàng Phỉ Phỉ.

"Không!"

Mắt thấy hai gã dược tông đệ tử hướng mình đi tới, Hoàng Phỉ Phỉ rốt cục tỉnh lại, điên cuồng rống to ra tiếng ánh mắt tràn ngập địch ý từ khuôn mặt Cố Nhược Vân chuyển sang trên người Tá Thượng Thần, biểu tình kia thật giống như Tá Thượng Thần bỏ vợ vứt con kẻ phụ bạc vậy.

"Ngươi tên hỗn đản này, ngươi cũng dám đối xử với ta như vậy, trước kia cha ta tìm ngươi cầu hôn, ngươi còn tự tu cho rằng không xứng với ta nên cự tuyệt! Không nghĩ tới nhanh như vậy đã ở bên người nữ nhân này, ngươi không phải là nhìn trúng nàng trùng hợp luyện chế thành công đan dược thôi sao? Nếu như không phải nàng trở thành luyện đan sư, ngươi sẽ nịnh bợ nàng sao? Loại nam nhân tư lợi như ngươi, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt!"

Khi nói lời này, Hoàng Phỉ Phỉ không có nhìn thấy ánh mắt cổ quái của mọi người xung quanh, ngay cả bọn họ không biết rõ thân phận của Tá Thượng Thần, nhưng cũng đều hiểu được hắn là người đến từ Đệ Nhất thanh! Thế mà Hoàng Phỉ Phỉ lại kêu gào rằng cường giả Đệ Nhất thành không xứng với nàng? Nàng cũng quá xem trọng chính mình!

"Ha hả," nhất thời liền có một gã đệ tử cười lạnh ra tiếng, ngữ khí khinh miệt nói, "Hoàng Phỉ Phỉ, chúng ta đều quên nói cho ngươi biết một sự kiện, vừa rồi Đại nhân của Phong cốc năm lần bảy lượt muốn mượn sức Cố đại sư, kết quả Cố đại sư lại cự tuyệt, vốn Phong cốc Đại tiểu thư còn muốn gây khó dễ, nhưng chính nam tử yêu nghiệt này xuất hiện, dùng một câu khiến Phong cốc Đại tiểu thư phải thối lui! Nhưng mà ngươi lại cho rằng hắn là bởi vì tự ti mới cự tuyệt ngươi? Phỏng chừng người ta căn bản là chướng mắt ngươi thì có, ha ha ha."

Cái gì?

Hoàng Phỉ Phỉ khiếp sợ trừng lớn hai tròng mắt, tràn đần không thể tin nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia. Vừa rồi bọn họ nói, Phong cốc Đại tiểu thư Phong Tiêu Tiêu bị hắn quát lui? Nói như vậy, thân phận cùng thực lực của hắn so với Phong Tiêu Tiêu còn mạnh hơn? Nhưng trước kia phụ thân đã nói rõ với nàng rằng người nam nhân này quá mức tự ti mới cự tuyệt nàng!

"Mau bắt nàng ta lại cho ta, để sau này xử trí!" Cao Lâm thật cẩn thận liếc nhìn dung nhan tuyệt thế âm trầm của Tá Thượng Thần, vội vàng hung ác phân phó ra tiếng, mấy tên đệ tử dược tông không để ý đến Hoàng Phỉ Phỉ còn đang tức giận chửi bới, mạnh mẽ bắt nàng đem xuống.

Kết cục đợi Hoàng Phỉ Phỉ sẽ thực thảm, lại thủy chung không một ai đồng tình nàng! Tất cả đều là nàng tự làm tự chịu, ai bảo nàng ỷ vào mình là đích nữ của Hoàng trưởng lão, bình thường làm mưa làm gió, bây giờ còn đá vào một khối thiết bản.

Chương 971: Thỉnh cầu của Phong trưởng lão (6)

Nhìn phản ứng của đệ tử dược tông trước mắt, Cố Nhược Vân thật ra không có dao động quá lớn, một đôi thanh mâu nhìn về hướng Bạch Trung Thiên, nhẹ nhàng khơi khóe môi: "Sư phụ, người không phải muốn học luyện đan thuật nay sao? Như vậy đi, ta gần đây có thời gian, ta sẽ dạy người."

Nghe nói như thế, Bạch Trung Thiên ngay tức khắc cười sáng lạn đến giống như một cây hoa cúc, hưng phấn xoa nắn hai tay: "Như vậy tốt quá, bảo bối đồ nhi, ngay bây chúng ta liền đi về phòng nghiên cứu luyện đan thuật đi!"

Mà thấy một màn như vậy, Cao Lâm cũng là ánh mắt cực kì hâm mộ, lại không tự chủ được nổi lên ghen tị với vận khí tốt của Bạch Trung Thiên, vì sao mình lại không thu được một đồ nhi biến thái như vậy?

"Đúng rồi," Cố Nhược Vân tựa hồ nhớ ra cái gì, hơi hơi dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Cao Lâm, "Tông chủ, đan phương này là dược tông các ngươi cung cấp, hơn nữa mấy ngày nay ta cũng có chút quấy rầy, cho nên một viên đan dược này coi như ta tặng cho ngươi! Ngươi muốn dùng ngay bây giờ cũng được, nhưng tốt nhất là đợi đến khi ngươi đột phá đến Vũ Đế cao cấp hẵng dùng."

Nói xong lời này, Cố Nhược Vân liền đem một viên đan dược trong tay vứt cho Cao Lâm. Cao Lâm sửng sốt một chút, vội vàng tiêó được đan dược bay tới, sắc mặt tràn đầy kích động, hắn không nghĩ tới, Cố Nhược Vân lại sẽ tặng hắn một viên đan dược! Phải biết rằng, đây chính là đan dược a, cho dù là một trăm trương đan phương cũng không đổi được đan dược. Dù sao nếu không thể luyện ra đan dược thì đan phương cũng chẳng khác gì giấy vụn, đây chính là vô luận thế nào cũng không thể so sánh.

"Tiểu Vân Nhi, ngươi sao thật bất công," Tá Thượng Thần bĩu môi, thần tình ủy khuất, "Tốt xấu gì ta cũng giúp ngươi một việc lớn như vậy, ngươi như thế nào không cho ta mấy viên đan dược?"

Cố Nhược Vân đảo cặp mắt trắng dã: "Đan dược này đối với ngươi không có tác dụng."

"Ha hả," Tá Thượng Thần cười hai tiếng, vẻ mặt mập mờ nhìn Cố Nhược Vân, "Đan dược Tiểu Vân Nhi ngươi tự tay luyện chế, mặc dù đối với ta không hề có tác dụng gì nhưng ít nhất ta có thể coi nó là đậu đường ăn."

Đậu đường?

Vừa nghe lời này, tất cả mọi người bất giác hung hăng co giật khóe miệng. Đem đan dược trân quý cho rằng đậu đường, phỏng chừng cũng chỉ có cường giả Đệ Nhất thành mới dám nói ra lời như thế. Dù sao ở đây là ngoại giới, căn bản không có luyện đan sư tồn tại! Càng miễn bàn đến đan dược!

"Tứ hoàng tử thật đúng là biết tiêu xài," Cố Nhược Vân nhìn hắn một cái, cười nhạt nói, "Bất quá, ngươi ăn lớn như vậy, ta cung ứng không được cho nhu cầu của ngươi, sư phụ, chúng ta đi thôi."

Bạch Trung Thiên nao nao, có chút nghi hoặc nhìn Cố Nhược Vân: "Nha đầu, tiểu tử này dù sao cũng là người Đệ Nhất thành, hơn nữa lúc nãy còn giúp ngươi đuổi Phong cốc cường giả, người đối với hắn như vậy thật sự được không?"

"Không có vấn đề gì, hắn đã thành thói quen rồi." Cố Nhược Vân nhún vai, không cho là đúng nói.

Thói quen?

Nghe vậy, thái dương Bạch Trung Thiên hung hăng run rẩy, không khỏi bắt đầu đồng tình với Tá Thượng Thần. Chỉ là...

"Nha đầu, hắn vì cái gì lại giúp ngươi, có phải hay không đối với ngươi cảm thấy hứng thú? Nhưng không phải ngươi đã có vị hôn phu sao?" Bạch Trung Thiên liếc mắt nhìn Tá Thượng Thần, lại nhìn Cố Nhược Vân, tò mò hỏi.

Vị hôn phu... Nghe đến ba chữ kia, Cố Nhược Vân bất giác nhớ tới một thân hồng y, một đầu ngân phát tuyệt thế nam tử, biểu tình trên mặt liền trở nên nhu hòa, thật lâu sao nàng mới đáp: "Sư phụ, yêu nghiệt này bảo hộ ta chỉ là vì huynh trưởng ta mà thôi, dù hắn có biểu hiện ra như thế nào cũng không che dấu được sự thật hắn đoạn tụ."

Chương 972: Thỉnh cầu của Phong trưởng lão (7)

"Đoạn tụ?"

"Không sai, hắn yêu huynh trưởng của ta Cố Sanh Tiêu."

Bạch Trung Thiên kinh ngạc há to miệng, thật sự rất khó tưởng tượng một nam tử khuynh quốc khuynh thành như vậy lại là đoạn tụ? Lời này nếu truyền ra, không biết sẽ làm bao nhiêu thiếu nữ thương tâm...

...

Đến dược tông đại hội đều là một ít y sư có danh vọng trên đại lục, những chuyện đã phát sinh ở dược tông trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã bị truyền ra ngoài, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai khuếch tán khắp đại lục. Đương nhiên, so với hành vi vô sỉ của cha con họ Hoàng, càng làm cho mọi người khiếp sợ chính là đồ đệ của Y Thánh, vị nữ tử tên là Cố Nhược Vân thế nhưng thành công luyện chế được đan dược! Đây chính là đan dược, thứ đã thất truyện rất lâu gì đó trên đại lục! Không nghĩ tới lại là một nữ tử hơn hai mươi tuổi luyện chế thành!

Nhưng so với bên ngoài huyên náo, trong dược tông lại cực kì an tĩnh! Bởi vì có Cao Lâm phân phó, không người nào dám tới quấy rầy Cố Nhược Vân, trong ba ngày này ở đây, Cố Nhược Vân cùng Bạch Trung Thiên tránh ở trong phòng dốc lòng luyện chế đan dược! Mà Hạ Lâm Ngọc thì ở một bên làm trợ thủ giúp hai người. Cũng may Bạch Trung Thiên thông tuệ, chẳng sợ đã quá nửa trăm, cũng thực nhẹ nhàng học xong các bước luyện chế đan dược.

Dĩ nhiên, luyện đan cần chất lượng nên trong ba ngày Cố Nhược Vân cũng không để cho hắn luyện Huyền đan, mà bắt đầu từ tụ linh đan! Dù sao một người chưa tùng luyện đan qua, vừa học liền khiêu chiến Đế Huyền đan chẳng khác nào một tên vừa mới bước vào cảnh giới võ giả muốn tuyên chiến Vũ Đế.

Cái này căn bản là chuyện không thể nào!

Mà lúc ấy Phong trưởng lão thất bại, không chỉ là bởi vì hắn đối với luyện đan thuật chỉ biết một chút ít không hoàn chỉnh, mà còn bởi vì hắn là lần đầu luyện đan đã khiêu chiến cấp bậc đan quá cường đại! Điều này cũng chính là nguyên nhân làm cho hắn cuối cùng bại trận!

...

"Ha ha ha, ta rốt cục thành công luyện chế ra đan dược!" Đột nhiên từ trong phòng truyền tới một trần cười điên cuồng. Bạch Trung Thiên cần trong tay đan dược, hai mắt phát ra quang mang kích động, đầu tóc rối bời hỗn độn, sau đó ánh mắt của hắn liền dừng trên người Cố Nhược Vân, cau mày hỏi: "Đúng rồi, nha đầu, ta như thế nào cảm giác đan dược ta luyện ra khác với đan dược ngươi luyện trên quảng trường?"

Cố Nhược Vân nhún vai: "Viên đa ta luyện kia tên là Đế Huyền đan, lấy năng lực hiện tại của người còn chưa thể thành công, cho nên ta mới để cho người bắt đầu luyện chế từ đan dược sơ cấp nhất! Viên Tụ Linh đan này đối với người không có tác dụng gì, lại có thể đủ làm cho võ giả dưới Võ Tướng tăng tốc độ tu luyện lên ba bốn lần."

"Nga, nguyên lai là như vậy," Bạch Trung Thiên gật gật đầu, đột nhiên hắn phản ứng lại, lập tức đè lại bả vai Cố Nhược Vân, "Không đúng, nha đầu, ngươi không phải nói Đế Huyền đan kia là ngươi lần đầu luyện chế, trước kia chưa từng tiếp xúc qua đan dược hay sao? Thế thì Tụ Linh đan này là cái gì hả?"

"Ta nói cái gì người cũng sẽ tin à?" Cố Nhược Vân liếc mắt xem thường, "Từ khi nào người lại đơn thuần như vậy?"

Khi ấy những lời này của nàng là cố ý nói cho người khác nghe, nếu không cường giả Phong cốc tất nhiên sẽ đoán ra trong tay nàng còn có đan dược khác. Tới lúc đó, sợ là Phong cốc sẽ không bao giờ... bận tâm đến quy củ của Đệ Nhất thành mà trực tiếp ra tay đem tất cả đan phương trong tay nàng đều cướp về tay đi.

"Ngươi này nha đầu thối..." Bạch Trung Thiên trực tiếp trợn trắng mắt, muốn hung hăng giáo huấn nha đầu kia rồi lại không hạ thủ được, chỉ có thể nghẹn một bụng tức.

Chương 973: Thỉnh cầu của Phong trưởng lão (8)

Đúng lúc này một trận tiếng đập cửa truyền đến.

"Cố đại sư, Phong cốc Phong trưởng lão đến bái phỏng."

Phong cốc, Phong trưởng lão?

Cố Nhược Vân nhíu đầu mày: "Người Phong cốc vẫn chưa đi sao?"

"Không biết." Bạch Trung Thiên lắc đầu, ánh mắt hàm chứa vẻ cảnh giác: "Lão gia hỏa này tìm ngươi khẳng định không có chuyện tốt, không gặp, chúng ta không gặp hắn!"

Nực cười! Hắn làm sao có thể cho lão nhân Phong cốc gặp đồ nhi nhà mình? Hắn còn chưa quên, lão gia hỏa này lúc trước muốn cướp đi bảo bối đồ đệ của hắn.

"Sư phụ, nếu hắn đã tìm đến cửa, ta liền xem hắn cuối cùng có chuyện gì," Cố Nhược Vân hơi khơi mào khóe môi, trong mắt hiện lên một đạo quang mang, "Ta biết lo lắng của người, bất quá lá gan của Phong cốc có lớn hơn nữa cũng không thể quang minh chính đại động thủ! Cho nên ta sẽ không gặp nguy hiểm."

"Này..." Bạch Trung Thiên chần chờ nửa ngày, cuối cùng vẫn gật đầu, "Được rồi, ta cũng muốn nhìn xem lão gia hỏa này rốt cuộc muốn đánh chủ ý quỷ gì!"

Nghe vậy, Cố Nhược Vân quay đầu nhìn phía của phòng đóng chặt, thản nhiên nói: "Cho hắn vào đi."

"Vâng, Cố đại sư."

Thanh âm đệ tử dược tông dứt một lát cửa liền bị đẩy mở ra, Phong trưởng lão một thân áo trắng từ ngoài cửa đi đến, khoảnh khắc hắn bước vào hơi do dự một chút, rồi rất nhanh nên bước kiên định lên, thẳng lưng đi hướng Cố Nhược Vân.

"Vô sự không đăng tam bảo điện, nói đi, ngươi tới nơi này có chuyện gì." Bạch Trung Thiên hừ hừ, đối với người Phong cốc, hắn không có bất cứ hảo cảm gì. Ai bảo những người này lúc đầu giúp phụ tử Hoàng trưởng lão khi dễ bảo bối đồ đệ của hắn?

Sắc mặt Phong trưởng lão nhất thời trở nên quẫn bách, hắn vốn muốn tức giận nhưng không biết vì sao cuối cùng vẫn nhịn xuống, cặp con ngươi trấn tĩnh chuyển hướng về phía Cố Nhược Vân, nói từng chữ một: "Lão phu là tới thực hiện hứa hẹn!"

"Hứa hẹn, hứa cái gì?"

Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc nhìn khuôn mặt Phong trưởng lão.

"Lúc trước ta đã nói, nếu ngươi có thể thành công luyện chế ra đan dược, ta liền bái ngươi làm sư phụ, bây giờ lão phu đến thực hiện lời hứa."

Một phen lời nói, giống như dùng hết lực lượng toàn thân Phong trưởng lão, biểu tình kia cũng không có cao ngạo lúc ban đầu, thật ra lại trở nên khiêm tốn rất nhiều.

Chuyển biến của Phong trưởng lão làm Cố Nhược Vân cùng Bạch Trung Thiên có chút kinh ngạc, dù sao lão gia hỏa này cũng không giống loại người nguyện ý giữ lời.

Hắn lại đến thực hiện lời hứa, bái Cố Nhược Vân làm sư phụ?

Cố Nhược Vân nhún vai, không cho là đúng cười nói: "Chuyện đó ta đã sớm không nhớ rõ, Phong trưởng lão cùng không cần nhớ rõ ràng như vậy, ta có thể xem như ngươi cái gì cũng chưa nói qua."

"Không được, lời ta nói không phải lời vô nghĩa." Phong trưởng lão như là hạ quyết tâm thật lớn, ánh mắt nhìn thẳng Cố Nhược Vân, "Ta biết ta ban đầu quá mức cuồng vọng nên mới không để ngươi vào mắt, bây giờ thực lực của ngươi hoàn toàn thuyết phục ta, bởi vậy ta mới muốn bái ngươi làm sư phụ."

"Thế nào?" Cố Nhược Vân cười cười, nụ cười kia lại mang theo trào phúng, "Lúc trước ngươi muốn bức ta bái sư, giờ lại muốn bức ta thu đồ đệ? Đây là tác phong làm việc của cường giả Phong cốc sao?"

Nghe nói vậy, sắc mặt Phong trưởng lão càng quẫn bách, ngượng ngùng nói: "Cố cô nương, ta đúng là đã nhận ra sai lầm của mình, cô yên tâm, ta sẽ không ép cô, ta cũng sẽ không để Phong cốc bức bách cô, cô là một cường giả, đáng để cho ta tôn trọng, mặc dù cô hiện tại không muốn thu ta làm đồ đệ nhưng trong lòng ta cô vĩnh viên là sư phụ ta."

Nói xong lời này, hắn không cho Cố Nhược Vân cơ hội đáp lời liền xoay người đi ra cửa, rất nhanh đạo nhân ảnh kia đã biến mất sau ánh mặt trời giờ ngọ.

"Người này là uống lộn thuốc sao? Đang làm cái quỷ gì?" Bạch Trung Thiên chẳng hiểu ra sao nhìn Phong trưởng lão, thật sự không rõ Phong lão đầu này làm cái gì. Hắn cũng chẳng tin Phong trưởng lão là loại người giữ lời quang minh lỗi lạc như vậy! Khẳng định là Phong cốc có âm mưu quỷ kế gì đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro