Chương 9. Lí do vô sỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Vân Yên: "...." Vì sao lại có người vô lại như vậy!

Nhìn vẻ mắt hắc tuyến của nữ nhân trước mặt, Đế Cẩm tốt bụng không có giận nàng: "Cái này cho ngươi."

Vừa nói, Đế Cẩm vừa đem một đám thảo dược trong tay đưa cho Mộ Vân Yên. Nhưng là vừa vươn tay đến không trung liền nhanh chóng thu về.

"Thôi, ta cầm cho ngươi. Ngươi ôm tiểu gia hỏa này cũng không có tay cầm."

"...." Gương mặt đen thui của Mộ Vân Yên bị Đế Cẩm làm cho hết nói nổi. Không thèm nhìn tới hắn xoay người rời đi. Thảo dược kia nàng không bỏ được a!

Nhìn bước chân Mộ Vân Yên càng thêm nhanh chóng, Để Cẩm khóe môi gợi lên một tia cười tà mị. Thật là càng ngày càng thú vị. Việc kia dù sao còn một thời gian nữa, cũng không vội lắm, coi như đi theo nàng để giết thời gian vậy.

Nhưng mà, Đế Cẩm đã quên mất, nam nhân sợ nhất chính là có lòng hiếu kỳ đối với một nữ nhân. Hắn ngày thường lạnh lùng cao ngạo, đạm mạc, không cùng người khác thân cận, chán ghét nữ nhân nhưng khi ở trước mặt Mộ Vân Yên thì toàn bộ hóa thành hư không.....

*

Dọc đường đi xem như là yên ổn, Mộ Vân Yên mới vừa đi ra khỏi rừng rậm Lạc Bắc liền thấy vẻ mặt nôn nóng của Mặc Mai ở lối ra vào.

"Tiểu thư! Người đã trở lại, ô ô ô, hù chết nô tỳ." Mặc Mai vẫn luôn chú ý ở lối ra vào, thấy Mộ Vân Yên xuất hiện, liền chạy như bay về phía nàng, khóc không ra tiếng, bộ dáng nước mắt đầm đìa, cực kỳ thê lương.

Trong tay đang ôm hồng hồ bị thương vốn không tiện, không ngờ, lúc Mặc Mai chạy nhanh như bay tới đây trong nháy mắt trong ngực liền trống rỗng, sau đó nàng liền rơi vào trong lòng Mặc Mai.

Dư quang quét tới tiểu gia hỏa trong lòng nam nhân yêu nghiệt, lúc này Mộ Vân Yên mới thả lỏng ôm chặt lấy Mặc Mai, nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt cùng thần sắc lo lắng của Mặc Mai, lần đầu tiên trong lòng nàng sinh ra áy náy, nếu không phải nàng tùy hứng, thì người duy nhất quan tâm nàng trên đời này cũng sẽ không phải thương tâm rơi lệ như thế.

"Thật xin lỗi..... Là ta khiến ngươi lo lắng." Gỡ xuống lớp ngụy trang, nhẹ xoa mái tóc Mặc Mai, trong mắt tràn đầy ôn nhu nói xin lỗi.

"Tiên thư, người, không cần phải xin lỗi a!" Mặc Mai đột nhiên từ trong ngực Mộ Vân Yên đi ra, một bộ dáng không thể tin được,

"Mặc Mai, ngươi không cần kêu ta là tiểu thư, rời đi nơi đó rồi ngươi cứ kêu tên ta là được, ngươi là tỷ tỷ của ta, chính là người mà Mộ Vân Yên ta cả đời che chở!" Bộ dáng của Mặc Mai khiến lòng nàng tê dại, con ngươi như nước kiên định nhìn người trước mắt, không cho phép một tia cự tuyệt.

"Tiểu thư....." Con ngươi cứ nhìn người trước mắt như vậy không thể tin được.

"Kêu ta Vân Yên là được."

"Ừm, Vân Yên." Con ngươi trong suốt như nước khiến Mặc Mai như tỉnh ngộ, nhìn Mộ Vân Yên cuối cùng cũng hiện lên tia mỉm cười.

Đế Cẩm vẫn ở một bên nhìn hình ảnh tỷ muội tình thâm trước mắt này, Mộ Vân Yên ôn nhu, kiêu ngạo, bá đạo, quyết tuyệt khiến nàng là một trong số ít người đáng giá được Đế Cẩm hắn thưởng thức trong lòng, hắn biết hắn không có nhìn lầm người.

Hóa ra, nàng tên là Mộ Vân Yên, Vân Yên nghe thật êm tai. Chỉ là, hắn cảm thấy có chút quen tai.......

"Đúng rồi, quên chưa nói với ngươi, tiểu hồ ly này là ta gặp ở bên trong. Bởi vì cứu nó nên mới kéo dài thời gian." Vừa nói, Mộ Vân Yên liền lôi kéo tay Mặc Mai hướng Đế Cẩm đi tới.

"Oa, thật đáng yêu.... Ách, Vân Yên, ngươi này........." Theo Mộ Vân Yên, Mặc Mai liền thấy được hồ ly đỏ như lửa kia, lại nhìn đi lên, trời ạ như thế nào lại có một nam nhân anh tuấn như vậy!

"Cái tiểu gia hỏa này cũng quá có thể ngủ. Di, sao lại run như vậy?" Không thèm nghĩ đến cảm nhận của nam nhân yêu nghiệt kia, rất không khách khí tiến lên tiếp nhận hồng hồ trong tay hắn.

Nhìn Mộ Vân Yên không có ý tứ muốn giới thiệu hắn, Đế Cẩm cũng chỉ cười cười, tùy ý để Mộ Vân Yên mang hồng hồ đi, không có nói lời nào.

"Oa, gia hỏa đáng yêu quá, Vân Yên cho ta ôm một cái đi!" Mặc Mai không để bụng Đế Cẩm rốt cuộc là ai, nhìn hồng hồ đáng yêu như thế, tâm tình thiếu nữ của nàng tức khắc lan tràn.

Nhưng không nghĩ tới hồng hồ vẫn luôn an tĩnh ngủ say, ngay lúc Mặc Mai đụng tới nó trong nháy mắt liền tỉnh lại.

"Chi chi -----" tiếng kêu sắc bén, bộ dáng nhe răng trợn mắt hung ác nhìn Mặc Mai trước mắt muốn chạm vào nó.

"A --------" Bị biến hóa xảy ra bất ngờ dọa sợ, thân thể trong nháy mắt lùi về phía sau. Mà phương hướng Mặc Mai ngã xuống vừa đúng chỗ của Đế Cẩm. Nhìn Mặc Mai nhất định té ngã, Mộ Vân Yên căn bản không kịp kéo nàng, nàng cho rằng yêu nghiệt kia có thể đỡ, nhưng là không nghĩ tới....

"Phanh!" Một tiếng, bụt đất bay lên. Tiếp theo là một tiếng hô đau: "A!"

"Mặc Mai! Ngươi không sao chứ?" Nhìn nàng té ngã, Mộ Vân Yên vội vàng tiến lên dò hỏi, sau đó nhìn về phía Đế Cẩm ánh mắt thật sau không thể tin được.

"Ta, ta không có việc gì." Xoa mông của mình, Mặc Mai vẻ mặt ai oán nhìn tiểu thư nhà nàng. Đau quá a.

"Ngươi vì sao lại né tránh? Kéo Mặc Mai một cái có thể chết à!" Nhìn động tác của Mặc Mai liền biết là rất đau.

"Ta không thích nữ nhân chạm vào ta." Nhìn ánh mắt kinh ngạc cùng mất mát của Mộ Vân Yên, Đế Cẩm môi mỏng gợi cảm mấp máy, lạnh giọng giải thích.

Hắn không thích người khác phái đụng vào, thuộc hạ của hắn đều rõ ràng, nếu có nữ nhân tiếp cận hắn, thì kết cục chỉ có một, chết! Đối với Mộ Vân Yên và Mặc Mai này, hắn đã đè ép đến cực hạn.

Nhưng, Mộ Vân Yên một chút đều không biết, nàng cũng không có khả năng biết được.

"Ngươi!" Mộ Vân Yên bị lí do hợp tình hợp lí của nam nhân yêu nghiệt này hoàn toàn đánh bại!

Thôi, giảng giải không được với nam nhân yêu nghiệt này.

Cúi đầu nhìn tiểu hồng hồ trong tay, thân thể nhỏ nhắn, bộ lông mềm mượt, vẫn luôn nhìn nàng, trong lòng nghi hoặc khó hiểu. Nó sao có thể tỉnh lại ngay tại lúc Mặc Mai ôm nó? Bộ dáng kia rõ ràng không giống như vừa mới tỉnh a, chẳng lẽ, tất cả đều là trùng hợp sao?

Chỉ là, tiểu gia hoả này sớm đã tỉnh, ngay lúc Đế Cẩm nháy mắt xuất hiện, ma thú đối với cảm giác nguy hiểm rất mẫn cảm, cố tình Đế Cẩm chính là loại nguy hiểm nhất, cho nên sau khi hắn xuất hiện, tiểu gia hoả này liền hoa lệ giả bộ ngủ, giảm thấp sự tồn tại của nó.

"Mặc Mai, đem thảo dược này nghiền nát, sau đó rải xung quanh chúng ta."

"Vâng." Mặc Mai cầm thảo dược tay Mộ Vân Yên liền bắt đầu làm, không thắc mắc gì, Mộ Vân Yên làm việc gì tất có đạo lý của nàng.

Nhìn Mộ Vân Yên an tĩnh ngồi một bên, trêu đùa tiểu hồng hồ, Đế Cẩm đến gần nhẹ giọng hỏi:

"Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro