Chương 8. Yêu nghiệt vô lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi đang mắng ta?"

Mày kiếm nhíu lại, không giống âm thanh thanh lãnh dễ nghe khi trước, thay vào đó là tiếng nói trầm thấp, nhíu mày nhìn tiểu nữ nhân đối diện, trầm giọng chất vấn.

Từ trước đến nay Đế Cẩm được xưng đế quân máu lạnh vô tình, lần này thế nhưng vì muốn nhìn biểu tình biến hóa của tiểu nữ nhân, mà cố ý đè ép thấp âm thanh trêu đùa nàng, nếu để người khác biết được, sẽ kinh hãi đến rớt cằm.

"Không, không có. Này, chẳng lẽ ngươi không biết hù dọa người có thể chết người sao! Lần sau thỉnh không cần đột nhiên xuất hiện phía sau người khác như vậy. Còn có....." Quả thực, tên nam nhân này tức giận, đè nén khác thường trong lòng, Mộ Vân Yên nhỏ giọng giải thích.

"Còn có cái gì?" Âm thanh lạnh băng vang lên, hắn thật tò mò tiểu nữ nhân này còn có thể nói ra cái gì.

"Ngươi có phải luôn đi theo phía sau ta hay không? Ngươi có biết hay không theo dõi chuyện của người khác như vậy thật không có lễ phép!"

Trong Văn hóa Trung Hoa, văn minh lễ phép là đạo lý mà ngay hài tử cũng phải biết, chẳng lẽ nam tử thanh niên trước mặt này cái gì cũng không hiểu sao?

Làm lơ uy áp của nam tử, Mộ Vân Yên chống nạnh, ngẩng đầu lên vênh váo tự đắc bộ dáng thoạt nhìn có một loại cao ngạo, ngươi không hiểu lễ phép ta đây phải hảo hảo dạy dỗ ngươi!

"Ha hả, không lễ phép? Ta không biết có ý tốt nhắc nhở lại bị người trách cứ." Môi mỏng gợi cảm gợi lên một độ cong tuyệt đẹp, trong ánh mắt lại lập lòe ám quang, khiến người không nhìn ra được tâm tình của hắn.

"Đừng trách ta không nói tỉnh ngươi, tánh mạng nó, tính mạng nó chỉ tồn tại trong suy nghĩ của ngươi, dựa vào bản thân nó không có khả năng sống qua đêm nay." Dứt lời, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ hồng hồ, một đôi mắt phương gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Vân Yên trước mặt, nói từng câu từng chữ, môi mỏng gợi cảm, ở nơi Mộ Vân Yên không nhìn thấy gợi lên một độ cong.

Nữ nhân này thật thông minh cũng rất tàn nhẫn, nhanh như vậy liền nghĩ tới điểm này, nhưng hắn không ngờ nữ nhân này có tư tưởng giáo huấn hắn, thật đúng là càng ngày càng thú vị.

Không nghĩ tới, khoảnh khắc ngón tay Đế Cẩm hướng hồng hồ, thân thể hồng hồ liền run rẩy nhè nhẹ, bộ dáng giống như rất sợ hãi.

"Ngươi.... Ta...." Nam nhân này nói không sai, khí tức cường đại khiến Mộ Vân Yên không nói ra lời. Nhưng là cảm giác giống như có chỗ nào không đúng?

"Hử?" Nhìn bộ dáng Mộ Vân Yên như thế, trong lòng Đế Cẩm lại cười trộm không thôi, ngoài miệng lại như cũ trầm ổn nghi ngờ.

"Tốt thôi.... Thực xin lỗi, ngươi nói không sai, là ta trách oan ý tốt của ngươi." Cúi đầu nhẹ giọng nói, chân hướng chỗ hồng hồ đi đến. Thật vất vả đem nó cứu sống, sao có thể nhẫn tâm mặc kệ nó vứt bỏ tính mạng.
Đều nói ở ác gặp ác, cứ như vậy thua trận đầu, về sau cuộc sống của Mộ Vân Yên sẽ bị nam nhân này nắm chặt chẽ trong lòng bàn tay.

Nhưng mà trong lòng Mộ Vân Yên tràn ngập cảm giác quái dị, xem ra nam nhân này cũng không đơn giản, tốt nhất vẫn là mau rời đi.

Suy nghĩ tung bay, ôm hồng hồ, Mộ Vân Yên quay đầu lại trong lúc vô ý quét đến mặt nam nhân, ngay lúc đó chỉ có thể dùng tuyệt mỹ để hình dung.

Mộ Vân Yên tự nhận không hoa si, nhưng nam nhân trước mặt lớn lên hoàn mỹ như thế!  Thậm chí có thể dùng hai từ "Yêu nghiệt" để hình dung, ánh trăng nhàn nhạt chiếu thẳng vào trên mặt hắn.

Mày kiếm mắt sáng, hình dáng ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy giống như điêu khắc Hy Lạp, con ngươi u ám thâm thúy, lại là một đôi mắt đào hoa thon dài, tà mị gợi cảm, nhưng ánh mắt hắn lại như sói giữa rừng sâu, lạnh lẽo, khí phách, cao ngạo không ai bì nổi, mũi cao thẳng xuống dưới là đến môi mỏng khiến tất cả nữ nhân điên đảo.
Tóc đen như tơ lại như thác nước tùy ý xõa sau đầu, không có một tia âm nhu nữ tính, ngược lại có vẻ tiêu sái. Một bộ bạch y bao vây lấy thân hình thon dài có sức bật, thoạt nhìn tất cả hết sức hoàn mỹ.

Nhìn nữ nhân ngốc lăng trước mặt, Đế Cẩm lần đầu tiên không vì người khác si mê dung mạo hắn mà tức giận, ngược lại cảm thấy có một chút đáng yêu.

"Xem đủ rồi sao?" Đế Cẩm nhướng mày, mắt đen còn không quen ra vẻ ghét bỏ nhìn môi nàng.

Ánh trăng chiếu vào, đôi môi anh đào Mộ Vân Yên lại kiều diễm ướt át như vậy.

Bị nam nhân nói liền bừng tỉnh, theo tầm mắt hắn, động tác đầu tiên của Mộ Vân Yên là đưa tay lau nước miếng ơi khóe miệng, nàng sẽ không vì vậy mà không có tiền đồ chảy nước miếng đi.

Nhưng mà bên môi khô mát không có gì khác thường khiến nàng ý thức được, nàng bị đừa giỡn!

Mộ Vân Yên ngốc khiến Đế Cẩm buồn cười, nháy mắt đem ý cười thu liễm, không có lộ ra mảy may.

"Hừ, quả thật bề ngoài đẹp thì có lợi ích gì, lòng vẫn không tốt đẹp, bất quá là có làn da đẹp mắt hơn người khác một chút mà thôi!" Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận nàng ghen tỵ làn da của người này.

Nhìn là biết nam nhân này không có ý tốt, quả thật a, không thể bị bề ngoài mê hoặc được.

Hừ lạnh một tiếng, Mộ Vân Yên ôm tiểu hồ ly trong ngực xoay người sải bước rời đi, lúc này

"Thú vị." Nhìn bóng dáng Mộ Vân Yên rời đi, bên miệng Đế Cẩm gợi lên một tia mỉm cười, ánh trăng vốn đang sáng rực bỗng chốc trở nên ảm đạm, làm nền cho Đế Cẩm.

Nhớ tới bộ dáng hoa si của tiểu nữ nhân kia, hắn không khỏi bất đắc dĩ cười. Đồng dạng, đây là lần đầu tiên, Đế Cẩm đối với khuôn mặt hắn có chút vừa lòng.

Nhìn thân ảnh Mộ Vân Yên dần dần biến mất, Đế Cẩm thế nhưng ma xui quỷ khiến nhấc chân bước theo, không vì cái gì khác chỉ cảm thấy thú vị mà thôi.

Kỳ thật, lúc Mộ Vân Yên phát hiện Hồng hồ, Đế Cẩm ở trên cây nhìn hết tất cả.

Lấy tính cách lạnh lùng vô tình của Đế Cẩm, từ trước đến nay nếu không phải là người hắn để ý hắn đều đối đãi rất lạnh nhạt, nhưng hắn lại không nghĩ tới ở rừng rậm Lạc Bắc này một nữ hài tử tay trói gà không chặt lại nghiêm túc chữa thương vì một con thú bị thương như vậy, bộ dáng nghiêm túc khiến Đế Cẩm không khỏi động tâm.

Ở đại lục lấy thực lực vi tôn như Long Thần đại lục, ai lại để ý đến sinh mệnh một động vật nhỏ yếu ớt. Nhưng cái nữ hài này lại nghiêm túc như vậy, khiến hắn không nghĩ đến, đó là Mộ Vân Yên sau khi cứu trị lại muốn đem tiểu gia hỏa này để lại một mình rờ đi. Như vậy khiến lòng hắn khó hiểu, sau đó mới xuất hiện một màn như vậy.

"Thật là, khiến ta quên cầm thảo dược đuổi muỗi. Bỏ đi, nếu không quay về sợ Mặc Mai sắp điên lên rồi." Mộ Vân Yên ôm tiểu hồ ly trong ngực, lúc này mới nhớ tới đã quên mục đích chủ yếu của lần này.

Hơn nữa nguyên nhân chủ yếu không muốn quay lại tìm, là sợ gặp lại cái nam nhân yêu nghiệt kia.

Nghĩ đến khuôn mặt của nam nhân yêu nghiệt kia, Mộ Vân Yên liền hoa lệ trợn trắng mắt. Thật là, một nam nhân thế nhưng còn xinh đẹp hơn so với nữ nhân, thiên lí bất dung a!

"Ngươi nói cái này?" Đúng lúc này, một trận âm thanh quen thuộc đột nhiên vang lên ở bên cạnh Mộ Vân Yên.

Ngẩng đầu liền thấy một màu xanh biếc quen thuộc ở trước mắt, theo sau là gương mặt phóng đại của yêu nghiệt kia! Khóe môi vừa cong lên, vì khuôn mặt này hoàn toàn rớt xuống.

"Vì sao còn đi theo ta?" Đôi mắt đạm nhiên đảo qua, lạnh giọng nói.

"Trùng hợp cùng đường, có ý kiến?" Con ngươi màu đen hơi hơi rũ xuống, nhìn Mộ Vân Yên ngữ khí vô lại thật đáng chết.

"Mộ Vân Yên: "........"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro