Chương 7. Hù dọa cũng có thể hù chết người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ô ô ô.....!"

Đang muốn xoay người đi trở về, Mộ Vân Yên đột nhiên nghe được một trận âm thanh quái dị, khiến thân thể nàng theo bản năng căng lên, tiến vào trạng thái chiến đấu tốt nhất.

Vốn tưởng rằng lần này sẽ không gặp được mãnh thú, xem ra đôi khi thật sự không thể ôm tâm lý may mắn a.

Mộ Vân Yên chau mày, thân thể không dám dị động, lỗ tai thời khắc nghe âm thanh phía sau truyền đến.

"Ô ô.... Ô...." Như là tiếng khóc của hài tử, giống nhưng lại không giống, âm thanh đứt quãng, không có sức lực, bộ dáng giống như bị thương.

Chẳng lẽ có thú bị thương ?

Nghĩ đến đây, thân thể căng chặt của Mộ Vân Yên không khỏi hơi thả lỏng, nhưng nắm đấm nắm chặt nhìn kỹ cho thể thấy khớp xương trở nên trắng, nàng cũng không thật sự buông lỏng.

Chậm rãi xoay người, dưới chân bước đi nhẹ nhàng không có một chút âm thanh, vòng qua trước mặt cổ thụ, trước mắt là một mảnh đất trống, trên mặt đất là một con Thiêu thiết, trên kẹp lại loang lỗ vết máu, nhưng lại không có bất cứ sinh vật gì.

Nhìn dáng vẻ của ma thú này phỏng chừng dẫm trúng cái này không thể nghi ngờ, máu chảy nhiều như bậy hẳn bị thương không nhẹ.

Mày đẹp hơi nhíu, trên mặt đất vết máu không được rõ ràng, Mộ Vân Yên rốt cuộc thấy được hơn mười mét ngoài kia trên cỏ có ma thú bị thương.

Không thể không nói, cái ma thú này xác thật khiến Mộ Vân Yên trải qua hai đời trước mắt sáng ngời.

Da lông toàn thân đỏ lên, cho dù bị thương ngủ say cũng đỏ rực như lửa, cái đuôi lông xù xù lại an tĩnh không có lắc lư, vốn là thân thể nhỏ xinh, bởi vì bị thương càng thêm yếu ớt không chịu nổi. Mà âm thanh "ô ô" đó là tiền trong miệng tiểu hồ ly ngủ say phát ra.

Nhìn sau chân hồng hồ màu đỏ sậm rõ ràng không giống với màu lông ở chỗ khác, ánh mắt Mộ Vân Yên không khỏi buồn bã. Đi nhanh tiến tới bên cạnh hồng hồ, xem xét vết thương cho nó.

Phảng phất cảm nhận được bên cạnh khác thường, hồng hồ ngủ say bất an vặn vẹo thân thể mình, nhưng mà như cũ vẫn không tỉnh, trong miệng càng rên rĩ thống khổ lớn hơn.

Xem xét rõ ràng miệng vết thương lại phát hiện sau chân có một chỗ thâm có thể thấy được vết thương, máu ở vết thương không ngừng tuôn ra. Nếu còn như vậy, chỉ sơn tiểu hồ ly này không giữ được mệnh. Buông thảo dược trong tay xuống, Mộ Vân Yên nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm thảo dược cầm máu, cũng may kiếp trước nàng biết rõ kiểu dáng các loại thảo dược, bất quá một lát Mộ Vân Yên liền trở về. Trong miệng tràn đầy chất lỏng màu xanh biếc, không có dụng cụ nghiền nát dược liệu, nàng chỉ có thể dùng răng cắn nát.

Cẩn thận đem dơ bẩn xung quanh miệng vết thương xử lý sạch sẽ, sau đó đem thảo dược phủ lên miệng vết thương, bộ dáng nghiêm túc cho dù trong đêm đen cũng lấp lánh rực rỡ như vậy, Mộ Vân Yên chính là như vậy, nàng là y giả, một khi tập trung vào việc trị bệnh cứu người đều vô cùng nghiêm túc như vậy.

Nhìn vết thương không còn đổ máu, tiểu hồ ly cũng dần dần lâm vào ngủ say, không rên rỉ, Mộ Vân Yên nhẹ nhàng thở ra, tiểu hồ ly đáng yêu như thế,

Nếu vì vậy mà mất đi tính mạng, thật đúng là quá đáng tiếc.

Trải qua một phen lăn lộn, Mộ Vân Yên lúc này mới ý thức được thời gian trôi qua rất nhanh, đứng dậy nhìn hồng hồ trên mặt đất không tha, liền xoay người rời đi.

Đều nói hồ ly tính có linh tính, sinh vật có linh tính như vậy nhất định sẽ tự chiếu cố tốt thân thể, ngẩng đầu nhìn đêm đen như mực cùng bốn phía đen nhánh, Mộ Vân Yên không khỏi quay đầu bước chân nhanh hơn.

"Như thế nào? Ngươi tính toán đem bỏ tiểu hồ ly một mình ở chỗ này?" Đột nhiên một đạo âm thanh từ tính trầm thấp của nam nhân vang lên phía sau Mộ Vân Yên.

Âm thanh đột nhiên phía sau khiến Mộ Vân Yên không phòng ngừa kịp, trái tim không khỏi run lên, muốn hỏi hơn nửa đêm sâu trong rừng cây ma thú hay lui tới, vốn tưởng rằng không có người đột nhiên phía sau toát ra một đạo âm thanh ai sẽ không sợ hãi?

Bị âm thanh đột nhiên xuất hiện này dọa sợ, xoay người liền thấy đối diện rõ ràng là một nam nhân, Mộ Vân Yên đen mặt, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một, nói:

"Ngươi không biết, hù dọa cũng có thể hù chết người sao!"

Hắn chẳng lẽ không biết đạo lý hù dọa có thể chết người sao? Đột nhiên xuất hiên phía sau nói một câu như vậy làm quỷ gì!

Nam nhân đưa lưng về phía ánh trăng, Mộ Vân Yên không nhìn rõ mặt hắn, ảnh ngược của hắn kéo dài trên mặt đất.

Từ lời hắn nói có thể nghe được, nam nhân này sớm đã theo sau lưng nàng, nhưng nàng lại không có phát hiện, cảm thụ được hơi thở trên người nam nhân càng thêm sắc bén, trong lòng nàng không khỏi dừng lại, nàng không rõ lắm uy áp của người tu luyện linh khí, nhưng cái lão già Mộ Lan kia nổi giận phóng thích uy áp, đem nàng ép tới thở không nổi, nam nhân trước mặt này uy áp không biết cường đại hơn so với Mộ Lan bao nhiêu lần!

Còn có, không khí đột nhiên lạnh lẽo, chuyện gì xảy ra a. Lời nói nàng sẽ không chọc giận hắn đi? Sẽ không đi.

Nghĩ đến đây, da đầu Mộ Vân Yên căng lên mở miệng nói: "Này! Cái này cũng không thể trách ta. Hơn nửa đêm, ngươi đột nhiên xuất hiện ai cũng sẽ sợ hãi a?"

Không nghĩ đến, Mộ Vân Yên nàng không ý thức được khẩu khí sợ hãi và không đủ tự tin cỡ nào, ngay cả âm thanh cũng không kiêu ngạo khí phách như trước, ngược lại càng ngày càng thấp.

Đối với Đế Cẩm mà nói, lớn như vậy rồi cũng là lần đầu tiên nghe được có người mắng hắn có bệnh!

Vốn định có lòng tốt nhắc nhở nữ nhân này một câu, không ngờ hắn lại bị mắng!

Hơi thở vương giả trên người cùng uy áp lạnh băng không tự chủ phóng thích, nhưng khiến hắn không nghĩ tới đó là, cái tiểu nữ nhân nhanh mồm dẻo miệng này âm thanh càng ngày càng thấp, đây là sợ hãi? Hắn không có nghe lầm đi.

Ha hả, thật đúng là nữ nhân thú vị!

"Ngươi đang mắng ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro