Chương 6. Rừng rậm Lạc Bắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Vân Yên mang theo Mặc Mai một đường hướng Bắc, chỗ thứ nhất của các nàng là Lạc Bắc rừng rậm.

Rừng rậm Lạc Bắc danh như ý nghĩa là rừng rậm ở phía bắc Long Thành, trong trí nhớ rừng rậm Lạc Bắc này, mãnh thú trùng độc hung hăng dị thường, là nơi đệ tử các đại gia tộc rèn luyện, cũng như là địa phương tu luyện tốt của các tu luyện giả trong Long Thành.

Đồng dạng, nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại, trong rừng rậm ma thú đi thành đàn, hình thể khổng lồ, sơ ý có thể khiến các cao thủ té ngã. Dù sao, rừng rậm này trong trí nhớ nguyên chủ Mộ Vân Yên là nơi nguy hiểm cấm kỵ.

Nhưng, Mộ Vân Yên đã sớm đem chủ ý đánh tới nơi này, bởi vì nơi này không chỉ có chim quý thú lạ, còn có các loại thảo dược nàng vô cùng quen thuộc. Mà sở dĩ nguyên nhân nhất định phải tới nơi này cũng là vì cái này.

"Tiểu thư, chúng ta nhất định phải đi nơi đó sao?" Mặc Mai nháy mắt to ngập nước, chớp đôi mắt đáng thương nhìn Mộ Vân Yên. Tiếc là, Mộ Vân Yên nhìn con đường phía trước, căn bản không nhìn nàng.

Rừng rậm Lạc Bắc đối với một người không tu luyện như Mặc Mai mà nói chính là một khủng bố, giờ phút này đôi tay khẩn trương bắt lấy tay nải trên người, khớp xương vì hơi dùng sức trở nên trắng bạch, có thể thấy nàng có bao nhiêu sợ hãi.

"Ừ, nhất định." Rừng rậm Lạc Bắc là nơi nàng phải đi, ai ngăn cản cũng không được.

Nhưng giờ phút này dư quang quét đến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng của Mặc Mai, đáy lòng không khỏi buồn cười, ngoài miệng hảo tâm nói:

"Yên tâm đi, bổn tiểu thư sẽ bảo hộ ngươi. Xem bộ dáng ngươi, không biết còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi đấy, cười một cái cho bổn đại gia xem."

Vừa nói, Mộ Vân Yên vừa nhướng mi, khóe môi gợi lên nụ cười tà mị, duỗi tay khiêu khích nắm lấy cằm nhỏ của Mặc Mai, một bộ dáng đùa giỡn con gái nhà lành.

"Tiểu..... Tiểu thư, người, người đây là làm gì a.... Chán ghét." Bây giờ khuôn mặt Mặc Mai lại đỏ bừng, vốn dĩ sợ hãi rừng rậm Lạc Bắc, ngay lúc này đều bị ngượng ngùng thay thế, khuôn mặt nhỏ tinh xảo quay đi, không để ý Mộ Vân Yên nữa.

Mộ Vân Yên một bên bị động tác Mặc Mai hoàn toàn chọc cười, Mặc Mai a, ngươi vẫn còn ngây thơ quá a!

Nhưng mà Mộ Vân Yên không biết, lúc nàng rời đi, một lão phụ nhân mặc áo bào dáng vẻ vội vàng chạy tới Mộ phủ, nhưng mà bất quá một lát liền bị gia phó đánh, vết thương chồng chất vết máu loang lỗ, nàng không hề biết, cho dù nàng đi vào cũng không gặp được người muốn gặp.

Không nghĩ tới, vì bỏ lỡ phụ nhân này, khiến Mộ Vân Yên lãng phí nhiều tâm huyết cùng thời gian tìm kiếm...

Mặt trời buổi chiều ngả về phía tây, ánh mặt trời lặn chiếu lên phía trên toàn bộ rừng rậm Lạc Bắc, phảng phất như khăn che mặt che lại một tầng kim sắc, lúc này có một loại hơi thở thần bí lại thánh khiết.

Nhìn thấy biên giới Lạc Bắc rừng rậm, khiến Mộ Vân Yên không khỏi bước chân nhanh hơn, khóe môi hơi hơi giơ lên, gợi lên một độ cong đẹp đẽ.

"Hô" hít một hơi thật sâu, Mộ Vân Yên cảm giác được hương thảo dương tươi mát tràn vào rót đầy khoang mũi, tràn vào toàn bộ phổi.

Bao nhiêu lâu rồi, bởi vì người kia, nàng đã lâu không ngửi được hương thơm thảo dược dễ chịu đến thế.

Nàng biết nàng không tới nhầm chỗ!

"Tiểu thư, đợi ta với a!" Nhìn bước chân Mộ Vân Yên đần dần nhanh hơn, trong lòng Mặc Mai căng thẳng. Nhưng mà bước chân không do dự chút nào, nhấc chân đuổi theo phía sau Mộ Vân Yên ở phía trước.

Rốt cuộc, đã tới phía trước rừng rậm Lạc Bắc, Mộ Vân Yên khó khăn dừng bước chân, tuy rằng trong lòng nàng rất hưng phấn, nhưng nàng không quên nơi này là nơi nào.
Thở hổn hển, Mộ Vân Yên đối với Mặc Mai phía sau nhẹ giọng nói:

"Mặc Mai, chúng ta tới rồi."

"Tiểu, tiểu thư....." Nhìn rừng rậm đen nhánh mênh mông vô bờ trước mắt, Mặc Mai không khỏi khẩn trương. Vừa muốn nói cái gì, lại bị một tiếng hót vang sắc nhọn đánh gãy.

"Keng ----" Đúng lúc này, một con mãnh thú mỏ nhọn toàn thân đen nhánh phát ra một trận tiếng kêu cao vút bén nhọn, trong âm thanh tràn ngập khí phách.

"A!" Mặc Mai vốn sợ hãi, thấy một màn này càng kinh hoàng thét chói tai, trôn ở phía sau Mộ Vân Yên, đem đầu chôn thật sâu sau lưng Mộ Vân Yên, không dám ngẩng đầu nhìn.

"Đừng sợ! Không có việc gì, nó đã bay đi." Nhìn mãnh thú kia xoay quanh một vòng liền biến mất tung tích, Mộ Vân Yên trong lòng âm thầm cảm thán.

Nhưng mà hai tay không quên vỗ nhẹ trên lưng Mặc Mai, nhẹ giọng an ủi.

Xem ra nha đầu này xác thực rất sợ hãi.

Nhưng mà nàng lại quên mất, cho dù kiếp trước nàng đã là thanh niên, nhưng khi trọng sinh xuyên qua bất quá cũng chỉ mười lăm tuổi thôi, với người khác mà nói chỉ là miệng lưỡi của hài tử.

Dàn xếp tốt nha đầu Mặc Mai sợ hãi này, hoàng hôn sớm tới đường chân trời, nhẹ giọng giao phó dưới ánh mắt lo lắng của Mặc Mai, Mộ Vân Yên rốt cuộc đi vào rừng rậm Lạc Bắc.

Tâm tình kích động, Mộ Vân Yên không dừng lại chút nào nhanh chóng chạy tới chỗ sâu bên trong rừng rậm Lạc Bắc, nàng biết bên ngoài rừng rậm trên cơ bản không có mãnh thú to lớn, cho dù bên ngoài xuất hiện một ít tiểu thú, lấy thân thủ của nàng đối phó hẳn cũng không quá phiền toái.

Dần dần, trăng lên đầu cành, đêm nay ánh trăng sáng tỏ, càng thâm nhập, liền phát hiện có ánh trăng nhè nhẹ xuyên thấu qua bóng cây loang lổ trên mặt đất. Bôn dáng hình thú kỳ quái, tăng thêm mấy phần quái dị, che trời tế nguyệt, lá cây thật dày bao trùm lên mặt đất, khi dẫm tiếng "Sột soạt.... Sột soạt... " vang lên, nghe thật sợ hãi.

Nhưng cũng may, Mộ Vân Yên cưỡng chế được nội tâm sợ hãi, đi một bước tới phía trước, nàng biết mục đích của bản thân, nhặt một ít thảo dược phòng muỗi trở về, bảo hộ an toàn của Mặc Mai, nàng không cam đoan khả năng sẽ không có dã thú chạy ra, nhưng mà, nếu trên đường may mắn có thể gặp được thảo dược nàng muốn thì quá tốt.

Xuyên thấu qua ánh trăng loang lỗ, Mộ Vân Yên nhìn kỹ hết thảy ven đương có thể bắt gặp thảo dược, không hổ là rừng rậm Lạc Bắc trong truyền thuyết, mấy ngàn năm lịch sử, một loại linh chi ở chỗ này cơ hồ có thể thấy được, nếu hiện tại nàng vẫn ở thế kỷ 21, như vậy chỗ này tùy tiện hái vài cọng trở về có thể làm giàu.

Nhưng mà ở chỗ này, dược liệu như vậy lại bị bỏ qua như giày rách. Mộ Vân Yên không khỏi âm thầm lắc đầu, nhưng hiện tại nàng không thể không từ bỏ, vì mấy thứ này hiện tại không có tác dụng gì với bản thân, hái xuống ngược lại lãng phí thời gian. Bất quá ven đường nàng thu thập không ít thảo dược phòng muỗi.

"Này hẳn là đủ rồi, chỉ là đáng tiếc a, dược liệu dư lại vẫn chờ mai tới hái đi." Nhìn trong tay một đống thảo dược màu xanh biếc thon dài hương thơm lạ, Mộ Vân Yên vừa lòng cười cười.

Tuy rằng không tìm được thảo dược nàng muốn, nhưng không thể không trở lại, đi lâu như vậy nha đầu Mặc Mai hẳn rất lo lắng.

"Ô ô.... Ô ô...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro