Chương 5. Rời khỏi phủ Thừa tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta muốn giết ngươi!"

"Chờ một chút. Tam Vương gia bớt giận, đạo lí khí đại thương thân* ta tin tưởng là ngươi hiểu. Tuy nói ta không thể gả cho ngươi, nhưng Tam tiểu thư là có thể a, nàng vẫn luôn ngưỡng mộ phong thái của ngươi" Mộ Vân Yên nàng không ngốc, thân thể yếu ớt này một khi Quân Dực Ảnh lại phát điên, nàng không xác định có thể hay không tránh được một kiếp nữa, từ hôn nói ra thì không dễ nghe chút nào, nếu không, nàng đâu nghĩ cách cho hắn.

(*): Tức giận quá sẽ làm tổn thương thân thể

Đột nhiên chuyển hướng, khiến động tác vốn dĩ của Quân Dực Ảnh dừng lại giữa không trung, nhìn Mộ Vân Yên ánh mắt càng thêm mê hoặc, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì?

"Ta nói Mộ Thanh Liễu, ngươi như thế nào còn không tiến vào? Sức mạnh khi dễ ta ngày thường đi đâu rồi?" Sau một lúc lâu chờ đợi, người nên tiến vào lại không xuất hiện, Mộ Vân Yên không khỏi hướng ngoài cửa kêu.

Ngay tại thời điểm nàng tiến vào liền phát hiện, Tam tỷ này đang trốn ở ngoài cửa, nhưng là, nàng vẫn muốn tạo cho nữ nhân này một cơ hội, theo lí thuyết nàng ta nên sớm tiến vào rồi a.

Kỳ thật nhưng là nàng không biết, Mộ Thanh Liễu ở ngoài cửa đã nghe rõ hết tất cả mọi việc trong phòng, nhưng nàng lại ngốc lăng, không chỉ tu vi Quân Dực Ảnh tàn nhẫn, còn có phế vật cho tới này bị nàng khi dễ, thế nhưng lại tránh được công kích của Tam Vương gia.

"A? A! Ta, ta liền vào."

Ánh mắt mọi người rốt cuộc nhìn xuống, nữ tử uyển chuyển nhẹ nhàng bước vào, một dúm tóc xinh đẹp hơi bay múa, mày liễu thon dài, một đôi mắt mị hoặc, má ngọc hơi hơi phiếm hồng, đôi môi kiềm diễm ướt át, da trắng như ngọc, trong từng cử chỉ lời nói, đúng chuẩn bộ dáng của tiểu thư khuê các.

"Tiểu nữ Mộ Thanh Liễu gặp qua Tam Vương gia, vẫn luôn nghe nói Tam Vương gia tuấn mỹ tuyệt luân, phong lưu phóng khoáng, thiên phú càng nổi bật, là nhân tài hiếm có của Long Thành, hôm nay vừa thấy quả thật là bất danh hư truyền, đây thật sự là vinh hạnh của tiểu nữ." Mộ Thanh Liễu cúi đầu, âm thanh như hoàng oanh uyển chuyển êm tai, làm như xấu hổ khi nhìn thẳng khuôn mặt của Tam Vương gia, gương mặt nhè nhẹ ửng đỏ.

Lời nói của Mộ Thanh Liễu khiến tâm tình Quân Dực Ảnh vốn bị Mộ Vân Yên chọc giận bình phục lại không ít, mặc kệ thế nào đều tốt hơn gấp trăm lần so với Mộ Vân Yên không biết gì này, quan trọng hơn là, Mộ Thanh Liễu sẽ không nói chuyện khó nghe giống như phế vật kia! Quân Dực Ảnh nghĩ đến như vậy.

"Ừ, đứng lên đi." Khi nói chuyện, mày kiếm nhíu chặt cũng dần dần dãn ra.

Chuyện từ hôn này mẫu hậu vốn không đồng ý, thực lực Mộ Thừa tướng rất mạnh, liên hôn là biện pháp tốt nhất, nếu không lùi hôn, cưới Tam tiểu thư này coi như cũng tốt, tóm lại thanh danh so với từ hôn tốt hơn rất nhiều.

Nghĩ vậy, ngay cả khi nhìn Mộ Thanh Liễu ánh mắt nhu hòa đi rất nhiều.

Thấy một màn như vậy, Mộ Vân Yên trong lòng cười lạnh: "Nếu Tam Vương gia không giận, tiểu nữ xin lui xuống, tránh để Vương gia cảm thấy ngột ngạt."

Giọng nói, dù một ánh mắt cũng không nhìn đến Vương gia tự cho mình thanh cao này liền rời khỏi đại sảnh.

Vốn không có người chào đón nàng, lúc Mộ Vân Yên rời đi càng không có bất luận kẻ nào mở miệng giữ lại, không nghĩ tới, đây cũng là lần cuối bọn họ nhìn thấy nàng.

Mà lúc gặp lại nhau lần nữa, Mộ Vân Yên đã không còn là phế vật khi xưa, mà là danh chấn thiên hạ, thiên tài quần hùng ngưỡng mộ!

...........

"Tiểu thư, xem người cao hứng như vậy, có phải Tam Vương gia nhất định cưới người hay không? Ta đã nói, tiểu thư nhà ta là tốt nhất."

Nhìn thấy Mộ Vân Yên mang vẻ mặt tươi cười đi vào phòng, Mặc Mai liền bắt đầu quơ chân múa tay lên, trong lời nói cùng bộ dáng vô cùng tự tin.

Phải biết rằng, nàng là người hiểu biết tiểu thư rõ nhất, sự tình có thể khiến tiểu thư vui vẻ, đơn giản là Tam Vương gia mà nàng tâm tâm niệm niệm.

Mộ Vân Yên quay đầu, vẻ mặt hưng phấn nghịch ngợm, khóe môi cười nhạt như hoa anh đào nở rộ sáng lạn: "Không, không, không, ta đem hắn tặng cho một người."

"A? Tặng cho một người? Ai?" Nghe vậy, đầu óc Mặc Mai nổi lên một trận mơ hồ, nhẹ giọng hỏi.

"Mộ Thanh Liễu a, ta cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi." Mộ Vân Yên đương nhiên nói.

Một người ái mộ hư vinh, ham phú quý, một kẻ xảo trá tàn bạo, tâm tư ngoan độc. Này không phải là tuyệt phối sao?

"Cái gì? Tiểu thư, người không phải vẫn luôn nghĩ đến Tam Vương gia sao, vì cớ gì lại đem hắn nhường cho Tam Tiểu thư, nàng luôn khi dễ người a." Nghe vậy, hai mắt Mặc Mai trừng như chuông đồng, khuôn mặt tròn tròn, giờ phút này vì khó thở mà trở nên ửng đỏ nhè nhẹ, khóe mặt trong suốt, lấp lánh rực rỡ.

"Mặc Mai! Nếu không muốn bị khi dễ thì không nên trông cậy bất luận kẻ nào, chỉ có thể khiến bản thân trở nên cường đại! Ngươi hiểu không?" Nàng không nghĩ sẽ dựa vào bất luận kẻ nào, nàng cũng không tin bất luận kẻ nào, trên thế giới này nàng chỉ có thể tin tưởng duy nhất chính mình. Ánh mắt nhìn về phía Mặc Mai, trừ bỏ kiên định cùng quyết tuyệt không có gì khác.

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà, hôm nay ta cự tuyệt Tam Vương gia, xem ra Mộ Lan hắn sẽ không buông tha cho ta, ở trong phủ không có tự do, không bằng chúng ta rời đi."

Kỳ thật Mộ Vân Yên không chỉ có thể nghĩ như vậy, kiếp trước nàng là sinh viên tài năng của đại học y khoa, dựa vào bản lĩnh cùng kiến thức của bản thân, nàng không tin khi rời đi nơi này nàng không sống nổi, ngược lại, nàng có chuyện quan trọng phải làm.

"Tiểu thư chính là muốn rời khỏi phủ Thừa tướng? Nhưng mà nhiều năm như vậy, tiền bạc phân phát mỗi tháng không được bao nhiêu, hơn nữa bị phu nhân và hạ nhân cắt xén không ít. Hiện giờ chúng ta không có lộ phí, Mặc Mai lại không có một tia tu vi, nô tỳ sợ không bảo hộ được tiểu thư, tiểu thư người nghĩ lại đi a." Mặc Mai hốc mắt đỏ bừng, không chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, chỉ hy vọng bản thân có thể khuyên tiểu thư, nàng không sợ chịu khổ, chỉ sợ tiểu thư khổ.

Nhưng mà nàng không biết, Mộ Vân Yên kiếp trước đã trải qua biết bao cực khổ, không thể miêu tả được. Hiện tại hết thảy so sánh với kiếp trước, thật sự không có là gì. Ngược lại, trải qua như vậy, đã dưỡng thành một Mộ Vân Yên tính cách độc lập, đó chính là một khi đã quyết định làm, cho dù là Thiên Vương lão tử tới, cũng không cách nào thay đổi.

"Mặc Mai, ngươi tin tưởng tiểu thư ta không? Không có tiền chúng ta đi kiếm, ta không cần kẻ nào bảo hộ, những người khinh ta, vũ nhục ta, sau này ta chắc chắn sẽ trả lại gấp bội." Trong mắt Mộ Vân Yên chợt lóe ám quang, Mặc Mai không có nhìn thấy, nhưng ngữ khí kiên định cùng tự tin của nàng khiến nàng không vững chắc khỏi tin tưởng, chỉ cần lời nói của tiểu thư, nhất định sẽ thực hiện được.

Phủ Thừa tướng này, chỉ có phu nhân cùng tiểu thư xem nàng như người thân, hiện giờ phu nhân đã đi, chiếu cố tốt tiểu thư là sứ mệnh cả đời của nàng, tiểu thư ở chỗ nào, chỗ đó là nhà của nàng!

"Tiểu thư, ta tin tưởng người! Mặc kệ người quyết định làm gì, ta sẽ đi theo người, tiểu thư ở nơi nào, nơi đó là nhà của Mặc Mai."
Phảng phất tức khắc như có cây trụ, Mặc Mai nói chuyện trở nên kiên định dị thường.

"Tốt!" Nghe Mặc Mai nói, Mộ Vân Hên khóe miệng mang theo tia cười nhạt. Nàng biết, ánh mắt xem người của nàng, từ trước đến nay đều không có sai.

Hạ quyết tâm chủ tớ hai người liền bắt đầu thu thập hành lý, sau một lát, trên lưng Mặc Mai vác một cái túi không tính là lớn nhưng cũng không nhẹ.

Không lưu luyến chút nào, nhìn nhà gỗ lần cuối cùng, hai người liền đi nhanh rời khỏi nơi này.

Xem ra những năm gần đây, Mộ phủ "chiếu cố" Mộ Vân Yên không phải không ra gì, ít nhất, thời điểm bọc hành lý trước khi đi không có nặng nề lắm, giảm bớt không ít gánh nặng cho Mặc Mai.

Việc báo thù, Mộ Vân Yên không phải không báo, chỉ là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nàng hiện tại không có thực lực thì sẽ không cậy mạnh, nàng từ trước đến nay không có làm việc gì mà không nắm chắc. Ngược lại, ngày nàng trở về, đó là ngày nàng báo thù!

Ra khỏi phủ Thừa tướng, Mộ Vân Yên mang theo Mặc Mai đi theo hướng bắc, chỗ thứ nhất của các nàng đó là rừng rậm Lạc Bắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro