Chương 16: Du thuyền uống rượu - Thị vệ ngốc và tiểu nha hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: nganthere

____________________

Mộ Tình mặt thoáng đỏ, hung hăng đẩy hắn ra nói: "Ngươi làm gì vậy? "

Phong Tín khó hiểu: "Ôm ngươi xuống dưới. Nơi này là dốc núi, chính ngươi đi bộ còn khó khăn đấy."

Mộ Tình nói: "Tự ta đi, không cần ngươi phải ôm! "

Phong Tín cau mày: "Ngươi làm sao vậy? Tối qua chẳng phải đã ôm qua rồi sao? Sao bây giờ lại không cho?"

"Ngươi!" Mộ Tình nhìn thoáng qua hướng quán rượu, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Ngươi có thể câm miệng được không... Ngươi thật sự không biết mình đang nói gì sao?... A thật là, cho ngươi ôm là được."

Phải vậy chứ, quanh cua lòng vòng làm cái gì? Phong Tín ôm y lên, đi tới quán rượu nói với chủ quán: "Cho ta một vò rượu, à đúng rồi, cái đó... haha, có thể thêm vài khối bánh hoa quế không?"

Ánh mắt chủ quán dừng lại trên người hai người một lúc lâu sau mới nói: "Mạo muội hỏi một câu... Ừm, người lớn nhà các ngươi có biết chuyện này không?"

Phong Tín thản nhiên: "Biết chứ! Chính hắn kêu bọn ta tới."

Chủ quán nói: "A... nếu người lớn nhà ngươi đều biết, vậy ta không nói nữa haha, haha... bây giờ để ta lấy rượu cho các ngươi."

Chủ quán nói xong vội vã vén rèm cửa đi vào, một lúc sau mới ôm một cái hộp gỗ đi ra, mang thêm một vò rượu nói:" Các ngươi ngồi ở đây, hay là muốn ngồi thuyền đi dạo hồ? Hiện tại không có ai, nếu ngồi thuyền có thể chơi được một chút, một người hai đồng."

Dù sao cũng là Mộ Tình bỏ tiền, Phong Tín cũng không có nhiều ý kiến, nhìn chủ quán gật đầu: "Được."

Không biết vì sao, Mộ Tình lúc này mặt đã đỏ như bị luộc trong nồi, vùi đầu vào ngực hắn, thấp giọng nói: "Dạo hồ sao..."

Phong Tín cảm thấy dạo hồ cũng không tệ, chờ y đưa tiền xong liền ôm y xuống núi, từ trên bến nhảy xuống thuyền đặt y xuống, rồi quay lại lấy rươu, chén rượu và bánh hoa quế.

Cây nguyệt quế bên bờ bị gió thổi qua, hoa nguyệt quế màu vàng nhạt xào xạc rơi xuống, ở dưới đáy thuyền hiện lên một lớp. Hoa cũng rơi trên người Mộ Tình một ít, y cũng không phủi đi, chỉ co người lại trong bộ y phục rộng lớn kia. Phong Tín nhảy lên thuyền làm thuyền nhỏ lắc lư một trận, nước bắn tung tóe. Hắn ngược lại đứng vững vàng, gỡ dây thừng buộc thuyền, đẩy bờ một cái, thuyền nhỏ liền đẩy ra gợn sóng, từ từ rời bến.

Phong Tín lại chèo thêm vài cái, thuyền thuận lợi đón gió, hắn không cần phí sức đã trôi ra giữa hồ. Hắn bớt được việc liền vui vẻ buông mái chèo, mở vò rượu rót đầy vào chén, làm một hơi: "Mẹ nó, quá đã!" Rồi hướng Mộ Tình nói:" Ngươi muốn thử một chút không?"

Mộ Tình đang ngắm nghía cây quạt đã cũ trong tay, nghe vậy ngẩng đầu rồi lắc đầu nói: "Ngươi uống ít một chút."

Phong Tín cười hì hì rót cho y một chén đưa qua: "Sợ cái gì? Điện hạ cũng không có ở đây. Ta cũng không tin ngươi không ham thứ này. Đến nếm một chút đi, rượu này ngon lắm!"

"Điện hạ không ở đây thì ta sẽ ngừng tu đạo sao?" Mộ Tình nói: "Lẽ ra không được phép uống một chút, dù cho bên ngoài cơ thể dính mùi rượu cũng sẽ tổn hại đến pháp lực. Ngươi nếu muốn uống thì tránh xa ta ra một chút."

Phong Tín nói: "Không phải chứ? Nghiêm trọng như vậy sao? Nhưng mà ngươi cũng nên đến uống thử loại rượu này đi."

Hắn nói xong cũng không để tâm, không khuyên nữa, tự mình rót thêm một chén, thưởng thức sông nước hùng vĩ, mỹ vị tươi đẹp. Đợi sau khi uống xong, hắn ngẩng đầu một cái, phát hiện mặt của Mộ Tình đỏ tới dọa người, trên tay còn bưng chén rượu trống không, khóe môi còn vương giọt nước lấp lánh.

"... Không phải ngươi không thể uống sao?"

Mộ Tình nhàn nhạt nói: "Uống rượu là say sao? "

Tuy không say nhưng mặt đỏ thành như vậy, nước mắt cũng đều trào ra, xem ra cũng không khá hơn chút nào đi? Phong Tín nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng không có ngốc mà nói ra, chỉ là nói: "Thế nào, có ngon không? Muốn ăn miếng bánh không?"
Mộ Tình không cần hắn nói, tự mình mở hộp bánh hoa quế ra lấy một cái rồi dựa vào thành thuyền chầm chậm mà nhai. Bánh kia mềm mềm ngọt ngọt, vào miệng liền tan ra, mang theo mùi hoa rất nhanh đã áp chế mùi rượu cay độc, y lúc này mới thở phào một cái, lại cảm thấy người hơi nóng, vì vậy liền mở quạt quạt ra gió.
Phong Tín nhìn cây quạt nói: "Đây là do Lưu Tú Tài viết? Viết cái gì vậy, ta xem một chút."

Mộ Tình lại quạt một cái, đưa cho hắn. Phong Tín vừa nhìn, vừa tấm tắc nói:" Chữ này là chữ gì vậy? Làm sao mà so được với chữ của ta? "

Mộ Tình tức giận, một tay đoạt lại cây quạt nói: "Ngươi thì biết cái gì? Đây là lối viết thảo*, có thể so sánh với chữ chó bò kia của ngươi sao?"

*Có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh

Phong Tín "Ồ" một tiếng, lại uống một hớp rượu nói: "Ta không biết nhiều người viết chữ thảo, chính ta viết còn không được, người viết được cũng chưa chắc viết tốt, thật sự không biết nghĩ như thế nào. Chữ này viết gì vậy? Ta nghe Tú Tài kia nói là lệnh của ai đó hả?"

Mộ Tình có chủ đề để khinh thường hắn, vô cùng cao hứng nói: "Ta biết là ngươi sẽ không hiểu nó, đây là Đường đa lệnh của Lưu Quá. Ngươi xem--" Y nói một câu chỉ lên chữ trên mặt quạt, đọc: "Lá sậy đầy bãi, cát lạnh chảy cạn. Hai mươi năm, nặng hơn tòa thành phía nam. Thuyền dưới rặng liễu còn chưa ổn, mà mấy ngày nữa, lại Trung Thu."

Giọng nói thiếu niên trong trẻo thoái mái, hợp với âm thanh của nước, như là tiếng reo, đặc biệt dễ nghe.

Phong Tín như nghe được ý tứ trong đó, hăng hái nói: "Ơ, cái này Lưu Quá viết lời khi chèo thuyền sao? Thảo nào bên cạnh còn có một bức tranh vẽ thuyền. Hơn nữa vừa lúc, mấy ngày nữa không phải là mười lăm tháng tám sao? ' Mà mấy ngày nữa, lại Trung thu ' ... Thú vị thật."

Mộ Tình câu khóe miệng lên một cái, tiếp tục đọc: "Hạc vàng đã gãy đầu. cố nhân còn ở không? Giang sơn cũ mới đầy phiền muộn. Muốn mua hoa quế cùng rượu cay..."

Y đọc đến đây bỗng dưng nhấp môi.

Phong Tín hỏi: "Làm sao vậy?"

Mộ Tình nhíu mày ngưng mắt, chậm rãi thì thầm: "Cuối cùng không được, thiến niên du."

_____Hoàn chương 16____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro