Chương 8: Manh mối dần xuất hiện - Mộ Tình bị Lưu Tú Tài đùa giỡn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Tín tức giận đánh ra một quyền, kéo Mộ Tình lại, cả giận nói: "Cái thứ lưu manh vô lại nhà ngươi, trợn to mắt chó của ngươi nhìn xem, ai là bảo bối của ngươi?"

Mộ Tình đưa ngón trỏ lên môi "suỵt" một tiếng, nói: "Đừng làm người khác chú ý..."

Phong Tín chịu không được cái tính sợ phiền phức này của y, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải hung hăng trừng mắt liếc Lưu Tú Tài, không nói thêm lời nào.

Lưu Tú Tài cũng biết được mình vừa nhận lầm người, ha ha ha cười vài tiếng, lấy ra bình rượu uống mấy ngụm, quẹt miệng, nói: "Thất lễ, nhìn kỹ mới thấy đây là một tiểu ca. Ta thấy ngươi trắng trẻo, đầu ta lại đang choáng váng, không cẩn thận nhận lầm, chớ trách chớ trách. Tìm ta có chuyện gì? Viết hộ hay là tính sổ sách? Đợi chút, để rượu tán đi chút đã."

Phong Tín nói: "Tán cái quỷ gì, nghe kỹ đây, chúng ta muốn tìm--" Mộ Tình xen lời hắn: "Viết hộ đi, làm liền bây giờ. Viết chữ hộ mất bao nhiêu tiền?"

Lưu Tú Tài nghe xong cười, dựng thẳng hai ngón tay lên. Mộ Tình nói: "Được." Lại trông thấy trong nhà hắn có mấy cây quạt, liền nói: "Giúp ta viết lên cây quạt đi."

Phong Tín ngạc nhiên nói: "Ngươi muốn cái cây quạt làm gì?" Mộ Tình thản nhiên nói: "Ngươi quản ta làm gì, ta thích."

Lưu Tú Tài ném bình rượu, loạng chà loạng choạng đi đến bên cạnh bàn, cầm cây bút lên rồi gặm đầu bút một hồi, nhúng đầu bút vào bát mực, nhặt lên một cây quạt, nói: "Viết cái gì?"

Mộ Tình nói: "Ngươi muốn viết cái gì thì viết."

Lưu Tú Tài lại cười một tiếng: "Vậy ta tùy tiện viết Đường đa lệnh của Lưu Quá, nếu không hợp khẩu vị của ngươi, cũng đừng có trách ta." Dứt lời vung bút viết, viết xong thổi nhẹ rồi thở ra một hơi, mở ra giao cho y, bên cạnh là hình vẽ một nhân ảnh đang uống rượu và chèo thuyền du ngoạn.

Mộ Tình trông có vẻ là rất thích hình này, nhìn một lúc lâu mới đem cất cây quạt, lại đem hai đồng tiền và mấy trái dưa leo đập lên mặt bàn của hắn.

Lưu Tú Tài không khách khí, cầm dưa leo lên gặm, gặm xong nửa quả mới nói: "Ông lão bán dưa leo thật là nghĩa khí, ngày nào cũng giới thiệu khách tới đây cho ta. Được rồi, nói đi, hai ngươi đến tột cùng là muốn gì?"

Mộ Tình mấp máy môi, nói: "Nghe nói ở nhà trưởng thôn có một hài tử đangbbị bệnh, căn bệnh này không hề tầm thường. Bọn ta muốn xem chuyện này là thế nào. Nếu ngươi có thể giúp bọn ta tới đó, bọn ta sẽ vô cùng cảm kích."

Lưu Tú Tài nói: "À, ra là thích xen vào việc của người khác."

Phong Tín nghe vậy liền khó chịu, nhưng không muốn quấy nhiễu mọi chuyện, ôm cánh tay đứng ở một bên không nói lời nào. Mộ Tình nói: "Sư phụ có lệnh, cho chúng ta xuống núi diệt trừ tà ma. Việc này liên quan đến thần quỷ, không thể tính là xen vào chuyện của người khác."

Lưu Tú Tài cười lạnh nói: "Tiểu ca xem ra rất nhanh mồm nhanh miệng. Bất quá, để ta nói các ngươi nghe, con trai của thôn trưởng dù là có xảy ra chuyện gì, đều là do bọn hắn gieo gió gặt bão, các ngươi là người ngoài, đừng có mà nhúng tay vào, đi nhanh lên đi."

Phong Tín rốt cục vẫn là nhịn không được nói: "Nếu là thôn trưởng có tội, quả báo cũng là đến với hắn, làm gì có chuyện trả thù lên hài tử của hắn? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Lưu Tú Tài lại cười lạnh một tiếng, dời ánh mắt đi. Mộ Tình thuận theo ánh mắt của hắn mà nhìn, thấy trên bàn gỗ có một cái lư đốt ba cây nhang Tiểu Hương, không khỏi nói: "Xin hỏi vùng này cung phụng vị thần quan nào?"

Lưu Tú Tài cảnh giác nhìn hắn một cái, đứng dậy xoay eo, sửa lời nói: "Các ngươi thật phiền phức, thôi thôi, dẫn các ngươi đi."

Chuyện này quả nhiên là kỳ quặc, nhưng hai người không nói thêm gì, chỉ đi theo sau lưng Lưu Tú Tài, thuận theo đường đất trong thôn đi, không bao lâu, đi lên một cái dốc nhỏ. Cái thôn này cũng ít có ý tứ, có đất bằng không thèm xây cất đâu, hết lần này tới lần khác xây gần mấy chỗ cao cao, coi bộ là thích loại cảm giác bao quát chúng sinh, nhưng cũng không biết lúc đi lên có thấy mệt không.

Ba người leo lên mất chừng một nén nhang, lúc này mới thấy được ẩn trong rừng cây chính là một tòa nhà lớn. Mặc dù chỉ là nhà thôn trưởng, cũng không được xem là chính thức, nhưng nhà này lại xây đến mười phần khí phái, lại có loại cảm giác chống đỡ tràng diện. Phong Tín coi thường nhất loại quan chức này, lúc này ấn tượng kém với vị thôn trưởng này hơn rất nhiều.

Lưu Tú Tài một cước đạp cửa, dựa mùi rượu hét lớn: "Họ Vương, ta tới!"

Không bao lâu, cửa mở. Một người có mái tóc hoa râm, chống một cây gậy, ưỡn thẳng lưng đứng sau cánh cửa, nhìn thấy Lưu Tú Tài liền nhíu mày, nhưng vẫn cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: "Ngươi sao lại có thời gian đến đây?"

Lưu Tú Tài kéo Mộ Tình qua, quăng tới chỗ người kia: "Có đứa nhỏ tìm ngươi."

Phong Tín cả giận nói: "Này!"

Mộ Tình lại giành nói: "Vương lão tiên sinh, hai chúng ta đi ngang qua đây, ở chỗ này không thân không thích, hi vọng có thể ở chỗ ngươi tá túc một ngày."

Vương thôn trưởng nghiêm mặt nói: "Thất lễ, không có chỗ trống."

Mộ Tình nói: "Xin ngài dàn xếp một chỗ, chúng ta từ hoàng thành đi tới, đã đi thật nhiều ngày đường, thật sự là đi không nổi nữa."

Nghe hắn nói "hoàng thành", Vương thôn trưởng tức khắc thay đổi sắc mặt, nhìn hắn và Phong Tín từ trên xuống dưới đánh giá một phen, cuối cùng sắc mặt dịu đi một chút, gạt ra nụ cười khó coi, nói: "Thất kính. Vào đi."

Lưu Tú Tài nói: "Này." Liền vô lại xòe tay phải ra.

Thôn trưởng lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn là đè nén xuống, lại cười cười, cho hắn mấy xâu tiền.

Lưu Tú Tài đem tiền trong tay ước lượng một chút, cũng không có thái độ gì tốt, xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua Phong Tín, Phong Tín mặt đầy ghét bỏ bước một bước né tránh hắn. Mộ Tình im lặng, mắt lúc này hiện lên cảnh hai người ở chung, y bất động thanh sắc, như đang nghĩ đến điều gì.

_____Hoàn chương 8___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro