Chương 9: Thăm dò nhà dân vào buổi tối - Quá trình tra án kích thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù hai người đã thuận lợi vào được nhà trưởng thôn, nhưng lại bị xếp ở phòng riêng, hoàn toàn không thấy được những người khác trong nhà. Phong Tín cũng không gấp, thích ý nằm ở trên giường, thở phào thật dài một cái.

Mộ Tình ngồi bên cạnh hắn, nghỉ ngơi chốc lát, lập tức đứng dậy, đi lại bốn phía xem xét. Phong Tín liếc mắt nhìn y, buồn bực ngán ngẩm đoán mò y đang muốn làm gì, "Có phải là đang tính xem có thể nhặt được bảo bối gì không?"

Ai ngờ nghe câu nói này, cả người Mộ Tình đột nhiên cứng ngắc, nổi giận đùng đùng đứng lên, lớn tiếng nói: "Ngươi có ý gì?"

Phong Tín bị y làm giật nảy, nói: "Hả? Không có gì, ta thuận miệng nói thôi. Ngươi thái độ vậy là sao?"

Mộ Tình oán hận trừng hắn một hồi, như là đang dò xét tâm tư của đối phương, qua rất lâu mới cúi đầu, nói khẽ: "Ta lấy đồ của họ làm gì? Ta chỉ là xem một chút, coi thử gian phòng này trước kia là dùng để làm gì."

Phong Tín: "Và?"

Mộ Tình nói: "Trên mặt đất có mấy vết lõm, giống như là từng chứa đồ dùng trong nhà. Màu sắc trên tường cũng được tô đậm. Nơi này hẳn là được bố trí lại, vết tích trước kia đều bị xóa đi. Xem ra phòng này ở đây lâu hơn cả người."

Phong Tín xem xét, xác định đúng là vậy, lại nói: "Ngươi biết chuyện này để làm gì?"

Mộ Tình nói: "Biết nhiều hơn một chút, cũng sẽ không thiệt thòi. Huống chi, trước đó nghe lão bán dưa leo nói, nhà thôn trưởng chắc chắn là đang có chuyện xấu gì đang bị gã che giấu. Nếu như chỉ là sinh bệnh bình thường, gã đem tin tức che đến kín kẽ như vậy làm gì? Cho nên cháu trai gã bệnh cùng với chuyện xấu này nhất định có liên hệ. Ta muốn mau sớm điều tra ra, nhưng bây giờ chỗ chúng ta có thể dò xét cũng chỉ có nơi này."

Phong Tín phắt cái ngồi thẳng, cau mày nói: "Ngươi cũng thấy vậy? Ta thấy cái tên họ Lưu kia phách lối như thế, thôn trưởng vẫn cho hắn tiền, khẳng định là bị bắt trúng điểm yếu gì rồi."

Mộ Tình gật đầu, "Không chỉ vậy, ta thấy thôn trưởng còn có phần áy náy với Lưu Tú Tài."

Phong Tín nghi ngờ nói: "Ngươi làm thế nào mà nhìn ra được?"

Mộ Tình nói: "Lưu Tú Tài còn không phải là cố tình gây sự? Đi vào nhà trưởng thôn lại còn cố ý làm bộ dáng phách lối, nếu chỉ đơn thuần là nắm được điểm yếu, chỉ nên âm thầm uy hiếp, mà hắn lại cố ý làm nhục mặt thôn trưởng, trong lòng hiển nhiên có oán khí. Mà thôn trưởng mặc dù giận, nhưng không có hận ý, không giống như là đau khổ gì đó vì bị người ta uy hiếp. Hẳn là bởi vì hổ thẹn trong lòng, cho nên mới dễ dàng tha thứ như vậy."

Phong Tín nghĩ ngợi một lúc, thấy có lý, không khỏi nói: "Không nghĩ tới ngươi hiểu biết nhiều như vậy."

"Không hẳn, do gặp nhiều mà thôi." Mộ Tình nói, lại ngồi lên giường, cởi giày ra, nằm lên, nghiêng người đưa lưng về phía Phong Tín, trông có vẻ muốn ngủ.

Phong Tín nghĩ đến chuyện của hai người sáng hôm nay, vội ho một tiếng nói: "Tối qua ngủ không ngon sao?"

"Chẳng những tối qua ngủ không ngon, đêm nay cũng ngủ không được." Mộ Tình rầu rĩ nói, "Ngươi tốt nhất cũng nên ngủ. Đêm nay chúng ta còn có chuyện rất quan trọng."

Nghe hắn nói như vậy, một ý nghĩ toát ra trong đầu Phong Tín, nhịn không được giật cả mình, bật thốt lên: "Không thể nào?"

Không sai, đúng là chuyện hắn nghĩ.

Đêm khuya, cửa phòng bên cạnh nhẹ nhàng mở ra một kẽ hở nhỏ. Thiếu niên mặc áo đen nhô đầu ra, nhìn bốn phía một phen, vẫy vẫy tay.

Phong Tín không cam lòng theo sau lưng Mộ Tình, lặng yên không một tiếng động chạy ra khỏi cửa, nhìn sắc trời đen kịt và cửa sổ bị đóng chặt bốn phía, trong lòng bi thương.

Thử hỏi, hắn đường đường thị vệ Thái tử điện hạ, từ khi nào đêm xuống liền lén lút thăm dò nhà dân?

Hôm trở về nếu thái tử điện hạ hỏi hắn đã lịch luyện cái gì, chẳng lẽ hắn liền đem cái chuyện phi pháp này ra trả lời???

Nhưng chỉ có mỗi lựa chọn này. Phong Tín tập trung lôi kéo Mộ Tình, hai người bóp tay nắm chân lướt qua trung đình, đi về hướng có ngọn đèn dầu và tiếng người duy nhất ở hiện tại, song song ngồi xổm dựa vào cửa.

Mộ Tình liếm liếm ngón trỏ, nhẹ nhàng chọt vào phần giấy phía trên cửa sổ, đang muốn gọi Phong Tín đến nhìn chung, đã thấy đối phương nhìn chằm chằm vào ngón tay bị ướt của y, sắc mặt lập tức đỏ lên, may mắn là trong bóng đêm không thấy rõ. Y thoáng nổi giận, bày ra khẩu hình: "Chính sự!"

Phong Tín cũng nhận ra được sự chú ý của mình có điểm không đúng lắm, vội vàng lại gần, cùng y nhìn vào trong phòng.

Trong phòng không ngừng truyền ra tiếng khóc của hài tử, hiển nhiên chính là phòng bệnh của cháu trai thôn trưởng. Một hài tử tám chín tuổi gầy gò xanh xao nằm trên giường, hai tay hai chân đều bị trói lại, nhưng vẫn dùng sức lực khác thường để giãy dụa, không ngừng khóc thét, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu đau thảm thiết, trên thân không ngừng hiện ra từng khối tím xanh.

Sắc mặt hai người thay đổi, liếc nhau, không hẹn mà cùng bày ra khẩu hình: "Lệ!"

Ác, Lệ, Hung, Tuyệt. Lệ không bằng Hung, Tuyệt nổi danh, cũng không phổ biến bằng Ác, nhưng lại phiền toái nhất. Bởi vì Hung và Tuyệt tự khắc sẽ có thần quan hạ phàm xử lý, cũng sẽ không có rảnh rỗi đi làm chuyện xúi quẩy với phàm nhân, mà Ác thì pháp lực không mạnh, tùy tiện mua một cái Linh phù hộ thân, thắp hương cầu nguyện cho nhà mình một chút, căn bản là có thể giải quyết. Giống như bọn họ có điều kiện tốt, pháp khí đầy người, cũng không cần lo lắng những thứ kia.

Nhưng nếu là Lệ, lại không đủ để làm kinh động đến thần quan, lại rất khó để dùng Linh phù đối phó, một khi bị quấn thân, chỉ có thể đập tiền đi mời hòa thượng đạo sĩ tới làm pháp, bao nhiêu đó vẫn không chắc loại trừ được. Trừ phi là vận khí rất tốt, hoặc là công đức rất nhiều, Thiên Đình mới phái tiểu thần quan đến, mới tính là có chút cam đoan có thể diệt trừ.

Chỉ với hai người bọn họ, không bị liên luỵ đã là phúc phần, làm sao diệt trừ được đây?

Lúc này Mộ Tình đã muốn đi, nhưng Phong Tín thấy đứa bé kia đau khổ giãy dụa, gấp đến độ cắn chặt răng, một phát kéo y lại, tiếp tục quan sát.

Đứa bé kia vừa khóc vừa thét, trong miệng còn nói mấy câu mơ hồ không rõ. Có hai lần phá lệ lớn tiếng, bọn hắn mới có thể nghe ra được, là "Cha" và "Ta muốn về nhà".

Thôn trưởng đứng cạnh giường bệnh, khuôn mặt bình tĩnh, ánh nến chiếu rọi một bên mặt khiến nó trông có phần đáng sợ. Bên cạnh còn một cặp phu thê trẻ tuổi, thê tử ôm mặt khóc, trượng phu sắc mặt cực kém, tay đỡ lấy đầu, không nói lời nào. Bên cạnh còn có một cô bé, kéo kéo vạt áo thôn trưởng, rụt rè nói: "Ông ơi, ca ca bị sao thế này?"

Thôn trưởng như là không nghe thấy, toàn bộ tâm tư đều đặt vào cậu nhóc trên giường. Cô bé kia khóc nói: "Ông, ông ơi..." Lập tức bị gã đá lăn ra ngoài, mếu máo to hơn.

Nữ nhân tiến tới ôm cô bé vào ngực, dỗ dành nói: "Chớ có chọc ông. Ca ca sẽ ổn, sẽ ổn thôi..."

Nam nhân lại nói: "Đại Oa đêm nay thành cái dạng này, sẽ không phải là thứ đó..."

Thôn trưởng vung quải trượng đánh lên lưng hắn, nói: "Nói bậy bạ gì đó. Đêm nay làm sao? Bất quá chỉ là phát đốt mà thôi, qua ngày mai là khỏi."

Nam tử ôm đầu thấp giọng nói: "Vẫn là nên mời người đến xua quỷ đi... Cứ vậy mãi không ổn."

Thôn trưởng cả giận nói: "Gì mà quỷ? Không có quỷ! Tất cả im miệng cho ta!"

Bên trong ồn ào túi bụi, Mộ Tình nhân cơ hội kéo Phong Tín đi, thấp giọng nói: "Đi thôi, chúng ta quay về thu dọn đồ đạc, lập tức đi ngay."

Phong Tín cau mày nói: "Sao mà đi được? Chúng ta có thể giúp một tay, điện hạ cho pháp khí..."

Mộ Tình nói: "Ngươi rõ ràng không hiểu! Đây là chuyện nhà của bọn họ! Lại nói, những pháp khí của chúng ta có thể trấn áp được Ác, nhưng đây là Lệ! Có thể giết mười người trăm người!"

Phong Tín nói: "Ngươi cũng biết nó có thể giết mười người trăm người? Hiện tại nó chỉ đang ám lên một đứa bé, đâu ai biết có thật là bệnh dịch hay không? Nếu đúng là đợi đến lúc nó giết mười người trăm người, chúng ta phải gánh bao nhiêu tội lỗi đây?"

Mộ Tình khuyên nhủ: "Căn bản là chúng ta không làm nổi, nếu ngươi trị mà còn không hết, nói không chừng sẽ bị nhà này gán tội."

Phong Tín lý trực khí tráng nói: "Thì sao? Chẳng lẽ cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy sao? Nếu như điện hạ ở đây, nhất định cũng sẽ giúp."

Mộ Tình mấp máy môi nói: "Điện hạ chỉ cần nhấc một ngón tay, toàn bộ hòa thượng đạo sĩ của Tiên Lạc đều sẽ xông lại, huynh ấy động thủ so với chúng ta tự mình làm không có giống nhau!"

Phong Tín cau mày nói: "Sao lời nói của ngươi lại chua ngoa như vậy? Điện hạ động gì đến ngươi?"

Mộ Tình tức giận đến mức thở không thông, kéo hắn về phòng bên cạnh, đóng cửa lại, nói: "Ngươi yên tâm đi, lệ quỷ này sẽ không hại mười người trăm người, hại người nào cũng đều giống nhau, nếu có nhiều cũng cùng lắm hại tiếp người trong nhà này! Chậc, nhanh, không có thời gian nói chi tiết cho ngươi hiểu. Mau tranh thủ thu thập hành lý, bây giờ chúng ta lập tức rời đi. Đợi đến khi bị cái thôn này phát hiện, không chừng chúng ta sẽ gặp rắc rối."

Phong Tín lại đè y xuống, nói: "Đến tột cùng là ngươi đang nghĩ cái gì? Có chuyện gì mà ngươi không thể nói cho ta? Vì sao chúng ta không giải quyết được?"

Mộ Tình nhìn hắn, cười lạnh, thốt một tiếng 'Tốt thôi', nhân tiện nói: "Ngươi biết tà khí đang ám lấy đứa bé kia là gì không?"

____Hết chương 9___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro