Chương 23: Bảng xếp hạng có vấn đề.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Bảng xếp hạng có vấn đề.

"Chủ tử, ngài có muốn đem tình báo đưa cho bọn hắn không?" Âm thanh từ ngoài cửa truyền vào.

"Đưa cho hắn một phần mới nhất đi."

"Giá cả thì sao?" Tình báo của bọn họ ngàn vàng khó mua à nha!

"Nói là ta miễn phí đưa cho bọn họ." Chỉ có điều, thiên hạ này cũng không có bữa ăn nào không cần phải trả tiền.

"Vâng."

"Sát, ngươi mau buông Vô Tâm ra." Con ngươi màu ngọc lưu ly của Mục Lưu Phong hiện lên một đạo hàn quang, chế trụ lấy cổ tay Sát, hận không thể bóp nát tay của hắn ta.

Mặc Sĩ Vô Tâm cũng nhìn Sát, thật không hiểu người vẫn luôn đối với mọi thứ đều rất đạm mạc như Sát, vì sao đột nhiên lại động thủ với nàng, chẳng lẽ tại vì nàng đã nói sai tên hiện tại của hoàng đế các quốc gia rồi nên mới thế? Dường như cũng không đúng lắm.

"Ta là Mạc Vô Tâm, còn về chuyện của ta, ta hình như cũng không có nghĩa vụ phải báo cáo cho ngươi biết." Bị Mục Lưu Phong nhiễu loạn một phen, bàn tay đang chế trụ Mặc Sĩ Vô Tâm của Sát hơi chút thả lỏng, Mặc Sĩ Vô Tâm xảo diệu đem tay chính mình rút về, xoa xoa cổ tay có chút đỏ lên của mình. Xuống tay cũng nặng thật.

Con ngươi tối đen như biển sâu thâm thúy đảo qua Sát, người này sao lại mẫn cảm với đề tài này như thế, hắn chắc hẳn là người nào đó trong hoàng thất, nếu như hắn có ý nghĩ muốn hại người mà nàng để ý đến thì cho dù hắn dọc theo đường đi này hắn đối với nàng chiếu cố nhiều hơn nữa, nàng cũng không thể lưu lại hắn, bên trong con ngươi tối đen rất nhanh xẹt qua một đạo hàn quang.

Sát nhìn cổ tay đỏ lên của Mặc Sĩ Vô Tâm, trong mắt có một tia xin lỗi, cùng ảo não, hắn thế mà lại làm cho Vô Tâm bị thương. Lại nhìn đến hàn quang trong mắt Mặc Sĩ Vô Tâm, trái tim hắn bỗng dưng co rút đau đớn. Xem ra hắn đã muốn bị người ta chán ghét.

"Các ngươi sao lại phản ứng như thế, chẳng lẽ ta đã đoán sai rồi sao?" Mặc Sĩ Vô Tâm hỏi, sắc mặt hai người bọn họ có chút kỳ quái, xem ra tình huống hiện thực cùng lời nói của nàng có chút khác biệt đi.

"Ngươi đoán sao?" Mục Lưu Phong trừng lớn mắt.

"Kỳ quốc thái tử chưa bao giờ hỏi triều chính, hơn nữa rất tàn bạo, đối hoàng đế Kỳ quốc lại không tôn kính, nếu không phải vì hắn là con trai trưởng, chỉ sợ hoàng đế Kỳ quốc đã sớm phế hắn đi." Muốn đoán cũng không cần đoán vị thái tử kia sẽ thành hoàng đế Kỳ quốc tương lai có được không.

"Còn có cái tên Thất hoàng tử kia của Sở quốc, vốn dĩ yếu đuối, đều đã nhanh bước một chân vào quan tài, tuy rằng Sở quốc cũng không có lập thái tử, nhưng cũng không tới phiên hắn."

"Về phần Cô Diệp Tà thì ngươi xem như là đã đoán đúng."

Mục Lưu Phong một hơi nói cho hết lời, hắn hoài nghi Vô Tâm cũng chỉ nghe qua tên ba người này, cho nên mới đoán như vậy.

"Ồ! Ngươi hiểu biết cũng rất nhiều nha!" Mặc Sĩ Vô Tâm trêu tức nhìn Mục Lưu Phong, hắn hiện tại mới chân chính là hắn đi! Chẳng lẽ bộ dạng trước kia của hắn đều là giả ngu sung lăng, giả heo ăn thịt hổ.

"Mấy thứ này, lão cha ta mỗi ngày đều ở bên tai ta nhắc tới, ta như thế nào có thể không biết." Con ngươi màu ngọc lưu ly của Mục Lưu Phong chợt lóe, đưa tay đào lỗ tai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Sát cúi đầu, lúc này tâm tình hắn cùng Mục Lưu Phong không giống nhau, ba cái tên này, ba người, ở ba quốc gia khác nhau, hơn nữa tình cảnh cũng không giống nhau, thế nhưng hắn vẫn có thể ngửi được một tia liên hệ, một ít liên hệ này, liên quan đến vận mệnh thế giới này, cho nên hắn mới có thể xúc động như vậy.

Thái tử Kỳ quốc cùng thất hoàng tử Sơ quốc tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện mặt ngoài như vậy.

"Ba vị công tử, đây là tứ đại hoa khôi của chúng ta, Xuân - Hạ -Thu -Đông." Tú bà mang theo bốn nữ tử xinh đẹp mỗi người mỗi vẻ bưng theo rượu trà tốt nhất đi đến.

Tú bà Phi Mộng Các cầm theo tờ giấy màu đỏ giao cho Mặc Sĩ Vô Tâm, nói: "Ba vị công tử chơi vui vẻ, chúng ta cáo từ trước."

Một nữ nhân mặc quần áo xanh nhạt tới gần Sát nói: "Công tử......" Một bộ điềm đạm đáng yêu chọc người trìu mến!

"Tránh qua một bên đi." Sát lấy ra một thỏi bạc, âm thanh lạnh lùng nói.

"Công tử......" Một nữ tử khác mặc quần áo xanh biếc, muốn nói lại thôi nhìn Mục Lưu Phong.

Mục Lưu Phong như mãnh thú hồng thủy nhìn vào nữ nhân kia, nói: "Ngươi...... Ngươi ngồi ở một bên cho ta là được rồi, cách ta một trượng trở lên."

Nữ nhân kia ủy khuất nhìn Mục Lưu Phong, thế nhưng xuất phát từ việc rèn luyện chức nghiệp hàng ngày, vẫn là ngoan ngoãn nghe theo lời khách.

Nhìn hai vị tỷ muội của chính mình chịu cảnh vắng vẻ, bọn họ là những nữ tử xinh đẹp nhất Phi Mộng Các, vì sao ba nam nhân này lại muốn đối xử với các nàng như vậy? Một trong hai nữ tử còn lại dè chừng kính cẩn nói: "Công tử, có cái gì cần ta làm sao?"

Mặc Sĩ Vô Tâm mở quyển trục kia ra, nhìn nữ tử quyến rũ vận hoàng y cùng một nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng khác cười nói: "Trước tiên giúp bản công tử rót rượu, chờ bản công tử xem cái này xong tuyệt đối sẽ bồi thường cho các ngươi."

"Vẫn là công tử hiểu ý thương người ta." Thu kiều mỵ hoặc cười nói.

Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn hai tên nam nhân đối mỹ nhân cự tuyệt xa cách kia, bĩu môi một cái, thật đúng là không biết hưởng thụ.

Mục Lưu Phong nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm đối phó những nữ nhân đó thành thạo như vậy, nhất thời ánh mắt đều thẳng, cả người như muốn cảm mạo lạnh lẽo từ trong ra ngoài.

Sát nhìn đến Mặc Sĩ Vô Tâm một bộ cười hì hì bộ dáng, hừ lạnh một tiếng.

Mặc Sĩ Vô Tâm mở ra quyển trục kia nhìn nội dung trên mặt.

Hoang Vu đại lục này, có 7 quốc gia là Kì, Sơ, Thanh, Yên, Cách, Ngụy, Hàn.

Trong đó có 3 đại quốc là: Kỳ quốc, Sơ quốc và Thanh quốc. Còn lại đều là tiểu quốc, thế nhưng bởi vì các quốc gia kiềm chế lẫn nhau, nên thời điểm đại quốc muốn cướp chiếm tiểu quốc còn cần phải cân nhắc thật tốt, cho nên, ở trong thất quốc đôi lúc cũng sẽ có một ít chiến tranh, lại không có trận chiến tranh lớn nào xuất hiện.

Hoàng đế Kỳ quốc là Tử Vạn Nhận, thái tử là Tử Thiên Ly, sau đó là một loạt hoàng tử, vẫn còn có khả năng sinh sản thêm, nhưng bởi vì thế lực của hoàng hậu mà không thể không lập cái kẻ hoàn toàn không thích xử lý quốc sự, thị sát thành tánh, phóng đãng không kềm chế được là Tử Thiên Ly lên làm thái tử.

Hoàng đế Sơ quốc là Úc Mộng Vũ, hoàng đế này đã muốn mau đặt nửa chân vào quan tài, có 7 vị hoàng tử, công chúa thì vô số, nhưng hắn cực kì sủng ái Thất hoàng tử Úc Cảnh Du, thế nhưng, Úc Cảnh Du thân thể thật sự không ổn, thuở nhỏ liền bị bệnh nan y, hơn nữa thế lực trong triều bạc nhược, cho nên vẫn còn kéo dài không có lập thái tử.

Hoàng đế Thanh quốc là Cô Diệp Tà, hai năm trước tự mình chấp chính, chăm lo việc nước, khiến cho Thanh quốc trở thành quốc gia đứng đầu thất quốc.

Bốn tiểu quốc còn lại, Mặc Sĩ Vô Tâm liền một lượt xem qua.

Ai có thể nghĩ đến, thất quốc này nhìn như bình thản sở dĩ không có chiến tranh không phải vì các quốc gia tự kiềm chế nhau, mà là do sau lưng thất quốc còn có một Ám Vực vương triều.

Ám Vực vương triều giấu ở sau lưng thất quốc, nghìn năm qua đi dân chúng cũng đã muốn quên mất, thế nhưng hoàng thất thất quốc lại vẫn bị Ám Vực vương triều khống chế, có thể nói, thất quốc hoàng đế chính là vì Ám Vực vương triều làm công mà thôi, hưởng thụ hoàng quyền, nhưng lại bị Ám vực vương triều quản chế.

Ám Vực đế vương mới là thống trị giả chân chính của thế giới này , giấu ở chỗ tối, không cần quản lý dân chúng, lại hưởng thụ quyền lợi tối cao.

Chỉ có điều, thất quốc gió nổi mây phun, hoàng đế thất quốc sau ngàn năm bị khống chế, hẳn là cũng có chút bất mãn, dù sao, làm một cầm quyền giả có dã tâm thật lớn , ai có thể chịu được mọi thứ của chính mình đều bị người khác khống chế được. Cho dù là thế, Mặc Sĩ Vô Tâm biết bọn họ cũng rất khó nhấc lên được gợn sóng gì, vấn đề lớn nhất là......

Mặc Sĩ Vô Tâm xem đến mặt sau, đó là một cái bảng xếp hạng.

Thất quốc có bốn người không thể chọc.

Người thứ nhất chính là môn chủ Độc Môn, chết không đáng sợ, sống không bằng chết càng thêm đáng sợ.

Thứ hai chính là lâu chủ Dược Lâu, bị thương nặng không có người chữa trị, cao thủ cao cấp nhất cũng sẽ kiêng kị.

Thứ ba là gia chủ Ma gia, vừa chính vừa tà, chỉ cần giết người không cần lợi dụng, toàn bằng tâm tình.

Thứ tư là Các chủ Sát Các, chết như thế nào cũng không biết.

Bên trong Thất quốc có bảy đại mĩ nam.

Thứ nhất là Kỳ quốc thái tử, Tử Thiên Ly.

Thứ hai là Ly quốc thái tử, Tiêu Mạc Ca.

Đệ tam là sơ quốc Thất hoàng tử, Úc Cảnh Du.

Thứ bốn là thanh đế, Cô Diệp Tà.

Thứ năm là thứ nhất sơn trang trang chủ, Mạc Vô Tình.

Thứ sáu là Ly quốc Thừa tướng công tử, Mục Lưu Phong.

Thứ bảy là Ly quốc hoàng đế, Tiêu Thanh Thu.

Lúc này, Mục Lưu Phong chen đi lên mắng to nói: " Bảng xếp hạng này tuyệt đối có vấn đề, ta sao lại có khả năng chỉ sắp xếp đến thứ sáu, hơn nữa Mạc Ca tuyệt đối là thứ nhất, tên gia hỏa Tử Thiên Ly kia làm sao có khả năng xinh đẹp hơn Mạc Ca được chứ?"

Mặc Sĩ Vô Tâm mày liễu khẽ nhướng lên, hỏi: "Ngươi có quan hệ gì với thái tử Ly quốc mà lại muốn bênh vực hắn như vậy?"

"Chúng ta là......"

_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#con#meo