Chương 24: Hồng Cúc cho mời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Hồng Cúc cho mời.

"Này......" Mục Lưu Phong ấp úng, hắn cùng Mạc Ca quan hệ có điểm phức tạp, hơn nữa hắn không muốn nói cho Vô Tâm biết. Nếu Vô Tâm mà biết, vậy hắn......

Nhìn đến biểu tình nhăn nhó của Mục Lưu Phong, Mặc Sĩ Vô Tâm bình tĩnh nói một câu,"Cơ hữu......" nhìn bộ dáng khó có thể mở miệng này của hắn, nàng khó tránh khỏi không nghi ngờ suy diễn mông lung, hơn nữa bộ dạng Mục Lưu Phong so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn, lại còn có lời đồn rằng Ly quốc thái tử thật có phúc gì đó.

"Cơ hữu là cái gì?" Mục Lưu Phong nghi hoặc hỏi.

Mặc Sĩ Vô Tâm chống cằm nói: "Chính là quan hệ so với bạn tốt còn muốn tốt đồng tính bằng hữu." Xét thấy Mục Lưu Phong đối với cụm từ 'đoạn tay áo' mẫn cảm, nàng cảm thấy nói như vậy có vẻ tốt hơn.
(Be: có ai đọc không hiểu câu này không nhỉ? Xét thấy ta là một người vô cùng "trong sáng" mà vẫn có thể hiểu rõ... thế nên ta nghĩ không cần giải thích đâu nhỉ....hihi!^^)

"Ồ! Vậy ta đây cùng Mạc Ca chính là cơ hữu." Mục Lưu Phong gật gật đầu, huynh đệ ruột thịt trong nhà đều muốn hắn chết, mà Mạc Ca cùng hắn cũng đâu phải huynh đệ gì, hơn nữa còn một tầng quan hệ kia, cho nên, so với bằng hữu còn muốn thân hơn, Vô Tâm hình dung như vậy rất thỏa đáng.

"Phốc --" Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn 'tên ngốc' này cứ như vậy thừa nhận, vừa uống vào một ngụm trà liền phun ra. Con hàng này đã vậy còn quá ngốc bức thừa nhận hắn cùng Mạc Ca là cơ hữu, nếu hắn biết ý nghĩa chân chính của hai từ 'cơ hữu' chắc chắn sẽ không có biểu tình lạnh nhạt như vậy.

Sát lãnh nghiêm mặt nhanh chóng tránh qua một bên, không để một giọt nước nào bắn lên người mình, chỉ là ánh mắt nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm càng ngày càng thâm thúy.

Mà Mục Lưu Phong lại không có tránh được kiếp nạn này, trên y phục màu tím dính đầy nước trà, hắn vỗ ngực nói: "Vô Tâm, ngươi uống nước sao lại không cẩn thận như vậy." Nói thế nhưng con ngươi ngọc lưu ly sắc chợt lóe, hắn vẫn cảm giác được cái từ kia cũng không đơn giản giống như lời nói của Vô Tâm, không thì Vô Tâm cũng sẽ không có biểu tình như vậy, xem ra phải đi tra rõ xem rốt cục hai từ cơ hữu kia nghĩa là gì.

Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn đến cuối cùng chính là bảng xếp hạng mĩ nữ của thất quốc.

Thứ nhất là hoàng hậu của Ly quốc, Đừng Ngữ, phong hoa tuyệt đại.

Thấy vậy Mặc Sĩ Vô Tâm liền cảm thấy kỳ quái, con đều lớn như vậy rồi mà còn có thể chiếm vị trí này, có thể thấy được người này thật sự rất đẹp.

Thứ hai là khuynh thành quận chúa của Sở quốc, Lãnh Hà, bế nguyệt tu hoa.

Đệ tam là thiên kim của Thừa tướng Ly quốc, Mục Linh Nhi, chim sa cá lặn.

Mục Lưu Phong lớn lên đẹp  như vậy,  muội muội của hắn sao có thể kém được?

Thứ bốn là tam công chúa của Thanh quốc, Cô Sở Sở, quốc sắc thiên hương.

Làm muội muội của A Tà có thể xấu sao, không thì nàng có thể lại đi đầu thai thêm một lần nữa được rồi.

Mặc Sĩ Vô Tâm đem quyển trục kia khép lại, tất cả tình báo này đều là ở mặt ngoài, so với những gì nàng đã biết trước đó cũng không sai biệt lắm, dù sao thì những loại tình báo tuyệt mật, không có khả năng có người ngu như vậy đem đi cho nàng, chỉ là cũng không cần đợi thêm bao lâu nữa nàng cũng sẽ không cần phải lo lắng không có được tình báo mà nàng muốn.

"Công tử, xem xong rồi có thể cùng ta uống rượu hay không." Thu cô nương ở một bên không tiếng động rót một chén rượu, đưa đến trước mặt Mặc Sĩ Vô Tâm. Môi đỏ mọng hơi hơi nhếch, y phục màu vàng nhạt hoàn toàn không thể đem nơi đẫy đà kia che kín, mị nhãn như tơ nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm, là nam nhân thì đều sẽ không chịu được.

"Đương nhiên......" Mặc Sĩ Vô Tâm một tay tiếp nhận chén rượu, một tay vòng qua chiếc eo mềm mại của vị Thu cô nương kia, kéo nàng ngồi ở trên đùi mình, có chút hưởng thụ uống hết chén rượu.

"Công tử......" Khuôn mặt trắng nõn của vị Thu cô nương kia liền đỏ lên, vị công tử này cử chỉ thành thạo nhận biết phong nguyệt, động tác này còn làm đến quen thuộc lưu loát như vậy, làm cho nàng có điểm chống đỡ không được, nàng giống như một vũng nước xụi lơ ở trong lòng Mặc Sĩ Vô Tâm.

Ở một bên các cô nương bất động nhìn xem một màn mắc cỡ đỏ mặt, trong mắt có một tia hâm mộ, có thể được một vị công tử phong hoa tuyệt đại như vậy ôm vào lòng, nhất định là sẽ hạnh phúc muốn chết đi được.

Sát thấy một màn như vậy khuôn mặt phía sau mặt nạ có chút biến xanh, xương tay kẽo kẹt kẽo kẹt, thầm nghĩ muốn một kiếm giải quyết luôn cái nữ nhân kia.

Mục Lưu Phong lại không cố kỵ nhiều như vậy, nhìn hai người kia ái muội liền lập tức vọt đi lên, ghét bỏ lôi kéo ống tay áo, không chút thân sĩ phong độ dùng sức đem Thu cô nương kia từ trên người Mặc Sĩ Vô Tâm kéo xuống đất, đáng thương cho hoa khôi của Phi Mộng Các, bị người ta xem như bao rách quăng xuống đất.

"Công tử, ngươi muốn làm gì?" Thu cô nương kia bị Mục Lưu Phong kéo té ngã trên mặt đất, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi. Đáng thương hề hề nhìn về phía Mặc Sĩ Vô Tâm cầu cứu.

"Mục đại thiếu gia, ngươi dọa đến mỹ nhân." Mặc Sĩ Vô Tâm đạm cười nói, hắn rốt cuộc là muốn phát điên cái gì đây.

Sát lấy ra một xấp ngân phiếu, đưa đến trước mặt các cô nương thanh lâu, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài hết cho ta."

Xuân, Hạ, Thu, Đông nhìn đến xấp ngân phiếu kia, hai mắt sáng lên, sau đó nhìn đến khoảnh khắc lạnh như băng trong con ngươi Sát đều sợ hãi rụt rè ly khai.

"Ai! Các ngươi đây là muốn làm sao." Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn bóng dáng ba vị mỹ nhân kia tiếc rẻ nói: "Hiện tại đã không còn mỹ nhân theo uống rượu cùng ta nữa rồi."

Sát ngồi ở một bên không nói gì, cuối cùng cũng đã được thanh tĩnh một chút.

"Vô Tâm, trước mắt ngươi không phải còn có một vị mỹ nhân hay sao? Đám son chi tục phấn này có cái gì mà đẹp." Mục Lưu Phong đứng ở trước mặt quăng qua một cái mị nhãn cho Mặc Sĩ Vô Tâm nói.

"Ngươi......" Khóe miệng Mặc Sĩ Vô Tâm run rẩy, vươn ngón tay mảnh khảnh nâng cằm Mục Lưu Phong lên nói: "Không ngờ Mục thiếu gia lại muốn bồi gia, vậy trước tiên hãy cùng gia uống một chén nào." Mặc Sĩ Vô Tâm cầm một chén rượu đưa đến trước mặt Mục Lưu Phong, Mục Lưu Phong thuận thế ngồi ở trên người Mặc Sĩ Vô Tâm, bàn tay thon dài lướt qua bàn tay trắng nõn của Mặc Sĩ Vô Tâm, sảng khoái tiếp nhận chén rượu một hơi uống hết.

Mục Lưu Phong nghiêng đi thân mình nhìn vào đôi con ngươi thâm thúy như biển sâu dưới đôi lông mi như cánh quạt, một chén rượu uống vào, thân thể bỗng như có lửa đốt nóng lên, Mục Lưu Phong ở trong lòng mắng to, Phi Mộng Các chắc chắn đã bỏ cái gì đó vào trong rượu, bằng không hắn như thế nào sẽ có loại phản ứng này.

Đúng lúc này, một tia lạnh như băng hàn mũi nhọn bắn về phía Mục Lưu Phong, Mục Lưu Phong đón nhận ánh mắt lạnh như băng kia, một bàn tay vòng qua người Mặc Sĩ Vô Tâm đối với Sát diễu võ dương oai, chén rượu trên bàn bởi vì Sát tức giận mà không ngừng rung lên, Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn Sát đang chăm chú nhìn Mục Lưu Phong, hai người kia làm cái gì quỷ gì vậy, chẳng lẽ Sát lại coi trọng 'tên ngốc' này, ghen tị mình ư.

Thế nhưng, Sát trông cũng không giống như là một người đoạn tay áo a!

"Công tử......" Lúc này từ bên ngoài truyền đến tiếng tú bà kêu to.

Mặc Sĩ Vô Tâm đem Mục Lưu Phong ném tới vị trí bên cạnh nói: "Tiến vào......" Tên ngốc Mục Lưu Phong, cho hắn một cái cột hắn liền bò theo cột hướng lên trên đi, một chút cũng không sợ ngã chết.

"Công tử, hoa khôi của chúng ta , Hồng Cúc tiểu thư muốn mời người." Vẻ mặt Tú bà đầy ý cười nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm nói.
_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#con#meo