Chương 29. Ngủ cùng giường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoán trước đau đớn không xuất hiện, Tử Thiên Ly chỉ cảm giác được Mặc Sĩ Vô Tâm đang dùng quả dưa chuột kia dí sát vào cẳng chân hắn, "Hì hì hì, mới thế này mà đã bị dọa." Mặc Sĩ Vô Tâm vẻ mặt mang cười nhìn Tử Thiên Ly, xem ra giáo huấn thế này cũng đã không sai biệt lắm, dĩ nhiên là muốn một vừa hai phải thôi.

Mặc Sĩ Vô Tâm đem đống rau quả kia ném ra, nằm ở bên người Tử Thiên Ly, ôm lấy vòng eo tinh tráng của hắn.

Nhìn ** người nào đó, Mặc Sĩ Vô Tâm kéo chăn qua đắp lên cả hai người.

Bên hông bị một cánh tay mềm mại giữ chặt lấy, Tử Thiên Ly bất an hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Mặc Sĩ Vô Tâm nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Ngủ......"

Trước kia sư phụ từng nói qua, muốn khôi phục tinh thần lực, còn có một loại phương pháp đặc biệt, đó chính là cùng với một nam nhân có tinh thần lực cường đại thuần dương ôm nhau ngủ, ở trong đêm tối hấp thu tinh thần lực của hắn để tăng lên thực lực của chính mình.

Trước kia nàng vẫn khinh thường sử dụng phương pháp này, bởi vì khi đó tinh thần lực của nàng rất cường đại. Thế nhưng, hiện tại nàng cũng chỉ có thể làm như thế này. Bây giờ nàng đã trở thành một kẻ yếu nhược, nếu như còn chậm rãi luyện, dựa vào cái trình độ thiên phú của thân thể nàng hiện tại, cho dù luyện đến trăm năm sau cũng không có khả năng đạt đến được tiêu chuẩn trước kia, hơn nữa hoàn cảnh hiện tại so với trước kia muốn nguy hiểm nhiều, nơi này cao thủ nhiều như mây, tiêu chuẩn trước kia cũng đã hoàn toàn không đủ dùng.

Ngày đó, sau khi nàng cùng Sát nằm ngủ chung giường liền phát hiện ra điểm này, mà hiện tại lại đạt được một cơ hội ngắn ngủi khống chế được Tử Thiên Ly để khôi phục tinh thần lực, cũng chứng thực được lời nói của sư phụ là không sai. Mà hôm nay Tử Thiên Ly đem nàng bức đến suýt chết, làm nàng càng muốn nhanh chóng cường đại hơn, chỉ là ngủ cùng chỗ với một nam nhân mà thôi, nàng cũng đã thói quen không phải sao? Cứ xem như là đang ôm gối, lại còn có thể làm ấm giường.

"Ngủ?" Tử Thiên Ly hoàn toàn không thể tin vào tai mình, cái người vừa còn tà ác đối hắn như vậy lại có thể buông tha hắn dễ dàng như thế, hơn nữa vừa rồi hắn còn muốn giết chết hắn ta, nếu đổi lại là hắn mà nói, tuyệt đối sẽ đem người kia chỉnh đến chết.

"Hay là, ngươi còn muốn tiếp tục." Một sợi tóc của Mặc Sĩ Vô Tâm vô tình xẹt qua trước ngực Tử Thiên Ly, sau đó lại cọ cọ ở trên ngực hắn.

Tử Thiên Ly cảm giác được thân mình cứng đờ, thân thể như bị ai điểm trúng huyệt đạo, đầu óc vừa thanh minh bỗng trở nên hỗn độn, vội vội vàng vàng trả lời: "Không có, tuyệt đối không muốn."

Trong lòng càng nghĩ càng thấy người nam nhân này đúng thật là một người kì quái, cứ như vậy mà buông tha cho hắn.

Ánh đèn màu đỏ toàn bộ dập tắt, một thân ảnh màu đen lặng lẽ vọt vào căn phòng của Tử Thiên Ly, nhìn hai người ôm nhau trên giường, một đôi con ngươi màu đen càng ngày càng sâu thẳm, cuối cùng vẫn là rời đi.

Kế tiếp là một thân ảnh màu trắng, nhìn đến hai người ôm nhau trên giường trông hết sức hài hòa, trên tay bỗng nổi gân xanh, cuối cùng vẫn là cắn răng rời đi, sau đó đem một cây đại thụ trăm năm ở cách đó không xa đập nát thành mảnh nhỏ, trên mặt người đó là một chiếc mặt nạ màu bạc điêu khắc một con bướm màu đỏ, dị thường yêu dã.

Khi hai người kia đi rồi, con ngươi Mặc Sĩ vô tâm mở ra, ánh mắt kia sáng như sao trời, trong mắt bỗng xẹt qua một tia thâm trầm, người phía trước kia là Sát, hẳn là lo lắng cho an nguy của nàng nên mới tới xem xét, khóe miệng giơ lên, nàng đã tìm được một bảo tiêu không tồi.

Chỉ là hơi thở của người thứ hai kia, hoàn toàn không thua Sát, người kia là ai? Tới rồi lại rời đi, là vì cái gì?

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi.

Tử Thiên Ly mở ra cặp con ngươi thanh lệ mang theo yêu dã, hai người vừa rồi kia rất mạnh, nếu là địch nhân của hắn, hắn chỉ sợ đã sớm mất mạng, nhưng là lại không thấy bọn họ động thủ. Nhìn người đang ngủ gần trong gang tấc, chẳng lẽ là bởi vì hắn ta?

Nhìn gương mặt trước mắt ngủ đến điềm tĩnh, không có sự tà ác khi trêu đùa hắn, không có sát khí, làm trong lòng hắn bỗng nổi lên một chút gợn sóng, hắn ta đối hắn mọi cách trêu đùa, nhưng lại không biết vì nguyên nhân gì mà buông tha hắn, hắn ta rốt cuộc là ai?

Đột nhiên, con ngươi màu hổ phách của Tử Thiên Ly trừng lớn, lúc trước hắn cho rằng người này là Thái tử Ly Quốc, bởi vì hắn nghĩ rằng thế gian này nhan sắc có thể cùng hắn không phân cao thấp cũng chỉ có Thái tử Ly Quốc, hơn nữa Mục Lưu Phong cũng đi theo bên người hắn ta, nhưng hiện tại, hắn khẳng định hắn ta tuyệt đối không phải Thái tử Ly Quốc, bởi vì sự chênh lệch về năng lực, mọi người đều biết Thái tử Ly Quốc là thiên tài đệ nhất Hoang Vu Đại Lục, hiện tại đã là lam giai cao đoạn. Trong lòng lại hoài nghi hắn ta là một người khác.

Khóe miệng Tử Thiên Ly giơ lên một nụ cười khổ, người này là nam nhân, mà tính cách này cùng nàng quả thực là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hắn chỉ sợ là đã nhớ nàng nhớ đến điên rồi, một bóng hình nho nhỏ, thế nhưng làm chính mình nhớ thương lâu như vậy, chỉ là thân phận của nàng, hắn hiện tại ngay cả tư cách ở bên cạnh nàng đều không có, như thế nào lại có tư cách có được nàng.

Tử Thiên Ly một đêm không ngủ, buồn rầu nghĩ đến ngày hôm sau, Mặc Sĩ vô tâm sẽ đối hắn làm cái gì?

Một đêm lăn lộn, hơn nữa còn sử dụng thuật thôi miên, Mặc Sĩ Vô Tâm đã sớm ngủ, vừa tỉnh dậy liền thấy được cặp con ngươi màu hổ phách cực kỳ lóa mắt, nàng hiện tại không thể nói cho hắn biết thân phận của nàng, cái thân phận này, thêm một người biết, nàng liền nhiều một phần trói buộc, nhiều một phần nguy hiểm.

Chờ về sau nàng có thể một mình đảm đương một phía, lại nói cho hắn biết thân phận của nàng vậy!

Mặc Sĩ Vô Tâm từ trên giường bò dậy, sửa sang lại quần áo, nhìn môi Tử Thiên Ly có điểm trắng bệch, Mặc Sĩ Vô Tâm lại nhìn lụa hồng trên mặt đất, đem nó xé thành từng sợi dây vải, cười như không cười nhìn Tử Thiên Ly.

"Ngươi muốn làm gì?" Tử Thiên Ly vừa thấy đến nụ cười này, liền biết sự tình không tốt lại sắp xảy ra.

"Trói ngươi." Mặc Sĩ Vô Tâm môi đỏ hơi hơi mở ra, nói ra hai chữ, đem bốn mảnh vải thật dài trói chặt tay chân Tử Thiên Ly, sau đó đem hắn trói lại với bốn góc giường, treo lơ lửng ở không trung.

Tiếp theo, Mặc Sĩ Vô Tâm đi đến bên người hắn nhét một viên thuốc cho Tử Thiên Ly ăn rồi nói: "Nửa giờ sau, độc dược này sẽ liền giải." Lại khó hiểu, hắn liền phải đi gặp Diêm Vương.

"Vì sao ngươi lại tha cho ta?" Vấn đề này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng hắn, làm hắn thực khó hiểu.

"Bởi vì, ngươi là người của ta." Mặc Sĩ Vô Tâm xoay người rời đi, tùy tiện để lại một câu nói.

Tử Thiên Ly tức giận đến mức sắc mặt có chút đỏ lên, hắn đường đường là thái tử Kỳ Quốc sao lại có thể trở thành người của hắn ta.

Quay lại khách điếm đã thêu trước đó, Mục Lưu Phong cùng Sát đã chuẩn bị tốt xe ngựa đang chờ nàng, Mục Lưu Phong nhìn đến Mặc Sĩ Tô Tâm đã trở lại, âm dương quái khí nói: "Nha! Đầy mặt hồng quang, Vô Tâm, ngươi đúng thật là vô tư, có mỹ nhân thế mà lại chính mình độc hưởng." Lời này, mang theo nồng đậm vị dấm chua, chỉ là chính bản thân hắn lại không phát hiện ra.

Sát lạnh lùng nhìn hắn một cái, biến mất ở trước mặt bọn họ. Về sau, hắn chỉ cần giấu ở chỗ tối bảo hộ hắn ta là đến nơi, chỉ cần hắn ta an toàn đến kinh, hắn liền có thể toàn thân trở ra.

"Lần sau có mỹ nhân, ta nhất định kêu ngươi theo." Mặc Sĩ Vô Tâm hơi hơi cười.

Mục Lưu Phong nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm tươi cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ thoát tục kia, một bụng lửa giận đều phải nuốt trở về, nói: "Vẫn là thôi đi!"

Hắn chỉ là không muốn Vô Tâm cùng nữ nhân làm cái kia kia gì......, lại không phải bản thân mình muốn chạm vào nữ nhân.

Thế nhưng, Vô Tâm là nam nhân chạm vào nữ nhân thực bình thường, hắn sao lại có ý nghĩ như vậy, rối loạn, tất cả đều rối loạn, trong lòng Mục Lưu Phong rối rắm thành một đoàn.

"Đi thôi! Lên đường đi!" Mặc Sĩ Vô Tâm không để ý tới Mục Lưu Phong đang rối rắm, đi lên xe ngựa.

Ba giờ sau, bốn dải hồng lụa biến thành bột phấn, Tử Thiên Ly cầm chăn bọc lại thân mình lỏa lồ, nếu như bị thuộc hạ nhìn đến bộ dáng này của hắn, nhiều năm tạo uy tín của hắn xem như công toi.
"Thanh Y......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#con#meo