Chương 28. Thấy máu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thực xin lỗi phải nói cho ngươi biết, ta từ trước tới giờ đều chưa từng biết đến cái gì gọi là hối hận.”

Khóe miệng Mặc Sĩ Vô Tâm vẫn tà cười như cũ, nhìn dáng người này xem! Hoàn toàn tìm không ra một chút tì vết nào, thật sự là hoàn mỹ đến kỳ cục.

Mặc Sĩ Vô Tâm đem mớ rau quả kia đặt ở bên mép giường, cởi bỏ áo ngoài, đưa mặt chậm rãi lại gần mặt Tử Thiên Ly, lúc hai cánh môi sắp sửa chạm vào nhau, Mặc Sĩ Vô Tâm đột nhiên nghiêng đầu qua, hôn lên vành tai Tử Thiên Ly.

Ở bên tai hắn thầm thì nói: “Đêm nay Hồng Cúc cô nương không thể hầu hạ cho ta, vậy thì để ta tới hầu hạ cho ngươi đi!” Tiếp theo liền chậm rãi liếm nhẹ lên vành tai hắn, mọi cách câu dẫn.

Cảm giác ướt át trơn trượt ở vành tai làm cho con ngươi Tử Thiên Ly càng ngày càng thâm thúy, trái tim cũng bởi vì nhận sự khiêu khích của Mặc Sĩ Vô Tâm mà nhảy lên với tốc độ càng lúc càng nhanh.

Ngay sau đó, con ngươi màu hổ phách bỗng trở nên thanh minh, thân mình hắn cứng đờ, sắc mặt trở nên đen thui, hắn thế mà lại bị một người nam nhân đùa giỡn, chẳng những không có bất luận đường sống phản kháng nào, mà lại còn thiếu chút nữa bị lạc mất chính mình.

“Ngươi không thể……” Tử Thiên Ly trầm thấp nói.

“Không thể làm sao?” Mặc Sĩ Vô Tâm cắn thật mạnh lên vành tai Tử Thiên Ly một cái, mùi máu huyết tinh nồng nặc trong miệng hoàn toàn không thể làm cho nàng hạ hỏa, thằng nhãi này không nhận ra nàng xem như nàng biến hóa nhiều, cải trang tốt. Thế nhưng, cho dù là vậy thì cũng không thể dễ dàng tha thứ cho việc hắn muốn giết chết nàng được.

“Ngô……” Vành tai là chỗ mẫn cảm nhất của hắn, bị Mặc Sĩ Vô Tâm hung hăng cắn một ngụm, hắn nhịn không được thở nhẹ ra tiếng.

Khuôn mặt yêu nghiệt của Tử Thiên Ly gắt gao nhăn lại, nói: “Ngươi không thể như vậy.” Hơi thở phì phò, có thể thấy được việc Mặc Sĩ Vô Tâm  có bao nhiêu kích thích đối với hắn.

Hắn là Tử Thiên Ly, là Thái tử Kỳ Quốc, một đời càn rỡ, như thế nào cũng không thể tưởng tượng được hắn sẽ bị một người nam nhân đối đãi như vậy.

“Không thể thế nào?” Mặc Sĩ Vô Tâm đem mặt Tử Thiên Ly vặn quay lại, chậm rãi đến gần động mạch chủ trên cổ hắn.

“Ta và ngươi không oán không thù, ngươi không cần thiết đem sự việc làm tuyệt tình như vậy đi!” Con ngươi màu hổ phách của Tử Thiên Ly trầm xuống.

“Ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại muốn gọi ta vào trong phòng của ngươi, nếu như ta đoán không sai, trong gian phòng đó có mùi hương của tuyệt mệnh tán, mà ngươi lại đem ta giam bên trong, muốn giết chết ta, hơn nữa vừa rồi ngươi cho ta nuốt vào chính là năm hoa tuyệt độc đi!” Mặc Sĩ Vô Tâm thản nhiên nói, nếu đổi lại là một người khác, chỉ sợ đã sớm chỉ còn lại có nửa cái mạng, mà cái loại năm hoa tuyệt độc kia, nửa canh giờ không có giải dược, toàn thân từ trên xuống dưới đều muốn nở hoa rồi.

“……” Tử Thiên Ly không nói gì, việc hắn làm quá mức độc ác, “Ai bảo ngươi đem cỏ mơ mộng cùng hoa lam hải mà ta nhìn trúng đốt sạch.” Bây giờ hắn cực kỳ hối hận bởi vì sự việc lông gà vỏ tỏi kia mà trêu chọc đến người nam nhân này.

Cỏ mơ mộng tuy rằng hiếm nhưng bằng thế lực của hắn muốn tìm một đống, cũng không phải chuyện gì khó. Hoa lam hải tuy khó cầu, cùng lắm thì hắn tốn thêm chút thời gian tìm, như thế nào đầu óc lại nóng lên đi day dưa tính toán cùng người nam nhân này đâu.

Mắt Mặc Sĩ Vô Tâm trợn trắng, liền bởi vì việc lông gà vỏ tỏi này mà muốn giết nàng, kéo cổ hắn qua, nhắm ngay vào động mạch của hắn, hung hăng cắn một ngụm.

“Đau a ——”  Lúc này, sợi tóc Tử Thiên Ly có chút hỗn độn, đôi con ngươi màu hổ phách bịt kín một tầng hơi nước, hay cho một đôi vũ mị lợi hại, hay cho một bộ ủy khuất đáng thương.

“Đau ư?” Mặc Sĩ Vô Tâm hỏi, nàng muốn cho hắn nếm thử một chút giáo huấn.

“Mạc công tử muốn cắn liền cắn đi! Ưm! Đi xuống thêm một chút nữa.” Trên mặt Tử Thiên Ly đã không còn biểu tình khuất nhục khóc rống, có còn chỉ là miệng cười đến vũ mị, hắn biết cường chống là không được, cũng chỉ có……,  khuất nhục này, một ngày nào đó hắn sẽ đòi lại.

Khóe miệng Mặc Sĩ Vô Tâm run rẩy, thằng nhãi này thế mà lại muốn dùng mỹ nam kế, thế nhưng nàng lại không muốn mình bị đẩy xoay vòng vòng.

Ở trên cổ Tử Thiên Ly để lại một dấu răng thật sâu, sau đó chậm rãi liếm láp sạch sẽ, mười mấy năm không nhìn thấy máu, giờ liền phát hiện vừa thấy máu, nàng trong xương cốt thị huyết ước số liền bắt đầu táo bạo lên.

Cảm giác mềm mại trên cổ kia hoàn toàn tràn ngập đầu óc của Tử Thiên Ly, thân thể hắn cảm giác được từng đợt rùng mình, một trận điện lưu kỳ dị len lỏi toàn thân hắn, Tử Thiên Ly cắn răng một cái, hắn rốt cục là mắc phải tật xấu gì, đã bị người ngược đãi, thế mà còn……

Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn vào dấu răng thật sâu kia, ngón tay trắng nõn chậm rãi xẹt qua, nếu nàng tại nơi này bôi một ít độc dược là có thể làm cho cái vết sẹo này vĩnh viễn ở tại chỗ này, thế nhưng, như thế rất mất thẩm mỹ, nhưng nàng cũng muốn làm cho hắn nhớ kỹ hậu quả việc đắc tội nàng. Con ngươi màu đen của Mặc Sĩ Vô Tâm chợt lóe, có lẽ có thể dùng……

Cảm giác giống như lông chim nhẹ nhàng phất qua, từng đợt cảm giác ngưa ngứa làm Tử Thiên Ly cảm thấy toàn thân khô nóng, khó chịu muốn chết.

Mặc Sĩ Vô Tâm lấy ra một bình thuốc mỡ, thoa lên miệng vết thương kia.

“Ngươi bôi cái gì cho ta?” Tử Thiên Ly hỏi, trên người nam nhân này tất cả đều là độc, hơn nữa hắn không hề cho rằng người nam nhân này có lòng tốt muốn giúp hắn chữa thương.

“Ta đương nhiên là muốn cho cái miệng vết thương này vĩnh viễn lưu lại trên cổ ngươi, xem như là ấn ký mà ta để lại trên người ngươi, từ nay về sau ngươi chính là người của ta.” Khóe miệng Mặc Sĩ Vô Tâm giơ lên một nụ cười hài hước, cái loại độc này có thể làm cho miệng vết thương kia thoạt nhìn đặc biệt dữ tợn trong ba ngày, sau ba ngày liền sẽ biến mất vô tung vô ảnh. Chiếc cổ xinh đẹp như vầy, mà có cái vết sẹo kia thì thật sự là quá đáng tiếc, nàng đối người khác nhẫn tâm, nhưng cũng không đại biểu đối với người của mình cũng sẽ nhẫn tâm.

Tên Tử Thiên Ly này, là người mà tám năm trước lúc nàng còn ngây thơ mờ mịt đã ngầm chấp nhận, thế nhưng, hiện tại vẫn hữu hiệu như cũ.

Nghe xong lời này, Tử Thiên Ly liền kinh ngạc, hắn ta là muốn đem hắn chiếm làm của riêng, chỉ cần hắn còn sống, hắn cũng không tin không thể đem cái vết sẹo kia xóa bỏ.

“Xem nào, chúng ta chỉ lo nói chuyện phiếm, những quả dưa chuột cà tím lại bị bỏ không nơi này.” Khóe miệng Mặc Sĩ Vô Tâm vẽ lên một nụ cười tà.

Cầm mấy quả dưa chuột cà tím kia, nhìn Tử Thiên Ly hỏi: “Hồng Cúc cô nương, ngươi nói xem nên dùng quả nào thì tốt hơn.”

Cầm lên một quả nói: “Quả này không tồi, lớn nhỏ thích hợp, hơn nữa lồi lõm tương đối nhiều.”

“Hay là dùng quả này……”

"Quả cà tím này rất to, hơn nữa còn thực bóng loáng.”

“Còn có quả này……”

Mặc Sĩ Vô Tâm cầm những thứ đó lên thảo luận một phen, Tử Thiên Ly nghe được liền cảm giác được da đầu tê dại, trên trán nhỏ xuống giọt giọt mồ hôi, nói: “Ngươi không thể làm như vậy.”

Mặc Sĩ Vô Tâm không để ý đến hắn, cuối cùng cũng đã làm ra lựa chọn, cầm lên một quả dưa chuột xanh lục nói: “Liền chọn quả này đi!”

Tiếp sau đó, Mặc Sĩ Vô Tâm cầm quả kia chuẩn bị nhắm ngay mục tiêu tiến tới, Tử Thiên Ly nhắm mắt lại, chờ đợi vận rủi buông xuống, chờ đợi thống khổ buông xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#con#meo