Chương 27. Ý nghĩa của hai từ "hồng cúc".

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Be: halloween zui zẻ....!!^^)

Chương 27. Ý nghĩa của hai từ "hồng cúc".

“Ngươi đã uống thuốc độc của ta, nếu ngươi giết ta thì độc ngươi uống sẽ vĩnh viễn không thể giải được.” Con ngươi Tử Thiên Ly nhìn chằm chằm gương mặt đang tới gần hắn kia, ngón tay mảnh khảnh bóp lấy cổ hắn, khiến hắn không thể hô hấp, khuôn mặt trắng nõn trở lên đỏ ửng.

“Ha ha ha! Ngươi cho rằng ta sẽ bận tâm đến chút độc đó hay sao?” Mặc Sĩ Vô Tâm mỉa mai nói, độc mà vừa rồi nàng ăn kia thật đúng là khá lợi hại, ít nhất lợi hại hơn so với độc mà những người trong cung đó hạ, thế nhưng, chút độc ấy của hắn còn chưa thể tạo thành ảnh hưởng đối với nàng.

“Ngươi……” Con ngươi Tử Thiên Ly trầm xuống, thật không ngờ hắn ta lại không thèm để ý độc mà mình đã hạ, vậy chẳng phải hôm nay mình sẽ phải chết chắc rồi hay sao.

Nhìn gương mặt lạnh băng vô tình kia, xem ra là hắn đã quá khinh địch rồi, lại còn quá tự tin đối với độc dược của mình, nghĩ đến do chính mình nhìn trúng vườn cỏ mơ mộng cùng bông hoa lam hải sắp thành thục đã bị hắn ta phá hủy kia, cho nên mới tìm đến hắn ta để báo thù, lại không nghĩ rằng thù còn chưa kịp báo, lại đem luôn chính mình bồi vào.

Vốn dĩ vừa vào cửa người nam nhân này đã phải chết rồi, bởi vì gian phòng đó đã bị hạ kịch độc, lại không ngờ rằng người nam nhân này một chút sự tình đều không có, tiếp đó lại còn mọi cách đùa giỡn với mình, khi hắn chuẩn bị ra tay giết hắn ta, thì ở một khắc cuối cùng lại trúng phải chiêu của hắn ta.

Trong lòng Tử Thiên Ly có chút không cam lòng, tâm nguyện của hắn vẫn còn chưa hoàn thành, hắn sao có thể chết như thế được.

Mặc Sĩ Vô Tâm sửng sốt nhìn khuôn mặt yêu nghiệt hoàn mỹ không tì vết kia, một mỹ nhân cứ thế chết đi như vậy, thật sự là quá đáng tiếc. Nghĩ thế nhưng tay nàng vẫn từ từ siết chặt, cho dù hắn có khuôn mặt đẹp hơn đi nữa, thì người có ý nghĩ muốn  muốn giết chết nàng, nàng tuyệt đối sẽ không lưu trữ, nàng muốn nhổ cỏ tận gốc.

Đột nhiên, Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn chằm chằm vào con ngươi của Tử Thiên Ly, đôi tay đang chuẩn bị bóp chết hắn đột ngột dừng lại, hắn…

“Ngươi là ai?” Mặc Sĩ Vô Tâm đem tay rút về, lòng bàn tay toát ra một ít mồ hôi lạnh, nàng thiếu chút nữa đã giết hắn, trên thế giới này không có được mấy người có con ngươi màu hổ phách, lại còn là người dùng độc lợi hại như vậy, lại thích màu đỏ, nàng thật sự nghĩ không ra trên thế giới này ngoại trừ hắn còn có ai?

“Làm sao vậy? Mạc công tử luyến tiếc giết nô gia.” Tử Thiên Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn có thể cảm giác rõ ràng cái tên đang muốn giết hắn lúc này trên người đã không còn một tia sát khí, trong con ngươi chợt lóe mà qua nghi hoặc, hắn vì sao lại buông tay? không muốn giết hắn nữa sao?

“ Tử Thiên Ly, nếu như ngươi thật sự muốn chết, có thể không cần phải trả lời.” Mặc Sĩ Vô Tâm mang theo nửa phần tức giận nói, Tử Thiên Ly, cái tên này không có việc gì lại đi giả nữ nhân đem nàng gọi lại đây, còn muốn giết chết nàng.

Tử Thiên Ly càng thêm kinh ngạc, trên đời này có rất ít người biết được dung mạo của hắn, mà người nam nhân này lại đoán được, chẳng lẽ là nàng đã biết được thân phận của hắn cho nên mới không giết hắn sao? “Nếu như ngươi đã biết được thân phận của ta, sao còn không mau đưa thuốc giải độc cho ta.”

“Ồ! Tính tình của thái tử cũng rất ngạo mạn.” Mặc Sĩ Vô Tâm cầm lấy chiếc cằm tinh xảo kia của Tử Thiên Ly, hắn cũng đã thừa nhận, xem ra là nàng đã suy đoán đúng. Thằng nhãi này so với tám năm trước càng thêm yêu nghiệt, nếu không phải nhìn thấy cặp con ngươi dùng nước thuốc biến thành màu đen kia phai màu, lộ ra cặp con ngươi hiếm có màu hổ phách kia, chỉ sợ hắn liền đi đời nhà ma.

“Ngươi……” Tử Thiên Ly giận dữ trừng mắt nhìn nàng.

“Ha ha ha! Hồng Cúc, tên rất hay à nha!” Nghĩ đến cái tên này vậy mà lại đi lấy một cái tên như vậy, nàng liền cảm thấy ác hàn.

Nói xong, Mặc Sĩ Vô Tâm liền đem quần áo trên người Tử Thiên Ly "xèn xẹt" vài tiếng lột sạch sẽ, tuy rằng bởi vì chút quan hệ ngày xưa, nên nàng luyến tiếc giết hắn, thế nhưng cũng sẽ không để yên hắn như vậy, ai biểu hắn muốn giết nàng làm chi!

“Ngươi muốn làm gì?” Tử Thiên Ly hiện tại không thể nhúc nhích, hoàn toàn không thể làm được động tác che ngực, chỉ có thể dùng đôi mắt trừng mắt nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm, hắn ta không phải là đang muốn……

“Ta đương nhiên là muốn ngươi cảm thụ cho thật tốt cái gì mới gọi là hồng cúc rồi.” Khóe miệng Mặc Sĩ Vô Tâm giơ lên một nụ cười tà ác.

“Hồng cúc……” Tử Thiên Ly cảm giác được phía sau lưng phát lạnh, đó chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.

“Đây là thanh lâu đi! Ngươi ở tại nơi này bán mình, hẳn là nên biết có một ít đồ vật đi! Liền tính Phi Mộng Các này không có, thì phòng bếp hẳn là sẽ có dưa chuột hay cà tím gì đó. Ngươi không phải muốn 'hồng' sao? Chờ đó, ta sẽ làm cho ngươi nhìn thử, cái gì mới gọi là hồng cúc.” Độ cong ở khóe miệng của Mặc Sĩ Vô Tâm càng ngày càng lớn, ai biểu hắn lấy cái tên làm cho người ta dễ suy nghĩ bậy bạ như vậy.

Tử Thiên Ly nghe xong, thân thể run lên một chút, hắn không phải là muốn……, hắn ta không muốn hắn chết, nhưng lại bắt đầu muốn đem hắn làm cho sống không bằng chết.

“Đồ vật để ở nơi nào, ta đi lấy?” Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn quét qua ‘ khuê các ’ của Tử Thiên Ly hỏi.

“Ta làm sao có loại đồ vật này.” Tử Thiên Ly nghẹn đỏ mặt nói, cái loại đồ vật này, chỉ có người yêu thích đồng tính mới sẽ chuẩn bị.

“Không sao, còn có dưa chuột mà.” Mặc Sĩ Vô Tâm đứng lên, thản nhiên nói.

Tử Thiên Ly bị Mặc Sĩ Vô Tâm làm cho tức xanh cả mặt, hắn thế mà lại muốn dùng dưa chuột, “Đừng đi……”

“Mạc huynh đệ, chúng ta thương lượng chút có được không, ngươi buông tha ta, điều kiện gì tùy ngươi đưa ra.” Tử Thiên Ly nghiến răng nghiến lợi nói, cho dù là hắn ta muốn giang sơn Kỳ Quốc, hắn cũng sẽ đồng ý. Chứ loại khuất nhục này, hắn tuyệt đối không muốn cảm nhận.

“Thế nhưng, ta cũng không muốn yêu cầu cái gì cả, ta chỉ là muốn cho ngươi nhìn xem thứ chân chính được gọi là hồng cúc mà thôi.” Mặc Sĩ Vô Tâm ra vẻ buồn rầu nói, rồi xoay người rời đi.

Mặc Sĩ Vô Tâm bước ra trước cửa phòng Tử Thiên Ly, sai một cái nha đầu đem tú bà kêu tới, tú bà kia nhìn vào trong phòng, hỏi: “Công tử, xin hỏi có gì sai bảo?” Nàng ngoại trừ biết người tên Hồng Cúc kia chính là chủ nhân phía sau màn của nơi này, những việc khác đều không phải là thứ mà nàng có thể biết được.

“Ngươi đi đến chỗ bàn vừa rồi ta ngồi, nói cho hai huynh đệ của ta biết, đêm nay ta ở lại qua đêm ở trong phòng của Hồng Cúc cô nương, bảo bọn họ về khách điếm nghỉ ngơi trước đi, chúng ta ngày mai khởi hành.” Nếu đã biết được Hồng Cúc này chính là người quen cũ, trước khi tiến cung nàng lại không cùng hắn chơi đùa một chút, không phải sẽ làm cho hắn cảm thấy thất vọng sao?

"Vâng…… Công tử còn có cái gì sai bảo không?” Tú bà tiếp tục hỏi.

“Ưm! Bảo nha đầu dưới phòng bếp đưa lên đây mấy quả dưa chuột với cà tím, càng thô càng tốt.”

“Công tử muốn dùng làm gì?” Tú bà nghi hoặc hỏi.

“Hồng Cúc cô nương thực thích này đó khuê phòng thú sự.” Mặc Sĩ Vô Tâm tươi cười mờ ám.

“Vâng……”

Lúc tú bà đi đến đưa tin nói cho Sát cùng Mục Lưu Phong nghe lời của Mặc Sĩ Vô Tâm nói, toàn bộ khí tràng trong phòng trở lên cực kỳ khủng bố, hai người tức giận rời đi dưới ánh mắt run rẩy của tú bà.

Nhìn đến Mặc Sĩ Vô Tâm cầm mấy quả dưa chuột cùng cà tím trên trán Tử Thiên Ly toát mồ hôi lạnh. Tử Thiên Ly nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm vẻ mặt cười tà đi đến, vội vàng nói: “Ngươi sẽ vì những chuyện ngươi làm mà hối hận.”

Mặc Sĩ Vô Tâm đem thân mình Tử Thiên Ly quay ngược lại, nhìn phần lưng vân da tinh tế kia, còn có phía dưới, Mặc Sĩ Vô Tâm hoàn toàn không biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn.

“Thực xin lỗi phải nói cho ngươi biết, ta từ trước nay đều chưa từng biết đến cái gì gọi là hối hận.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#con#meo