Chương 26: Yêu nghiệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Yêu nghiệt.

Tử Thiên Ly vuốt ve đôi môi hồng nhuận kia, có cảm giác mềm mại đến thần kỳ, ngón tay thon dài tinh xảo một lần lại một lần xoa lên môi của Mặc Sĩ Vô Tâm.

Mặc Sĩ Vô Tâm ngẩn ra, nếu như không phải hiện tại nàng không thể nhúc nhích, hơn nữa trên đôi môi kia mang theo mùi vị thoang thoảng của kịch độc, nàng sẽ lầm lẫn rằng đây chính là một màn cực kì thâm tình.

Tử Thiên Ly hạ thân thể xuống đặt ở trên người Mặc Sĩ Vô Tâm, bàn tay khớp xương rõ ràng xoa lên khuôn mặt đang tức giận của Mặc Sĩ Vô Tâm.

"Mạc công tử, ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt." Nhìn khuôn mặt không chút tỳ vết kia của Mặc Sĩ Vô Tâm, làm cho Tử Thiên Ly tâm thần vừa động, ngoài bản thân mình, hắn đối với mọi người luôn luôn kháng cự, thậm chí ngay cả mẫu hậu cùng phụ hoàng của hắn đều không thể đụng chạm vào hắn, trừ bỏ người kia.

Thế mà bây giờ, hắn lại không thấy chán ghét khi đụng chạm vào nam nhân này. Đúng, chính là một nam nhân.

Mặt Tử Thiên Ly cách Mặc Sĩ Vô Tâm càng ngày càng gần, hàng lông mi như cánh bướm kia khẽ run rẩy, Mặc Sĩ Vô Tâm trong lòng mắng to: "Đúng thật là Yêu nghiệt!"

Hắn hiện tại chính là dao thớt còn nàng chính là thịt bò, bị hắn giam cầm không thể động đậy, cho dù hắn hiện tại muốn giết nàng, nàng cũng không phản kháng lại được, nam nhân này rất mạnh, lại có thể lặng yên không một tiếng động ở trong vòng một chiêu khống chế được nàng.

" Xin hỏi Hồng Cúc cô nương muốn hầu hạ bản công tử như thế nào đây!" Trên mặt Mặc Sĩ Vô Tâm không hề có một tia sợ hãi, nét mặt ngược lại tươi cười như hoa, cho dù chết đến trước mắt, nàng cũng không muốn để bản thân trở nên hoảng hốt.

"Đương nhiên là......" Tử Thiên Ly tươi cười xinh đẹp, ngón tay vừa động, tháo gỡ đai lưng bản thân, lộ ra da thịt giống như loại tơ lụa tốt nhất, khuân ngực rắn chắc sáu múi cơ bụng không có một tia sẹo lồi, Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn dáng người hoàn mỹ trước mắt này, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, tuy rằng thằng nhãi này tính tình có vấn đề, thế nhưng dáng người này cũng không chê vào đâu được.

Không thể tưởng được con hàng này bộ dạng nhìn giống gay như vậy, nhưng dáng người lại thực nam nhân.

Tử Thiên Ly nhìn chằm chằm cặp con ngươi đen thâm thúy kia đánh giá thân thể hắn, toàn thân có chút khô nóng, trong lòng không khỏi ảo não, hắn thế mà lại xuất hiện phản ứng khác thường đối với một người nam nhân.

"Hồng Cúc cô nương, tuyệt tuyệt tuyệt...... Dáng người này bản công tử rất vừa lòng. Thế nhưng giới tính của Hồng Cúc cô nương có vấn đề, vậy chỉ có thể đi hậu viện của bản công tử làm nam sủng, thế cũng không tệ." Khóe miệng Mặc Sĩ Vô Tâm giơ lên, vẻ mặt trêu tức nói.

"Ngươi......" Trong mắt Tử Thiên Ly hiện lên một tia ngoan lệ sát khí, bàn tay thon dài chậm rãi chạy xuống chiếc cổ trắng nõn của Mặc Sĩ Vô Tâm, ngón tay đặt ở động mạch chủ bồi hồi, dùng âm thanh trầm thấp nói với Mặc Sĩ Vô Tâm: "Chỉ sợ Mạc công tử cũng không có cái mệnh đem ta thu làm nam sủng mà thôi."

Mặc Sĩ Vô Tâm cảm giác được  trái tim mình chậm nửa nhịp, chỉ cần hắn dùng một chút lực, cổ của nàng sẽ bị cắt đứt, nàng sẽ đi đời nhà ma liền.

Nhìn dị sắc xuất hiện trên mặt Mặc Sĩ Vô Tâm, đây rõ ràng là đang lấy lòng hắn, Tử Thiên Ly nở nụ cười quyến rũ, hai tay chậm rãi nắm chặt lấy cổ Mặc Sĩ Vô Tâm.

Mặc Sĩ Vô Tâm cảm giác được hô hấp có chút khó khăn, tim đập mạnh một cái, âm thanh trầm đục nhẹ rơi vào trong tai Tử Thiên Ly"Hãy nhìn vào ánh mắt của ta."

Bàn tay Tử Thiên Ly chậm rãi co rút lại, trong lòng có chút luyến tiếc phải giết người nam nhân làm cho hắn cảm thấy hứng thú này, nhưng nếu để hắn ta sống thì lại hoàn toàn không phải phong cách làm việc của hắn. Khi nghe được lời nói của Mặc Sĩ Vô Tâm, hắn không tự chủ bị nàng mê hoặc nhìn vào trong con ngươi của nàng.

Đó là một đôi con ngươi thâm thúy như hải, như ám dạ u ma, sâu không thấy đáy, vừa nhìn sang một cái, hắn đã muốn bị làm cho hoàn toàn hoa mắt.

Ánh mắt chậm rãi mê ly, đợi cho hắn ý thức được có cái gì đó không đúng, đã muốn không còn kịp rồi.

"Hôn ta......" Mặc Sĩ Vô Tâm sâu kín nói, từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán hạ xuống, dùng một chút tinh thần lực như vậy của nàng đi tiến hành thôi miên với một đối thủ cường hãn, quả thực là có chút khó khăn, không biết có thể kiên trì được trong bao lâu.

Tử Thiên Ly bị âm thanh của Mặc Sĩ Vô Tâm mê hoặc, đem môi nhẹ nhàng áp lên môi của Mặc Sĩ Vô Tâm, không tự chủ được mà cạy mở hàm răng của Mặc Sĩ Vô Tâm, cùng cái lưỡi đinh hương kia dây dưa không dứt.

Cứ trêu chọc như vậy, nhẵn nhụi xúc cảm làm cho hắn cảm giác được nhiệt huyết sôi trào, Tử Thiên Ly đột nhiên mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia gần trong gang tấc, nhất thời thanh tỉnh, bối rối đình chỉ dây dưa, lập tức ly khai khỏi môi của Mặc Sĩ Vô Tâm, trên khóe miệng vẫn còn mang theo một tia chỉ bạc ái muội, trong mắt xẹt qua một tia sát khí nói: "Ngươi đã làm gì ta?"

Rõ ràng là vừa rồi hắn đang chuẩn bị giết chết tên này mới đúng, như thế nào lại biến thành hôn môi, đôi mắt đẹp trừng lớn, hắn thế mà lại cùng một người nam nhân hôn môi. Nghĩ vậy, Tử Thiên Ly liền thấy kinh hãi, thế nhưng hắn lại thần kỳ không hề có cảm giác ghê tởm.

Tử Thiên Ly còn chưa nghe được Mặc Sĩ Vô Tâm đáp lời, liền cảm giác được xương cốt toàn thân đau đớn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi đã hạ độc gì cho ta?" Vừa rồi không có thanh tỉnh, hắn không có chú ý tới chính lúc hắn đang hôn môi, Mặc Sĩ Vô Tâm đã cho hắn nuốt vào một viên thuốc.

Mặc Sĩ Vô Tâm lạnh lùng nhìn Tử Thiên Ly, bởi vì vượt qua cực hạn của chính mình để tiến hành thôi miên tên yêu nghiệt này mà mồ hôi phía sau lưng thấm ra đã muốn ướt sũng hết quần áo của nàng, hiện tại nàng đã muốn không còn đủ khí lực để nói chuyện, nếu phải chết thì nàng cũng muốn kéo theo hắn làm đệm lưng.

Khi nàng rời đi cũng đã làm tốt hết chuẩn bị, tuy võ công không giỏi, nhưng tuyệt chiêu bảo mệnh vẫn là phải có.

Tử Thiên Ly vội vàng tự bắt mạch cho mình, khuôn mặt đẹp càng nhăn càng chặt. Đây là độc gì? thế mà hắn lại không biết, điều này sao có thể. Đưa mắt đánh giá Mặc Sĩ Vô Tâm, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai? Độc này là ai đưa cho ngươi?"

"Buông ra." Đối với những câu hỏi của hắn, nàng thật sự không còn đủ khí lực để trả lời, chỉ muốn Tử Thiên Ly buông nàng ra, sau đó đem tên yêu nghiệt này giải quyết điệu.

"Buông ngươi ra......" trong mắt Tử Thiên Ly hiện lên một tia hàn quang, nhịn xuống đau đớn trên người, tiếp tục bóp chặt cổ Mặc Sĩ Vô Tâm nói: "Đưa thuốc giải độc cho ta, bằng không ta giết ngươi."

"Giết ta, độc này ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ sẽ giải được, nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục, ngươi cần phải suy nghĩ cho thật tốt à nha!" Mặc Sĩ Vô Tâm rốt cục khôi phục được chút khí lực, nam nhân này muốn giết nàng, nàng muốn nói cho hắn biết hậu quả khi giết nàng, đây không phải uy hiếp, mà là sự thật.

"Ngươi......" Hai người giằng co, Tử Thiên Ly cũng không ngốc, nếu hắn thả nam nhân này ra, chỉ sợ ngay sau đó hắn ta sẽ giết hắn, tuy rằng nam nhân này thoạt nhìn thực vô hại, thế nhưng hắn cảm giác được nam nhân này chỉ sợ ác độc cũng không hề thua kém hắn.

"Bằng không, ngươi cho ta uống một viên độc, sau đó thả ta ra, rồi ta sẽ đưa cho ngươi giải dược, ngươi lại đưa cho ta giải dược, sau đó chúng ta không ai nợ ai." Mặc Sĩ Vô Tâm trong mắt xẹt qua một tia tinh quang.

Tử Thiên Ly cân nhắc một lát, rồi lấy ra một viên dược nhét vào miệng Mặc Sĩ Vô Tâm, nói: "Được......"

Ống tay áo chợt lóe, bàn tay thu về, cho dù trúng phải độc của Mặc Sĩ Vô Tâm, động tác vẫn trước sau như một tuyệt đẹp.

Mặc Sĩ Vô Tâm rốt cục có thể động, xoa xoa chiếc cổ bị Tử Thiên Ly hai lần bóp chặt, nhanh chóng thảy một ít bột phấn màu trắng về phía Tử Thiên Ly, thân hình Tử Thiên Ly ngay lập tức bất động. Nếu lúc trước đó không bị trúng độc, Tử Thiên Ly hoàn toàn không cần đem chút tài mọn đó để vào mắt, thế nhưng, bởi vì trúng phải độc, nội lực của hắn đã muốn xói mòn gần hết.

Bàn tay mảnh khảnh của Mặc Sĩ Vô Tâm nhanh chóng nắm lấy cổ của Tử Thiên Ly, lưu loát gọn gàng nắm chặt, khóe miệng giơ lên một chút thị huyết tươi cười: "Mỹ nhân, muốn giết ta sao, ngươi vẫn là đi trước đầu thai một lần rồi nói sau!"
___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#con#meo