Chương 3: Nửa khắc thời gian đổi một người.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Nửa khắc thời gian đổi một người.

Lại một ngày nữa trôi qua, Mặc Sĩ Vô Tâm toàn thân đau nhức gian nan tỉnh dậy. Cảm giác được mí mắt nặng trĩu, tình cảnh tối qua thật sự là quá điên cuồng. Thoáng nhìn ra bên ngoài, chợt nhìn thấy Tu đang quỳ ở bên ngoài, không biết đã quỳ ở đó bao lâu, con ngươi trong mắt càng ngày càng sâu thẳm.

Tu nhìn thấy Mặc Sĩ Vô Tâm tỉnh lại, liền đem thanh kiếm phệ hồn đặt ở trước mặt, nói: "Tối qua thuộc hạ đã quá to gan đụng chạm công chúa, tội đáng chết vạn lần, xin công chúa hãy ban cho cái chết." Trong đôi mắt ngăm đen hoàn toàn là bình tĩnh, không có vẻ gì giống như là sợ hãi khi đang gần kề cái chết.

"Chết ư, ngươi cho rằng ngươi chết đi liền có thể nhận được sự tha thứ của ta sao?" Âm thanh ma mỵ rơi vào trong tai Tu, khiến Tu ngây ngẩn cả người, nhìn lên khuôn mặt đã nhìn suốt mười bốn năm của Mặc Sĩ Vô Tâm.

Rõ ràng giống nhau như đúc, nhưng lại làm cho hắn cảm giác được có chút gì đó bất đồng, trên khuôn mặt nét trẻ con hay khe khẽ cười đều bị phủ lấp đi, chỉ còn lại một cảm giác mãnh liệt cùng ma mỵ, trong giọng nói thiếu mất một phần nhu hòa, lại tăng thêm một phần lãnh khốc.

"Tu không cầu công chúa tha thứ, chỉ mong công chúa có thể quên hết những chuyện vừa mới xảy ra, trở lại một cuộc sống giống như lúc trước." Hắn biết công chúa đang rất đau lòng, nhưng hắn cũng chỉ đành bất lực.

"Tu, ngươi nói quên là có thể quên được hay sao?" Lời nói của Mặc Sĩ Vô Tâm có chút mông lung, nàng đã không còn năng lực để đem chính mình thôi miên thêm lần nữa, hơn nữa 'quên', đó là việc làm mà người nhu nhược mới làm.

Lúc trước, nàng xóa đi toàn bộ tâm huyết cùng ma tính của chính mình, chỉ vì muốn ở lại bên người cái người giống như tiên nhân kia, thế nhưng bây giờ, nàng cũng không muốn làm thế, cũng không thể làm thế.

Giữa nàng và hắn luôn luôn tồn tại một bức tường ngăn cách không thể vượt qua, cho dù nàng có được một thân bản lĩnh đi chăng nữa, vẫn có một số việc mà nàng không thể làm được, cho dù cố gắng đến mấy cũng sẽ không làm được.

Tu nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm đau lòng như thế, sâu trong đôi mắt cũng ẩn ẩn đau lòng theo, liệu nàng có thể quên sao? Phần tình cảm kia ngay cả hắn đều có thể cảm giác được sâu lắng như thế nào, thế nhưng chủ thượng lại...

"Thỉnh công chúa xử phạt, thuộc hạ nguyện ý lấy cái chết để tạ tội." Hắn biết công chúa không đành lòng để cho hắn chết, thế nhưng hắn đã làm sai nên cũng chẳng còn mặt mũi nào sống tiếp, hắn đã đánh vỡ mất niềm hy vọng cuối cùng của công chúa, cũng chính bởi vì hắn...

"Xử phạt… Tu, ta phạt ngươi phải vĩnh viễn ở lại bên người của ta, được chứ?" Mặc Sĩ Vô Tâm quyến rũ nói, ngón tay đan xen vuốt ve lọng tóc.

Tu cảm thấy trái tim của chính mình đang gia tốc nhảy lên thình thịch, quả thật hắn không tài nào tin tưởng những gì mà chính tai mình vừa nghe được, công chúa vừa nói gì?

"Được không?" Mặc Sĩ Vô Tâm hỏi lại lần nữa, chuyện tối qua cũng không phải là lỗi của Tu, là do liều thuốc Đông y đó, mà cũng do nàng ngu ngốc, lại đi tin tưởng nữ nhân chôn dấu dã tâm kia.

Yêu nam nhân kia say đắm có lẽ đó là số kiếp của nàng... Nàng không oán trách bất kỳ ai, nhưng nàng chỉ muốn lấy một loại phương thức khác để tiếp tục sống.

Vì nam nhân kia, mà một người luôn tự do phiêu bạc như nàng đã ở lại cung điện này sinh hoạt suốt mười bốn năm trời, cũng đã đến lúc phải chấm dứt, kia phần tưởng niệm không muốn buông tay, cũng đã bị hắn chém đứt một cách vô tình, nàng cũng nên thả mình ngao du trong thiên hạ đi thôi.

Điều phụ hoàng hi vọng nơi nàng, nàng vẫn biết, chỉ có điều nàng vẫn luôn muốn trốn tránh mà thôi, đợi đến khi nàng thấy đã chốn đủ rồi, lại đến tiếp nhận việc hắn muốn nàng làm sau đi!

"Thay quần áo đi!" Mặc Sĩ Vô Tâm thở dài, cho dù Tu không trả lời thì nàng cũng có thể biết được đáp án của hắn.

Mặc Sĩ Vô Tâm rời khỏi tẩm cung của mình, đi về phía Quy Vô cung, nàng không biết phải đối mặt với phụ hoàng thế nào, thế nhưng nàng cũng sẽ không cho phép chính mình lùi bước.

Ai biết được nàng vừa đi đến nơi, một cái bóng đen liền chắn trước mặt nàng kêu: "Tiểu công chúa…"

"Phụ hoàng đâu?" Nàng biết người đó là Hữu hộ pháp, vẫn đứng ở bên người phụ hoàng.

"Điện hạ đã đi bế quan, trước khi đi đã dặn dò thuộc hạ đưa cái này cho công chúa." Nói xong Hữu hộ pháp liền lấy trong người ra một lệnh bài màu đen, trên mặt khắc một chữ 'hoàng' tinh xảo như rồng bay phượng múa, độc nhất vô nhị, không ai có thể bắt chước viết ra được.

Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn thấy lệnh bài liền sửng sốt, thật không ngờ lại là Ám Hoàng Làm, nếu phụ hoàng thật sự không quan tâm nàng, vậy thì tại sao lại đem Ám Hoàng Làm_ vật tượng trưng cho quyền lực đế vương giao cho nàng, chẳng lẽ hắn đã vội vã muốn...

Ám vực vương triều có tất cả hai khối lệnh bài tượng trưng cho quyền lực tối cao, đó là Ám Phượng Làm và Ám Hoàng Làm, hai khối lệnh bài này địa vị ngang nhau, phụ hoàng cho nàng tấm lệnh bài này, cũng đồng nghĩa với việc đem một nửa thiên hạ của Ám vực đặt vào trong tay nàng. Chẳng lẽ kế tiếp liền chuẩn bị...

Chưa bao giờ nàng nghĩ cần đến những thứ này, nàng chỉ muốn hắn có thể liếc mắt nhìn về phía nàng một lần, chỉ muốn được ở cạnh bên người hắn, nhưng tất cả đều chỉ là mộng tưởng, tối hôm qua nàng đã hiểu ra được điều đó.

"Điện hạ có nhắn lại, công chúa muốn làm cái gì thì làm cái đó." Dứt lời, liền giống như u hồn biến mất không thấy bóng dáng.

Đúng rồi! Nàng muốn cho một người nào đó một chút sắc mặt xem mới được, lúc trước xóa đi hết tâm huyết cùng ma tính Mặc Sĩ Vô Tâm có lẽ sẽ không đối nàng ta làm ra cái gì, thế nhưng nàng bây giờ đã không giống như lúc trước, trong lòng sát tâm cùng mạnh bạo tính tình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nữ nhân đã tính kế nàng.

"Lớn mật, các ngươi muốn làm gì?" Trong Mộng cung, một cô gái bộ dạng xinh đẹp nhìn vào một đám thị vệ đang muốn bắt mình đi, lớn tiếng quát.

"Nhị hoàng tỷ, tỷ đoán thử xem bọn họ đang muốn làm gì đây!" Mặc Sĩ Vô Tâm trêu tức nói.

"Là người, hóa ra lại là ngươi… Lá gan của ngươi cũng thật lớn." Mặc Sĩ Vô Mộng không dám tin trợn trừng mắt nhìn vị tiểu muội nhỏ hơn mình hai tuổi, luôn luôn không màn đến thế sự, thế nhưng hôm nay nàng ta lại dám sai người đến bắt nàng.

"Ngươi dựa vào cái gì mà đòi bắt ta, luận về vai vế thân phận, ta và ngươi đều là giống nhau." Mặc Sĩ Vô Mộng la lớn, nàng chưa từng nghĩ tới đồ con hoang này lại dám to gan gọi người đến đây bắt nàng.

"Dựa vào cái gì sao? Dựa vào cái này." Mặc Sĩ Vô Tâm lấy ra một khối lệnh bài màu đen, đung đưa ngay trước mặt Mặc Sĩ Vô Mộng.

Mặc Sĩ Vô Mộng nhìn thấy lệnh bài kia nhất thời liền ngây dại, nỉ non nói: "Không có khả năng, không có khả năng, sao phụ hoàng có thể đem Ám Hoàng Làm giao cho ngươi." Nàng thật sự ghen tị với Mặc Sĩ Vô Tâm, phụ hoàng vẫn luôn sủng nàng ta, nhưng lại chẳng quan tâm gì đến nàng. Vì thế, nàng mới kê đơn hãm hại nàng ta, thế nhưng lại không ngờ phụ hoàng lại sủng nàng ta đến mức độ đem luôn cả Ám Hoàng Làm tượng trưng cho ngôi vị hoàng đế cho nàng ta, nếu như cho nàng thì thật tốt biết bao nhiêu.

"Mang đi." Mặc Sĩ Vô Tâm thản nhiên nhìn Mặc Sĩ Vô Mộng, nói với thị vệ của Ám vực vương triều đang đứng phía sau. Nếu đã dám tính kế nàng, vậy thì trước tiên cũng nên nghĩ đến hậu quả mới đúng.

Có lẽ nàng khi đang bị phong ấn sẽ không làm gì nàng ta, thế nhưng bây giờ… Nàng sẽ để cho nàng ta nếm thử cảm giác muốn sống không được, muốn chết không xong là như thế nào.

Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn thị vệ đưa Mặc Sĩ Vô Mộng vào địa lao. Trong địa lao, khắp nơi đều tràn ngập mùi vị mục nát, làm cho người ta hít thở không thông. Ở trong phòng giam, một cặp ánh mắt như ác sói tản ra ánh sáng quỷ dị.

Mặc Sĩ Vô Mộng điên cuồng gào thét: "Ta không muốn ở trong này, ta không muốn ở lại đây, tiểu hoàng muội, tỷ biết sai rồi, mau thả tỷ ra ngoài đi!"

"Về sau tỷ cũng không dám làm như vậy nữa." Mặc Sĩ Vô Mộng nhìn thấy địa phương khủng bố như vậy, sợ tới mức phát khóc.

Nàng từ nhỏ đã mang danh phận công chúa của Ám vực vương triều, ăn sung mặc sướng, nào đã bị người ta đối đãi thế bao giờ, nàng nghĩ Mặc Sĩ Vô Tâm thiện lương đến ngốc nghếch kia nghe thấy nàng cầu xin tha thứ, chắc chắn sẽ mềm lòng mà đem nàng thả ra ngoài.

"Ha ha! Nhị hoàng tỷ." Mặc Sĩ Vô Tâm cười nhìn Mặc Sĩ Vô Mộng.

Tròng mắt của Mặc Sĩ Vô Mộng lóe lên một tia sáng đắc ý tươi cười, mong đợi nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm, nói: "Ta biết tiểu hoàng muội là người tốt nhất, chắc chắn sẽ không nóng giận nhị tỷ."

Đứng ở phía sau Mặc Sĩ Vô Tâm, Tu cau mày, chẳng lẽ công chúa thật sự muốn tha cho nữ tiện nhân này hay sao? Nữ nhân này luôn luôn trốn trong tối ám hại công chúa, nếu không phải có chủ thượng che chở, mà công chúa bản thân cũng thật thông minh, thì cũng không biết đã bị bọn họ hãm hại bao nhiêu lần.

Bây giờ công chúa đã nắm được quyền lực cao nhất trong tay, như thế nào lại dễ dàng buông tha cho họ vậy chứ, chỉ có điều, công chúa vốn dĩ rất thiện lương, hắn sợ rằng nàng sẽ mềm lòng mà để lại mầm tai họa này.

Ai biết đâu được nụ cười của Mặc Sĩ Vô Tâm càng ngày càng lạnh, thừa dịp lúc Mặc Sĩ Vô Mộng đang đắc ý dạt dào, thảy một viên dược vào miệng của Mặc Sĩ Vô Mộng.

"Uh… ngươi cho ta ăn cái gì?" Trong lòng của Mặc Sĩ Vô Mộng có một dự cảm không tốt.

Khóe miệng Mặc Sĩ Vô Tâm gợi lên một nụ cười lạnh, "tỷ cho muội ăn loại dược gì, muội đương nhiên cũng cho tỷ ăn cái đó, loại mị dược này mặc dù không có tính chất vô sắc vô vị tốt như loại kia, nhưng chất lượng cũng sẽ không thua kém chút nào."

Mặc Sĩ Vô Mộng nghe xong, trong lòng không rét mà run, thân thể cũng không kiềm chế được run rẩy không ngừng.

Tu nhìn thấy Mặc Sĩ Vô Tâm như vậy, trong con ngươi lạnh như băng ẩn ẩn hiện lên chút vui mừng, sau khi trải qua chuyện lớn này, rốt cục công chúa cũng đã học được cách trả đũa.

Mặc Sĩ Vô Tâm sai người đem Mặc Sĩ Vô Mộng lôi vào trong nhà tù, nhìn đám tội phạm đang ngây dại trong nhà tù, nói: "Hầu hạ cho nàng ta thật tốt, nửa khắc thời gian đổi một người…"

Sau đó quay sang thị vệ nói: "Nhớ kỹ, mỗi một người nửa khắc thời gian, sau đó tiếp tục đổi phòng giam, cho đến khi tất cả phạm nhân trong nhà tù đều hầu hạ nhị công chúa hết một lượt."

Thị vệ nghe xong dạng mệnh lệnh như thế, sau lưng bỗng cảm giác có chút rét run, thế nhưng nghĩ đến Mặc Sĩ Vô Mộng bình thường ngạo mạn, hơn nữa quyền lực đang nằm trong tay tiểu công chúa, đương nhiên không thể không tuân thủ theo mệnh lệnh. Vì thế, liền trả lời: "Vâng…"

Trong phòng giam, Mặc Sĩ Vô Mộng bị người gắt gao quấn chặt, giọng nói khản đặc hét lên: "Không, đừng mà, Mặc Sĩ Vô Tâm, ngươi không thể làm vậy, mẫu phi của ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."

"Vậy à!"

"A…! Buông, Buông."

Sau đó lại biến thành âm thanh hưởng thụ, do hiệu quả của dược liệu phát tác, khiến nàng trở lên dâm đãng chẳng khác gì kĩ nữ, giao hoan cùng các phạm nhân trong nhà tù.

Trong địa lao của hoàng cung Ám vực không ngừng truyền ra âm thanh dâm loạn, nam nhân gầm rú, nữ nhân giọng khản đặc.

Thế nhưng, chỉ khoảng hai giờ sau liền đột nhiên im bặt.

Mặc Sĩ Vô Tâm chau mày, hỏi: "Sao lại thế này?" Nam nhân cấm dục đã lâu trong địa lao này làm sao lại có thể nhịn được trước sự dụ hoặc của Mặc Sĩ Vô Mộng chứ?

Đi đến phòng giam Mặc Sĩ Vô Mộng đang ở, nhìn một cái thân ảnh trẻ tuổi gầy yếu trong phòng giam mờ tối, nói: "Có mĩ nữ mà không biết hưởng dụng, còn đem mĩ nữ đẹp như vậy đánh ngất đi, đúng thật là người không hiểu được phong tình a!"

_____________
Tác giả: Một cơn gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua… thổi qua…!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#con#meo