Chương 33. Tề phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ai đó?” Mặc Sĩ Vô Tâm nhướng mày hỏi, người kia không có cố ý che dấu, nàng
đương nhiên cũng phát hiện.

“Là người của ta, ta đi ra ngoài một chút.” Giọng Sát lạnh lùng nói, nếu hắn không quay về, chỉ sợ sẽ phải xảy ra chuyện, dù sao……

“Oh!” Dù sao hắn cũng đã hoàn thành nhiệm vụ không sai biệt lắm.

Sát đi rồi, Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn Mạc Thập Ngũ, nói: “Lại đây.”

Mạc Thập Ngũ thật nghe lời, tùy ý Mặc Sĩ Vô Tâm mân mê mặt mình, cuối cùng khi Mặc Sĩ Vô Tâm đổi trở về nam
trang, Mạc Thập Ngũ nhìn gương mặt chính mình trong gương lại xem hướng Mặc Sĩ Vô Tâm, quả thực giống y hệt như nhau.

“Tiểu thư, không, công tử.” Mạc Thập Ngũ sửng sốt thật lâu, rốt cuộc phục hồi tinh
thần lại.

“Mặc kệ ta là công tử vẫn là tiểu thư, ngươi về sau đều gọi ta chủ tử là được, ngươi
chẳng lẽ không hiếu kỳ ta vì sao lại đem ngươi trang điểm thành cái dạng này?”

“Xin tùy ý chủ tử phân phó.” Mạc Thập Ngũ kiên định nói, có thể vì chủ tử làm việc là vinh hạnh của hắn.

Mặc Sĩ Vô Tâm ném một viên thuốc cho hắn, nói: “Nuốt cái này vào, ngươi sẽ có thể luyện võ công.”

Mạc Thập Ngũ hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của nàng, bỏ thuốc vào miệng nuốt xuống, cảm giác được một luồng khí nhiệt lưu bùng nổ trong thân thể.

“Bảo vệ linh đài, kiên trì trong thời gian một nén nhang.” Mặc Sĩ Vô Tâm lạnh lùng nói, nàng phát hiện Mạc Thập Ngũ thuộc loại căn cốt kỳ giai, biết đâu hắn thật sự
có thể sống sót thì sao.

Một nén nhang qua đi, Mạc Thập Ngũ cảm giác được thân thể thông suốt rất
nhiều, cũng trở nên nhẹ nhàng uyển chuyển hơn, giống như đã đạt tới trình độ sơ cấp cam giai, hắn thấy mình như đang nằm mơ, bản thân còn có thể luyện võ.

Lúc Mạc Thập Ngũ đang tiêu hóa dược tính, Mặc Sĩ Vô Tâm đã tuyển được mấy quyển bí tịch võ công thích hợp với căn cốt của hắn, lăn lộn ở Ám Vực Vương Triều nhiều năm như vậy, nàng chưa bao giờ thiếu mấy thứ này, nào là các loại võ công bí tịch ngàn vàng khó mua, thế gian hiếm thấy, ngược lại đến tay nàng lại chẳng được xem là gì, hơn
nữa nàng căn bản là không thể luyện.

Mạc Thập Ngũ trong mắt có chút cảm kích, quyển bí tịch đang nằm trong tay hắn tuyệt đối không phải vật phàm, thật là phúc đức tu ba đời mới có thể được đi theo một chủ tử như vậy.

Mặc Sĩ Vô Tâm từ trong mắt nhìn ra được ý tưởng của hắn, khịt mũi coi thường, nàng muốn hắn thay thế nàng đi chịu chết, người này vậy mà lại còn đi cảm kích nàng, đúng là ngốc hết thuốc chữa .

Mặc Sĩ Vô Tâm ném cho Mạc Thập Ngũ hai bao đồ vật, “Bên trái chính là độc dược, gặp những lúc nguy hiểm có thể dùng để đối phó địch nhân, bên phải chính là thuốc giải độc cùng kim sang dược dùng để cầm máu trị thương.”

Mạc Thập Ngũ cầm lên hai bao đồ vật kia, hắn biết việc kế tiếp mình muốn làm là rất nguy hiểm, thế nhưng hắn hoàn toàn tự nguyện làm theo.

“Ngày mai ngươi liền dùng bộ dạng này mướn một chiếc xe ngựa từ cửa tây Thanh Đều đi ra ngoài, tùy tiện đi nơi nào cũng được.”

Mặc Sĩ Vô Tâm tiếp tục nói: “Trên đường đi sẽ có rất nhiều sát thủ, ngươi hãy cố gắng sống sót, nếu như ngươi có thể sống trở về gặp ta, ta sẽ đáp ứng một nguyện vọng của ngươi.”

“Đây là mấy vạn lượng hoàng kim linh tinh, còn đây là……”

Trong tiểu viện mặt sau của Đệ Nhất Lâu, Sát đuổi theo hắc ảnh kia, hắc ảnh nhìn thấy Sát theo ra tới, khuôn mặt cứng đờ tức khắc, quỳ trên mặt đất, nói: “Chủ thượng, có biến, nhanh trở về.”

“Được!” Hắn biết mình cần phải trở về, lần này hắn đi ra ngoài đã quá lâu rồi.

Kế tiếp hắc y nhân kia bẩm báo lại một chút sự tình cho Sát nghe, Sát về tới phòng liền nghe được câu nói kế tiếp của Mặc Sĩ Vô Tâm.

“Cho dù nguyện vọng của ngươi là muốn một quốc gia, ta đều có thể giúp ngươi đạt được.”

Sắc mặt Sát trầm xuống, Mạc Vô Tâm khẩu khí thật lớn, lại có thể hứa hẹn cho một thiếu niên được mua từ đấu trường đánh cược trở về một quốc gia, chẳng lẽ là vì sắc đẹp của thiếu niên kia, nghĩ vậy, nội tâm bình tĩnh bỗng dưng dậy sóng ngập tràn lửa giận.

“Tiểu nhân không dám.” Mạc Thập Ngũ hoàn toàn tin tưởng Mặc Sĩ Vô Tâm có năng lực này, dù vậy mặc kệ là lớn hay nhỏ thì hắn cũng không thể nào nhận nổi.

Sát đi vào nhà, nhìn thấy hai người giống nhau như đúc trước mắt, sửng sốt trong chốc lát, sau đó tìm đúng người nói: “Ta phải đi.”

Tuy rằng hai người trông giống nhau như đúc, nhưng khí chất của hai người lại hoàn toàn khác nhau, nếu chú ý nhìn kỹ là có thể tìm ra được Mặc Sĩ Vô Tâm chân chính.

Mặc Sĩ Vô Tâm nhàn nhạt nhìn Sát nói: “Đưa ta đến một nơi nữa là ngươi có thể đi được rồi.”

“Được.”

“Chủ tử.” Mạc Thập Ngũ giống một tiểu cẩu bị vứt bỏ nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm. Chủ tử phải đi rồi sao?

“Nhớ kỹ lời ta nói.”

Tề phủ.

Trong một tòa phòng ở không lớn không nhỏ, bên trong ánh đèn đã dập tắt.

Mặc Sĩ Vô Tâm nhàn nhạt nói: “Đưa ta đến đây là được rồi.”

“Không cần ta đưa ngươi đi vào sao?” Sát lạnh giọng hỏi, có điều hắn cũng hiểu được,
hắn ta không muốn để mình biết được thân phận của hắn ta với chủ nhà.

“Không cần.” Tuy rằng người nam nhân này trông không giống kẻ gian, nhưng nàng cũng không muốn tiết lộ cho hắn biết về viên ám cờ mang tên Tề Lạc này.

“Thứ này cho ngươi, ngươi có thể dùng nó để cho Sát Các vô điều kiện đáp ứng ngươi làm ba chuyện.” Sát trầm mặc trong chốc lát, đem một cái lệnh bài giao cho Mặc Sĩ Vô Tâm, xung quanh nguy cơ tứ phía, hắn lại không muốn nhìn thấy hắn ta phải chết, trước khi đi trao cho hắn ta một chút bảo đảm an toàn cũng tốt.

Sát nói xong, thân ảnh đã biến mất ở trước mặt Mặc Sĩ Vô Tâm.

Mặc Sĩ Vô Tâm thưởng thức khối lệnh bài điêu khắc hình ngũ giác, khóe miệng hơi hơi giơ lên, Sát Các sao? Đệ nhất sát thủ Sát, cùng Sát Các lại có quan hệ gì đây?

Đem lệnh bài thu lại, nhìn đại môn phía trước, không hề  thục nữ đạp một cước, quát: “Tề Lạc, mở cửa cho lão tử.”

Chính mình làm nghề ăn trộm, lại còn khóa cửa chặt như vậy, sợ bị trộm sao?

Mấy ngày nay giấc ngủ của Tề Lạc đều không được tốt lắm, mỗi ngày trông trăng ngóng sao chờ Mặc Sĩ Vô Tâm tới, thế nhưng tốc độ của Mặc Sĩ Vô Tâm chẳng khác gì rùa bò, đều sắp nửa tháng vẫn còn chưa thấy người đâu.

Lúc này, đột nhiên nghe thấy một âm thanh trung khí mười phần, làm hắn đang trong mộng đẹp ôm một
đống vàng bỗng nhiên bừng tỉnh, chủ tử đã tới rồi, vội vàng bò dậy vọt tới mở cửa ra, vẻ mặt thiếu đánh cười nói: “Chủ tử, ngươi cuối cùng cũng tới, tiểu nhân chờ người chờ đến hoa đều sắp tàn, ánh trăng đều sắp lặn.”

“Phòng chuẩn bị tốt sao!” Mặc Sĩ Vô Tâm lười biếng hỏi, lăn lộn một ngày, cả người nàng đều mệt mỏi.

“Chuẩn bị tốt, chuẩn bị tốt.” Sớm tại mười ngày trước liền chuẩn bị tốt, người khác có lẽ không biết sự khủng bố của Mặc Sĩ Vô Tâm, hắn lại biết được rõ ràng.

“Chủ tử, đi theo ta.” Tề Lạc chân chó nói.

Mặc Sĩ Vô Tâm theo Tề Lạc đi vào trước cửa một gian phòng sạch sẽ trang nhã, làm chỗ ở trong thời gian ngắn cũng không có vấn đề gì. Mặc Sĩ Vô Tâm phân phó nói:
“Tìm cho ta một nhà có nữ tử sắp sửa tham gia tuyển chọn tú nữ.”

“Dạ……” Tề Lạc đem một đống dấu chấm hỏi nghẹn trở lại trong bụng, chủ tử lại muốn làm gì? Đừng quá kinh khủng là được.

Ngày hôm sau, Mặc Sĩ Vô Tâm còn đang ngủ, Tề phủ lại nghênh đón một vị khách
không mời mà đến.

Tề Lạc khóe miệng run rẩy nhìn nam nhân đang ngồi trong đại sảnh ghét bỏ nước trà của hắn khó uống, một thân quần áo màu tử kim, ung dung quý phái, trong tay phe phẩy một cây quạt cùng màu, trông càng có vẻ phong lưu phóng khoáng, phong độ nhẹ nhàng, khuôn mặt tinh xảo, con ngươi màu lưu ly mê hoặc lòng người.

Tề Lạc đối với dung mạo của nam tử tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành này thật không có lời gì để nói, nhưng còn với kiểu tính tình này, Tề Lạc cảm thấy một trận ác hàn.

“Oh! Tiểu Lạc tử, ngươi vẫn còn sống sao?” Mục Lưu Phong ngước khuôn mặt mĩ mạo lên, đầy mặt ý cười nhìn Tề Lạc, con ngươi màu lưu ly nhàn nhạt ra vẻ thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#con#meo