Chương 34. Cực phẩm sư huynh đệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Lạc thật muốn đánh bẹp khuôn mặt thiếu đánh mỹ đến kỳ cục kia, hắn chắc chắn xui xẻo ba đời mới quen biết với nam nhân này.

“Làm sao vậy, ta không chết được, sư đệ ngươi cảm thấy thật thất vọng đúng  không?” Đối với sự vô sỉ của Mục Lưu Phong, Tề Lạc dĩ nhiên là phải dùng cách càng thêm vô sỉ để đối đãi với hắn.

"Đúng là có điểm thất vọng, vốn dĩ ta còn chuẩn bị thu lại xương cốt của ngươi trở về cho Đại Hoàng nhà ta gặm gặm.” Mục Lưu Phong lắc lắc cây quạt thất vọng nói.

Tề Lạc tức nghiến răng, hận không thể xé tan cái miệng kia của Mục Lưu Phong, tiểu gia cho dù có chết, cũng sẽ không để thằng nhãi này tới nhặt xác.

“Ta e rằng chó nhà sư đệ không có mạng gặm xương cốt của ta rồi.” Mỗi lần nhìn thấy người này, liền khó tránh khỏi phải đấu khẩu một phen.

“Cũng đúng nha! Đại Hoàng trước đó không lâu mắc bệnh chó điên, chạy đi cắn đại ca, bị đại ca xử tử rồi.” Mục Lưu Phong biểu tình như đột ngột nhớ tới nói.

Dùng ống tay áo lau một phen nước mắt, khóc lóc kể lể nói: “Đại Hoàng nhà ta cùng ngươi không oán không thù, vì sao ngươi lại muốn nguyền rủa nó như thế, đại hoàng của ta a!” Lúc sau liền kêu trời khóc đất, khóc mãi không dứt.

“Ngươi im miệng cho ta.” Tề Lạc đầy mặt hắc tuyến nói, hắn ta kêu mãi như vậy, hắn cũng đã thói quen, nhưng nếu lỡ đánh thức vị cô nãi nãi kia, vậy thì hắn sẽ phải lãnh đủ.

“Oh! Năng lực Tiểu Lạc nhi hình như mạnh hơn trước rồi nha!” Mục Lưu Phong xếp quạt lại, dùng đầu quạt khều lên chiếc cằm gầy ốm của Tề Lạc, đùa giỡn nói.

“Hừ!” Tề Lạc hừ lạnh.

“Tòa miếu nhỏ này của ta không chứa nổi tôn đại Phật như sư đệ, ngươi cũng thấy được sư huynh ta còn đang sống được rất tốt, sư đệ ngươi có phải là nên tới lúc cần phải đi rồi hay không.” Tề Lạc không muốn cùng hắn nói chuyện nhiều, trực tiếp đuổi người đi.

Tuy ở chung với chủ tử thì hắn sợ mình sẽ bị hù chết, nhưng nếu ở cùng tên này thì hắn chắc chắn sẽ bị tức chết, hắn tình nguyện bị hù chết cũng không muốn bị tức chết. Có một vị sư đệ cực phẩm như vậy, hắn thật sự không biết mấy năm nay mình rốt cuộc sống sót như thế nào? Sư phó hắn đúng thật là làm bậy mà.

“Không đi, dù có chết ta cũng sẽ không đi.” Mục Lưu Phong ngồi nguyên tại chỗ, mặt dày nói.

“Ngươi cuối cùng muốn làm gì?” Tề Lạc nổi giận, tên này không có việc gì tuyệt đối sẽ không đến chỗ hắn ăn vạ.

“Ngươi đem tiểu Vô Tâm nhà ta trả lại cho ta, ta liền đi.” Hai mắt của Mục Lưu Phong nhìn như phóng điện về phía Tề Lạc. Nếu không phải tối hôm qua hắn không cẩn thận phát hiện Vô Tâm lén hắn trốn mất, lưu một tên hàng giả ở lại đệ nhất lâu, hắn chỉ sợ sẽ bị lừa.

“Ngươi làm sao biết?” Giọng nói Tề Lạc nghiêm túc hẳn lên, chủ tử đi tới đây tuyệt đối là cực kỳ thận trọng, sao có thể bị tên này phát hiện được, hơn nữa tên này còn biết cả tên của chủ tử, chẳng lẽ hắn ta với chủ tử quen biết nhau.

“Nơi này không có Vô Tâm nào cả.” Nếu như để chủ tử biết hắn để lộ ra hành tung của nàng, chỉ sợ nàng sẽ lột da hắn.

“Sư huynh tốt của ta, ngươi biết ngươi không lừa được ta mà, ta đã tìm tới tận đây đương nhiên là đã có căn cứ.” Mục Lưu Phong đầy mặt ý cười, con ngươi màu lưu ly nguy hiểm híp lại.

“Ngươi muốn làm gì nàng?” Tề Lạc cảnh giác nhìn Mục Lưu Phong, tuy rằng hắn bị Mặc Sĩ Vô Tâm khống chế, nhưng nếu nàng xảy ra chuyện gì, hắn chắc chắn sẽ thực thê thảm.

“Ta chính là huynh đệ tốt của Vô Tâm, làm sao có thể làm hại đến hắn chứ!” Mục Lưu Phong lười biếng thưởng thức đuôi tóc, vẻ mặt chân thành nhìn
Tề Lạc.

Tề lạc trợn trắng mắt, nếu hắn tin tưởng hắn ta là thật sự chân thành, thì hắn sống nhiều năm như vậy xem như là uổng phí.

Hai người liền vẫn luôn giằng co, Mục Lưu Phong chậm rãi uống trà, uống đến tận giữa trưa.

Hiển nhiên Tề Lạc đối phó Mục Lưu Phong cũng có chút bí kiếp, trực tiếp làm lơ hắn xoay người rời đi, việc chủ tử giao cho hắn còn chưa có làm đâu.

Mục Lưu Phong không vui thưởng thức chén trà, lại không có phát tác, thấy có chút buồn ngủ liền vào phòng Tề Lạc ngủ một lát.

Nhìn gác mái tao nhã lịch sự cách đó không xa, con ngươi màu lưu ly tràn đầy cẩn thận, tiểu Vô Tâm, ngươi trốn không thoát đâu.

Đến giờ cơm tối, Mặc Sĩ vô tâm thấy được Mục Lưu Phong ngồi ở trên bàn cơm, có chút kinh ngạc, tên này thế mà lại theo tới.

Tề Lạc ngượng ngùng đứng ở một bên, không biết nên giải thích thế nào, ai biết tên vô sỉ nào đó lại đáng thương hề hề nói: “Vô tâm, ngươi ném xuống nhân gia, nhân gia không địa phương đi, chỉ có thể đầu nhập vào tên tiểu Lạc tử không biết cố gắng này.”

“Tiểu Tề tử, các ngươi quên biết nhau.” Mặc Sĩ vô tâm nhướng mày hỏi.

Một tên kêu tiểu Lạc tử, hắn còn có thể chịu đựng, lại không nghĩ rằng chủ tử bị tên khốn này hướng dẫn, cũng kêu hắn thành tiểu Tề tử, hắn không phải thái giám a! Thật là tức chết người đi được, thế nhưng hắn lại đối hai người kia không có biện pháp.

“Chủ tử, hắn là sư đệ của tiểu nhân.” Nhìn dáng vẻ, chủ tử cùng Mục Lưu Phong thật sự quen biết nhau.

“Oh! Thì ra là sư huynh đệ a! Khó trách hai người đều kém thành như vậy, đôi mắt của các ngươi rốt cục dùng để làm gì, cư nhiên bái một vị sư phó như thế làm thầy.”

Hai người kia tư chất đều không kém, sở dĩ yếu kém thành như vậy, tuyệt đối là ra vấn đề ở chỗ sư phó của họ.

Khóe miệng Tề Lạc giựt một chút, hắn sợ sư phó nghe được lời này sẽ từ trong quan tài nhảy ra, may mắn bọn họ ra bên ngoài không có nói mình làđồ đệ của ngài, bằng không uy tín của sư phó ở trong chốn giang hồ đều sẽ bị hai người bọn họ quăng sạch.

Nghe được Tề Lạc đáp lời, Mục Lưu Phong trong mắt có chút kinh ngạc, sư huynh này của hắn tuy rằng võ công không đến đâu, nhưng ngạo cốt lại không thiếu, tuyệt đối sẽ không đối một người như vậy vâng vâng dạ dạ, hơn nữa hắn lại là một người cực kỳ yêu thích tự do, tuyệt đối sẽ không đi nhận chủ, Vô Tâm cuối cùng đã dùng biện pháp gì làm hắn phải ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hắn thật sự rất tò mò.

“Trước không nói việc này, Vô Tâm, tại sao ngươi lại vứt bỏ ta, nếu không phải ta vừa khéo đến nơi này của tiểu Lạc tử, e rằng chúng ta cũng không thể gặp lại nhau.” Mục Lưu Phong vẻ mặt lên án nói.

“Vứt bỏ? Ta đã đem ngươi đưa tới Thanh Đều, đương nhiên muốn đường ai nấy đi.” Mặc Sĩ Vô Tâm nhàn nhạt nói, quét nhìn về phía khuôn mặt ủy khuất kia, vừa khéo, thật sự có sự trùng hợp như vậy sao?

Mặc Sĩ Vô Tâm dùng xong cơm, nhìn Mục Lưu Phong vẫn lì lợm chưa chịu đi, lạnh giọng nói: “Tiểu tề tử, ta muốn nghỉ ngơi, tiễn khách.” Đối với Mục Lưu Phong, nàng không có sát tâm, thế nhưng nàng không có tính toán tiếp tục day dưa với hắn.

“Sư đệ, đi thôi!” Tề Lạc vẻ mặt ý cười, tức chết ngươi.

“Ta không đi.” Mục Lưu Phong vẫn tiếp tục chết ăn vạ.

“Tiểu Tề tử, nếu hắn không chịu đi, vậy ngươi cũng không cần phải để ý cái gì tình thầy trò, đem hắn biến thành một khối sẽ không phản kháng thi thể đưa đến phủ Thừa tướng Ly Quốc là đến nơi.” Mặc Sĩ Vô Tâm âm trầm nói, thật sự cho rằng nàng sẽ không động đến hắn sao?

Tề Lạc sắc mặt trầm xuống, hắn biết chủ tử nói là nghiêm túc, nàng là nữ nhân tàn nhẫn nhất mà hắn từng gặp qua, muội muội của mình đều có thể đối xử như vậy, huống chi chỉ là bèo nước gặp mặt như Mục Lưu Phong đâu! Thế nhưng…… Tề lạc trên mặt có một tia ngượng nghịu.

Mục Lưu Phong cũng cảm giác được một cổ hàn ý, đó là một loại coi thường sinh mệnh hàn ý, ha hả a! Tiểu Vô Tâm thật sự có được sự tàn nhẫn mà hắn không thể tưởng được.

Mặc Sĩ Vô Tâm xoay người rời đi, nói: “Nếu sáng ngày mai hắn còn ở nơi này, ngươi nên biết đến hậu quả.”

Nhớ tới nàng một thân độc dược, Tề Lạc liền run lên một chút, vẻ mặt đưa đám nói với Mục Lưu Phong:“Mục Lưu Phong, Mục sư đệ, ngươi xin thương xót đi! Đi thôi!”

“Nói cho ta thân phận của Vô Tâm là gì, ta liền rời đi thế nào?” Mục Lưu Phong vẻ mặt hảo thương lượng nói.

“Cái này……” Mặc Sĩ Vô Tâm tuy rằng không có nói qua không thể lộ ra thân phận của nàng, nhưng lấy sức phán đoán của hắn, đương nhiên biết cái thân phận kinh thế hãi tục là không thể nói ra ngoài.

Một đôi tay mảnh khảnh xẹt qua cổ Tề Lạc, lại lần nữa hỏi: “Sư huynh tốt của ta, ngươi nói đi nào! Ngươi hẳn là biết, phàm là sự vật khiến ta tò mò, đều sẽ bất chấp tất cả để có được.”

Đau đớn trên cổ nói cho Tề Lạc biết, Mục Lưu Phong là nghiêm túc, nếu hắn không nói, hắn tuyệt đối sẽ giống như lời Mặc Sĩ Vô Tâm, không quan tâm đến tình nghĩa sư huynh đệ, đem chính mình biến thành một
khối thi thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#con#meo