Chương 11: Làm ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên



Thúy Nha đã đứng chờ trước cửa tiệm từ sớm, nhìn thấy Tịch Vân Chi liền vội vàng chạy tới nghênh đón.


"Đại tiểu thư, ta trời chưa sáng đã chờ ở chỗ này, trong tiệm có chuyện gì xin người cứ việc phân phó." Thúy Nha hoàn toàn thay đổi tính tình tùy tiện trước kia, đối với Tịch Vân Chi cũng đặc biệt săn sóc.


Tịch Vân Chi cũng không còn khách khí với nàng như trước, bảo nàng xuống sau bếp dọn dẹp khay nồi và chén dĩa, rồi gọi Triệu Dật đi lấy tấm biển mấy ngày trước nàng đặt người ta làm.


Còn nàng thì ngồi xuống vùi đầu viết thực đơn, danh sách đều là những món nàng nhớ được khi còn làm bồi bàn tại cửa tiệm của Tịch gia, nàng không rõ bản lĩnh của Trương Diên đến đâu nên chỉ viết một vài món ăn gia đình bình thường.


Triệu Dật vội vàng lấy xe bò, đi lấy một tấm biển bằng gỗ sơn đen viết chữ đỏ đem về. Tấm biển được làm bằng loại gỗ rẻ nhất trên chợ, toàn bộ đều được sơn đen, làm nổi bật tên cửa tiệm được viết bằng mực đỏ rực.

Tịch Vân Chi đỡ chân cầu thang để cho Triệu Dật đem bảng hiệu treo lên, làm cho không khí vốn trầm lặng của cửa tiệm lập tức thay đổi, ít nhất là mấy kệ rượu trước cửa làm cho cửa tiệm nhìn giống một tiệm ăn.


Tên cửa tiệm thì nàng không có suy nghĩ đặc biệt gì, chỉ học theo phong cách của mấy tửu lâu khác trong thành, lấy tên là 'Tân La Phạn Trang' (Tiệm cơm Tân La), rất có ý khiêu chiến cùng đại tửu lâu 'Tân Phong Uyển' của thành Đông.


Lúc nàng đang ngửa đầu nhìn xem biển hiệu nhà mình, đột nhiên bên cạnh phát ra một giọng nói cà lơ phất phơ:


"Ơ, ta còn tưởng rằng là cửa tiệm gì to lớn lắm, chẳng qua cũng chỉ có một tấc vuông đất mà thôi."

Tịch Vân vừa Chi quay đầu nhìn thấy là hắn, liền cười nhạt xoay người nghênh đón:

"Không phải nói cân nhắc ba ngày sao? Trương sư phụ mới hôm nay đã muốn bắt đầu làm việc rồi?"


Trương Diên bị Tịch Vân Chi bóc mẽ sự nôn nóng trong lòng, trên mặt sững sờ, nhướng cao lông mày cố làm ra vẻ không quan tâm nói: "Buôn bán là ta bảy ngươi ba, nên đương nhiên là ta muốn tới nhìn một chút rồi. Phòng bếp ở nơi nào, dẫn ta đi ngó xem."


Tịch Vân Chi nghe hắn nói như thế cũng không tức giận, ngược lại Triệu Dật đứng bên cạnh vểnh tai lên nghe, cái gì gọi là ta bảy ngươi ba? Còn chưa kịp đặt câu hỏi, đã thấy Tịch Vân Chi vẫy vẫy tay với hắn nói:


"Triệu Dật, đây là sư phụ mới tới của phòng bếp, ngươi dẫn hắn ra phía sau nhìn một chút, có cái gì cần đặt mua thì tới nói với ta."


Triệu Dật lên tiếng đáp, chuẩn bị dẫn người đi thì lại nghe Trương Diên vênh vang đắc ý ôm ngực nói:


"Đừng mở miệng ra là một tiếng sư phụ, ta bảy ngươi ba, tối thiểu ta cũng được xem là chưởng sự , không có cái chữ 'chưởng' này thì ta tuyệt đối không làm."


Khẩu khí Trương Diên cực kỳ lớn lối, hàm răng Triệu Dật nghiến vào nhau phát ra tiếng kêu ken két, nhưng ngặt nỗi phu nhân đang ở đây nên hắn không tiện phát tác, đành phải đem ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía phu nhân. Hắn cho rằng cũng sẽ thấy một gương mặt tràn đầy vẻ giận dữ, không nghĩ tới, phu nhân chỉ cười cười tỏ vẻ không sao cả, còn tiếp lời Trương Diên:


"Ngược lại là ta sơ ý, mau mang chưởng chước(muỗng) sư phụ ra phía sau phòng bếp nhìn một chút a."


"... Ngươi, hừ!" Trương Diên nhướng mày, còn muốn nói gì đó, bỗng nhìn thấy đôi mắt mang ý cười Tịch Vân Chi, hắn giận dữ phất tay áo, xoay người liền muốn đi.


Thấy Tịch Vân Chi không ngăn trở, chỉ bình tĩnh đứng phía sau hắn nói một câu:


"Ngươi nợ sòng bạc một khoản nợ, ngày mai chính là kỳ hạn chót, năm mươi lượng bạc, dùng mười ngón tay của ngươi trả chắc cũng đủ. Ngươi nếu đã không nguyện ý đến làm việc trong tiệm của ta, chuyện này dễ tính thôi, ta đây đi mời người khác là được rồi."


"..."

Bóng lưng Trương Diên dừng một chút, Tịch Vân Chi cũng không đợi phản ứng của hắn liền đem hai tay bỏ vào trong tay áo rồi đi vào tiệm, không qua bao lâu liền thấy Trương Diên thái độ mềm mỏng đi vào.

.


Triệu Dật dẫn hắn về phía sau phòng bếp dạo qua một vòng, hắn cũng đàng hoàng, không nói yêu cầu gì quá đáng, chỉ muốn mua thêm một cái dao phay cùng chảo có cán, Tịch Vân Chi nghe vậy cũng đồng ý.

Để cho Trương Diên làm thử vài món ăn gia đình, hương vị quả thật là thật tốt, Triệu Dật còn kích động hơn, ấy vậy mà chạy hết một cái phố, cố ý đi mua một nồi cơm trắng về để ăn, vừa ăn vừa âm thầm tiếc nuối thay cho Hàn Phong phải ra ngoài làm việc.


Tịch Vân Chi ăn vài miếng sau, hỏi Trương Diên râu ria xồm xàm:


"Ngươi có món ăn sở trường gì?"


Trương Diên vốn là người thích thổi phồng, chỉ hận không có người nào nguyện ý nghe, hôm nay có người chịu hỏi, miệng lưỡi lúc này liền lưu loát hơn:


"Chưng, nấu, chiên, nướng, luộc, xào, xóc muối tiêu, đều là sở trường của ta. Nhớ năm đó trong hoàng cung, một mình ta phải làm bữa tối cho cả năm cung, các chủ tử không có người nào nói không tốt..."


Tịch Vân Chi không đợi hắn nói xong liền cắt ngang:


"Gà nướng, vịt nướng làm được không?"


Trương Diên sững sờ: "Được, được, như thế nào không được, ta chính là đầu bếp làm ra bữa tối cho cả năm cung, ta..."


"Được rồi, ngày mai bắt đầu, trong vòng một tháng, 10 ngày đầu tiên ngươi nướng 15 con gà, 10 ngày sau nướng tiếp 10 con, 10 ngày còn lại thì chỉ cần nướng 5 con. Ngoài thời gian nướng gà, thời gian còn lại đều phải làm các món xào gia đình, ngươi có thể làm được không?"


"..."

Nhiều lần bị cắt đứt giữa chừng, Trương Diên cảm thấy có chút uất nghẹn, nhưng cũng không lấn át được nghi vấn trong lòng: "Tịch đại cô nương, không phải là ta nói ngươi, sao còn chưa mở cửa hàng, ngươi liền muốn trốn việc thế hả? Làm ăn đương nhiên là phải càng nhiều càng tốt chứ."


Tịch Vân Chi chỉ cười không nói: "Ngươi chỉ cần làm theo ta là được."


"..."
Tịch Vân Chi dứt khoát để cho Trương Diên vào ở trong kiệm, lại cho hắn năm trăm văn tiền, sai hắn đi khắp hang cùng ngõ hẻm làm chút việc. Trương Diên những năm này đều lăn lộn trong phố xá, biết không ít ăn mày cùng lưu manh, những người này lúc bình thường không dùng được, còn chọc ra nhiều phiền toái, nhưng có một số thời điểm, cần bọn họ giúp đỡ một chút mới được.


Về đến trong nhà đã là giờ Mẹo, Tịch Vân Chi liền khua chiêng gõ trống bắt đầu nấu cơm, ban ngày Triệu Dật ở trong tiệm ăn đã ăn rất no, liền ở lại phòng bếp làm trợ thủ cho Tịch Vân Chi, chỉ trong chốc lát, Tịch Vân Chi liền làm xong bốn mặn một canh, giấm chua xào cà tím, đậu hủ chiên, thịt viên, thịt kho tàu khoai tây cùng một tô canh trứng.


Thời điểm bày bát đũa lên, Triệu Dật liền đi hậu viện gọi Bộ Thừa Tông cùng Yển bá đến phòng trước ăn cơm, còn Hàn Phong thì nghe nói là sáng sớm liền bị Bộ Đàm phái đi ra ngoài, không biết làm cái gì, cho tới bây giờ còn chưa trở lại. Tịch Vân Chi liền muốn dọn chén của hắn đũa đi, nghĩ là đợi lát nữa làm đồ ăn cho phu quân thì để lại chút ít cho Hàn Phong là được.


Ai ngờ vừa quay người lại liền đâm sầm vào một cái lồng ngực cứng rắn, chóp mũi của nàng tê rần, đồng thời nghe được vài thanh âm giễu cợt, nàng vô thức bật ra, nhưng bởi vì động tác quá mạnh, chỗ đầu gối sau lại đụng phải băng ghế dài sau lưng, mắt thấy sẽ ngã ngồi xuống thì lại được một đôi cánh tay hữu lực ôm lên.


Mùi hương quen thuộc xông vào mũi, Tịch Vân Chi vừa ngẩng đầu nhìn liền chống lại một đôi mắt đào hoa thâm trầm như nước hồ thu của hắn, mặt nàng bỗng đỏ như gấc, không bình tĩnh nói:


"Phu, phu quân đã về rồi a."


"Ừ."


Bộ Đàm gương mặt lạnh lùng, ba người đang theo dõi thì lại mang ánh mắt tò mò. Bình tĩnh như vậy ăn xong một bữa cơm tối.


Ngược lại Tịch Vân Chi không biết mình thẹn thùng cái gì nữa, chỉ cảm thấy ánh mắt của gia gia, Yển bá cùng Triệu Dật luôn nhìn về phía nàng cùng phu quân, mập mờ làm cho nàng muốn tìm cái lỗ mà chui vào.


Ăn xong cơm, Bộ Đàm liền trở về phòng. Ban ngày ở trong chợ, Tịch Vân Chi có mua chút ít trái cây, trước cắt vài miếng cho lão thái gia rồi lại đưa đi thư phòng. Chỉ thấy Bộ Đàm đã thay xong một thân y phục nguyệt bạch sắc, đang từ sau tấm bình phong đi ra. Quả nhiên là cao hoa ngọc lập, tuấn tú bất phàm, mặc dù trên mặt không hề vui vẻ, thêm chút ít khí chất sơ lãnh (lạnh lẽo, không thân thiện), làm cho người khác cảm thấy dễ nhìn nhưng lại không dám đến gần.


Thấy Tịch Vân Chi sững sờ tại chỗ, Bộ Đàm liền chủ động đi về phía nàng, cầm lấy cái khay trong tay nàng, lại vuốt mấy sợi tóc rối trên trán nàng kẹp ở sau tai, không nói gì. Hành động của hắn làm cho tai Tịch Vân Chi bỗng dưng ù ù, viền tai cũng đỏ lên, nàng thoáng tránh được ngón tay của hắn, cuống quít rời khỏi phòng.

Trốn một mình trong phòng bếp, lúc nàng cảm thấy đầu óc tỉnh táo nhiều thì mới dám trở về, thấy nến trong phòng đã tắt, biết rõ hắn đã nằm ngủ, nàng liền rón rén mò mẫm tới bên giường, mượn ánh trăng yếu ớt bò lên trên giường.


Vốn nghĩ thần không biết quỷ không hay lướt qua hắn bò vào trong giường. Nàng rõ ràng nhìn đúng chỗ trống để đặt chân, nhưng không ngờ lại đụng phải chân của hắn. Nàng vội vã thu chân nhưng ai ngờ lại làm cho thân thể mất cân bằng, bổ nhào xuống trên người hắn. Chóp mũi nàng chua xót, trong phòng dường như được bao phũ bởi một loại không khí ngưng trệ.


Đợi sau khi Tịch Vân Chi phục hồi tinh thần lại liền luống cuống tay chân, vội vàng từ trên người hắn leo xuống, thế nhưng trong đêm tối, một đôi tay nóng bỏng liền đè xuống sau lưng nàng.


Tịch Vân Chi chỉ cảm giác mình cùng người phía dưới ngực bụng kề nhau, cảm giác khác thường trong nháy mắt lan tỏa toàn thân. Không biết làm sao, tay nàng vươn ra sau lôi kéo bàn tay đang đặt sau lưng, thân thể thì hướng một bên né tránh.


Bộ Đàm phát giác ra người trong ngực bị thất kinh, trong bóng tối không khỏi cong cong khóe miệng, cố ý đem tay buông lỏng, để cho con thỏ nhỏ bị chấn kinh lăn vào bên trong giường, mà hắn thì thuận thế trở mình đè lên. Hai người tư thế không thay đổi, nhưng lại thay đổi vị trí.


Dưới ánh trăng màu bạc, một đôi con ngươi màu đen mang theo kinh hoảng khắc thật sâu vào đáy lòng của hắn, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay tái nhợt làm cho lòng người ê ẩm.


Chóp mũi hô hấp lấy mùi hương như có như không tản ra từ trên người nàng, Bộ Đàm chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, một cổ hỏa khí từ đan điền lan tràn toàn thân nhưng hắn cũng không quan tâm ngó ngàng gì tới, hắn sớm đã bị hấp dẫn bởi phiến môi hơi khô ráp nhưng mềm ngọt không tưởng.

Hắn giống như đang thưởng thức một món ăn quý lạ, không đành lòng ăn hết một lần mà chỉ muốn tinh tế nhấm nháp loại điểm tâm đặc biệt này.


Tịch Vân Chi chưa bao giờ cùng người khác làm ra loại hành động thân mật khắn khít như vậy, một khắc Bộ Đàm hôn lên môi của nàng, cả người nàng liền đình trệ, phu quân của nàng... đang hôn nàng? Hắn ăn lộn thuốc gì sao? (quá phũ, hahaha)


Theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng chỉ một giây sau, hai cổ tay Tịch Vân Chi liền bị Bộ Đàm áp chế bên người, bắt đầu diễn lại tiết mục hương diễm dài dằng dặc.


Nếu như nói hành vi của hắn mấy đêm sau tân hôn làm cho Tịch Vân Chi cảm thấy mệt mỏi, thì đêm nay đối với nàng mà nói, có thể dùng chết đi sống lại để hình dung. Nàng không biết, thì ra cho dù nàng không chủ động, chỉ đơn giản phối hợp cũng có thể mệt đến nỗi như mất nửa cái mạng.


Hắn sau khi động tình, nóng bỏng làm cho người ta sợ hãi, nhiều lần nàng thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh, lại bị hắn vô tình hoặc cố ý làm cho tỉnh lại, phu quân nàng như mãnh hổ đói bụng, liên tục dây dưa với nàng cho đến khi mặt trời ló dạng đằng Đông mới bằng lòng buông tha cho nàng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro