Chương 2: Giao phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tịch Vân Chi không bao giờ nghĩ rằng lão phu nhân sẽ nói những lời như vậy với nàng. Trong lòng thoáng hiện ra một dự cảm xấu, đến cả đi bộ cũng có chút chậm chạp.

Trong nội đường là một bàn thờ Phật rất lớn, trên đó có một bức tượng Quan Âm Bồ Tát mặt mũi hiền lành được làm bằng hắc ngọc. Bức tượng này là nhiều năm trước, lúc Lão thái gia còn sống, môn đồ* của ông cố ý tìm danh gia điêu khắc nổi tiếng ở Giang Nam làm ra, giá trị liên thành. Lão phu nhân cực kỳ yêu thích bức tượng này, mỗi ngày đều sai người lau đi lau lại ba lượt. Ngày ngày thành kính quỳ lạy, thắp hương lễ Phật.

Mùi đàn hương nồng đậm trong không khí tràn vào trong khoang mũi của Tịch Vân Chi, nàng cảm thấy đến màng nhĩ của mình cũng chấn động, khí huyết dâng trào. Nàng nắm thật chặt bàn tay giấu ở trong ống tay áo.

"Vân Chi a, lão thái bà ta cũng biết là những năm này bạc đãi ngươi, nhưng mà ta oán ngươi cũng là do người mẫu thân không ra gì kia, lần này... Lão thái bà có chuyện này muốn nói với ngươi." Tịch lão phu nhân ngồi dựa trên ghế thái sư, lăn lăn Phật châu trong tay, Ngũ phu nhân mặt không chút thay đổi đứng ở phía sau bà. Không khí yên tĩnh làm cho Tịch Vân Chi cảm thấy máu trong người cũng sôi trào, cả người đang căng thẳng thì nghe Tịch lão phu nhân nói:

"Thanh danh của ngươi... quá xấu, kiếp này sợ là không thể gả vào gia đình đàng hoàng làm chính thất. Ngươi cũng đừng trách lão thái bà ta thiên vị, ta đây cũng không muốn ngươi chịu khổ mà gả cho người thô bỉ."

Tịch Vân Chi cúi thấp đầu, thân thể không thể khống chế run lên, có lẽ nàng dự đoán được điều lão phu nhân sắp nói là gì. Bởi vì thanh danh của nàng không tốt, nên kiếp này đừng mong gả cho người trong sạch tử tế làm chính thê. Nếu muốn gả cho người trong sạch, cũng chỉ có thể làm thiếp cho người ta!

Vân Hương cùng Vân Tú đều gả gần, duy chỉ có Vân Tranh là muốn lấy chồng ở kinh thành xa xôi. Lão phu nhân chẳng lẽ là muốn để cho nàng với Vân Tranh cùng nhau gả đi kinh thành sao?

"Ta có mấy lời muốn nói thật với ngươi. Cửa hôn sự này của Vân Tranh nhìn qua thì rất tốt, nhưng theo tin tức người trong kinh truyền đến thì vị ngự sử kia từng cưới qua một chính thất, cuối cùng lại bị tiểu thiếp hung hãn của hắn hại chết, hắn đây chính là sủng thiếp diệt thê. Tính tình Vân Tranh quá cao ngạo, một thân một mình gả đi kinh thành, ta và Ngũ nương của ngươi đều lo lắng. Nếu ngươi có thể đóng vai đại nha hoàn cùng gả đi với Vân Tranh, thời gian lâu dài  sau, vị kia cũng sẽ niệm tình ngươi hầu hạ bên cạnh, mà nạp ngươi làm thiếp..."

Lão phu nhân vừa lăn lăn Phật châu trong tay, vừa nói đến chân tâm thật ý, trong mắt toát ra hoà nhã cùng từ ái làm Tịch Vân Chi không khỏi cảm thấy lão thái bà này sở dĩ nói những thứ này chính là thật tâm muốn tốt cho nàng.

Mà hóa ra, hai người này ngay cả vị trí thiếp cũng không muốn cho nàng! Ý muốn để cho nàng từ vị trí đại tiểu thư dòng chính của Tịch gia xuống làm một nha đầu thông phòng không danh không phận, cả đời nhận hết khi dễ.

"Thế nào?" Ngũ phu nhân từ nãy đến giờ vẫn luôn trầm mặt không nói, thấy vành mắt nàng ửng đỏ, con ngươi chuyển một cái, dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Không muốn?"

Tịch Vân Chi cố nén nước mắt, run rẩy đầu vai, yếu ớt lắc đầu, ngẩng đầu cầu cứu lão phu nhân. Nhưng lão phu nhân sau khi nghe Ngũ phu nhân mở miệng, liền dứt khoát nhắm mắt lại, lăn lăn Phật châu, để cho Ngũ phu nhân đang tức giận chửi ầm lên:

"Danh tiếng tiểu tiện nhân như ngươi mà có tư cách gì nói không muốn? Chỉ bằng tướng mạo hay đức hạnh của ngươi? Ngươi còn có thể làm ra được cái gì nên hồn hay sao? Đừng có làm cho Tịch gia xấu hổ thêm nữa, cho ngươi đi theo Vân Tranh chính là đề cao ngươi!"

Tịch Vân Chi nước mắt lưng trong không nói một lời, nắm chặt quả đấm đến nỗi móng tay cũng đâm sâu vào lòng bàn tay.

"Lão phu nhân, Vân Chi không cầu xin gả cao, nhưng chỉ cầu xin lão phu nhân niệm tình tổ tôn chúng ta..." Nàng quỳ xuống, dùng đầu gối về phía trước mấy bước, bàn tay run run muốn nắm lấy vạt áo lão phu nhân. Chỉ là ánh mắt Ngũ phu nhân chợt lóe, liếc nhìn ma ma bên cạnh một cái, để bà ta không chút lưu tình đá nàng một cước, mũi chân đập mạnh vào gò má làm nàng đau rát.

Nhìn một màn trước mắt, Tịch lão phu nhân từ trên ghế thái sư đứng lên, để mấy người ma ma dìu đến trước bàn thờ Phật, thành kính quỳ lạy, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tịch Vân Chi đang phủ phục trên mặt đất thêm cái nào nữa.

Nàng bị hai ma ma vừa động thủ kéo ra khỏi sân viện lão phu nhân, trong lúc mơ hồ, nàng nghe được lão phu nhân phân phó Ngũ phu nhân đi lấy gia phả. Hai người bọn họ đây là muốn cắt đứt hoàn toàn đường lui của nàng, nàng tin tưởng rằng sau hôm nay, trên gia phả Tịch gia sẽ không còn cái tên Tịch Vân Chi nữa.

Có chăng cũng chỉ còn một nha đầu thông phòng không rõ thân phận.

Phía sau hàng cây ngoài viện chợt lóe lên một bóng người, Thúy Nha xuyên qua vườn hoa nhỏ, từ lỗ chó bên cạnh tường chui ra ngoài. Đi qua đám người đi đường hối hả, mỗi lần chạy đến đầu hẻm nào cũng đều dừng lại một chút, giống như đang tìm kiếm ai đó. Đến khi nàng chạy được bảy tám con hẻm, cuối cùng cũng tìm được Tịch Trưng đang uống rượu say mèm trong quán.

"Đại lão gia, Đại lão gia, ngươi mau trở về xem một chút đi, đại tiểu thư sắp bị người ta bán đi rồi." Hai cánh tay Thúy Nha níu lấy y phục Tịch Trưng lắc lư, hi vọng động tác của nàng có thể làm cho vị lão gia say hơn mười năm này tỉnh táo lại đôi chút.

"Muốn bán thì bán liền đi, nhớ lưu lại cho ta hai phân tiền uống rượu a."

Tịch Trưng nằm sấp ở trên bàn, búi tóc phân tán loạn, hai má thì đỏ hồng. Nghe Thúy Nha nói cũng chỉ bực mình lẩm bẩm đôi câu, thay đổi tư thế lại tiếp tục ngủ.

Thúy Nha rất lo lắng, nàng vốn là thiếp thân nha hoàn của đại tiểu thư, năm đó bởi vì chuyện của Đại nãi nãi, nàng cũng bị giáng chức đến nhà bếp làm nha đầu làm việc nặng. Đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn hi vọng có một ngày Đại phòng có thể chấn hưng, đến lúc đó hi vọng Đại tiểu thư có thể niệm mà đem nàng túm trở về.

Tịch Trưng say đến tối tăm mặt mày, dù nàng có kéo hay túm hắn như thế nào thì hắn đều vững như Thái Sơn, Thúy Nha tức giận đến giậm chân:

"Đại lão gia!"

Cứ chờ đợi vô ích như vậy cũng không phải là biện pháp, Thúy Nha suy nghĩ một chút, hay là đi về trước hỏi đại tiểu thư xem nên làm cái gì bây giờ. Thả cánh tay vô lực của đại lão gia ra, nàng xoay người chạy về.

--------------------------------------------------------

Tịch Vân Chi dù có cận kề cái chết cũng không tình nguyện theo Tịch Vân Tranh vào kinh thành làm đại nha đầu thông phòng. Từ sau khi ra khỏi sân viện của lão phu nhân, nàng liền lập tức trở về phòng thu thập đồ dạc, tùy tiện cầm theo mấy bộ quần áo trong tủ liền muốn chạy trốn từ cửa sau. Chỉ là không nghĩ đến, Ngũ phu nhân đã sớm đề phòng nàng, phái người nhìn chằm chằm cửa sau, vừa thấy thân ảnh của nàng, chưa kịp nói lời gì đã bị mấy gia đinh kéo đi nhốt vào phòng chứa củi.

Cái giá rét của không khí cũng không sánh bằng cái lạnh trong lòng Tịch Vân Chi, nàng đem thân thể co thành một cục, núp trong một góc phòng âm u. Nàng không khóc bởi vì nàng không muốn đầu hàng. Nàng sở dĩ núp trong bóng tối là vì không muốn người ngoài nhìn thấy ánh mắt của nàng.

Tịch Vân Tranh lấy chồng ở kinh thành xa xôi, Tịch gia chắc chắn mở tiệc chiêu đãi, thời gian chuẩn bị ít nhất cũng phải một tháng. Trong một tháng này, cho dù bị đánh chết nàng cũng muốn chạy trốn khỏi nơi này.

"Đại tiểu thư, đại tiểu thư là muội. Muội là Thúy Nha."

Lỗ hổng trên cửa sổ xuất hiện một khuôn mặt tròn tròn. Tịch Vân Chi chống đỡ thân thể đứng lên, không yên tâm nhìn sau lưng Thúy Nha vài lần. Thúy Nha cầm hai miếng điểm tâm nhét qua lỗ:

"Đại tiểu thư, muội từ phòng bếp trộm được ít bánh, người mau ăn một chút đi."

Tịch Vân Chi trong mặc dù đói bụng, nhưng có chuyện còn khiến nàng quan tâm hơn. Miễn cưỡng hé cái miệng đang bị thương, thanh âm khàn khàn hỏi: "Thúy Nha, chỗ lão phu nhân có truyền ra tin tức gì như là ta bị bệnh hoặc là mất tích không?"

Thúy Nha lắc đầu: "Không có, hôm nay muội ra đường đi tìm Đại lão gia. Ngài ấy uống rượu say, lúc muội trở lại thì vừa hay nhìn thấy đại tiểu thư bị giam vào phòng chứa củi. Muội chờ bọn họ đều đi hết mới qua thăm người."

Tịch Vân Chi rũ mắt thầm nghĩ, từ khi nàng bị giam cho đến lúc này đã được hai canh giờ. Lão phu nhân nhất định đã chuẩn bị tốt một cái cớ để đề phòng chuyện của nàng bị người ngoài hỏi tới. Tịch Vân Chi nàng một khi bị xóa tên ra khỏi gia phả, kết cục chính là đột nhiên phát bệnh mà chết hoặc là mất tích. Nếu nàng làm chút chuyện để người ngoài biết nàng còn sống trước khi lão phu nhân ra tay thì nói không chừng, có thể kéo dài thêm một thời gian...

Nghĩ thông, Tịch Vân Chi liền đi đến song cửa sổ ngoắc tay với Thúy Nha, thấy nàng ấy kê lỗ tai qua rồi lên tiếng:

"Ngươi đi mấy cửa tiệm trong phố Bắc Đường giải thích vài câu, Tịch gia đại tiểu thư phải lập gia đình. Vốn muốn trả hết tiền hàng vào ngày mai, nhưng bây giờ chỉ đành phải hoãn lại một tháng sau, kính mời các chưởng quỹ đến Tịch phủ uống một chén rượu mừng."

Thúy Nha nghe xong gật đầu liên tục: "Dạ, nô tỳ đi bây giờ."

Tịch Vân Chi thấy nàng xoay người, lại không yên tâm dặn dò: "Nhớ kỹ, là mấy cửa tiệm trong phố Bắc Đường."

"Biết rồi ạ." Thúy Nha lên tiếng xong liền chui vào trong bụi cây nhỏ bên cạnh.

Tịch Vân Chi men theo vách tường ngồi xuống.

Hiện tại nàng chỉ hy vọng cái danh đại tiểu thư Tịch gia này của mình còn có thể dùng được. Tốt nhất là làm cho mấy vị chưởng quỹ mà nàng đang khất nợ tiền hàng trong phố Bắc Đường, nhốn nháo lên. Không hy vọng xa vời là lão phu nhân sẽ thả nàng ra ngoài, nhưng có thể kéo dài chút thời gian cũng tốt.

Tịch lão phu nhân niệm kinh xong thì được ma ma bên người đỡ ra phòng ngoài. Ngũ nhi tức Thương Tố Nga liền tiến lên chào, thay ma ma dìu lão phu nhân đến ngồi trên ghế thái sư.

"Ngươi tới thật đúng lúc, ta đang có chuyện gì thương lượng với ngươi đây."

Tịch lão phu nhân khép hờ hai mắt uống trà, làm cho người ta không nhìn thấu được suy nghĩ trong mắt của bà ta. Thương Tố Nga tất nhiên biết rõ sự lợi hại của vị Phật gia này, lúc này tươi cười nói:

"Lão phu nhân làm Tố Nga ngại chết, trong phủ có chuyện gì còn không phải là do ngài định đoạt, cùng con dâu thương lượng cái gì chứ ạ!"

Tịch lão phu nhân liếc bà ta một cái, tuy gò má mang cười nhưng cũng không nói gì, sai ma ma bên người lấy ra một tờ giấy màu hồng trong hộp gỗ. Thương Tố Nga vừa cầm lên nhìn, sắc mặt tuy có chút biến hóa nhưng cũng không bày tỏ gì nhiều. Đem tờ giấy màu hồng bỏ lại vào trong hộp, trầm ngâm một lát mới mở miệng thử dò hỏi Tịch lão phu nhân:

"Này... ý tứ của lão phu nhân là..."

Tịch lão thái tinh mắt liếc nhìn người con dâu thứ năm, trầm giọng noi: "Hỏi ta làm cái gì, dù sao người muốn cho Vân Chi làm bạn xuất giá với Vân Tranh là ngươi. Quan thủ lăng mặc dù không tính là chức quan to nhưng cũng không phải là dân chúng bình thường. Người bọn họ xin cưới chính là đại tiểu thư của Tịch gia, ta muốn nghe xem thử ngươi nói thế nào."

Thương Tố Nga nhãn châu xoay động: "Vị trí của Tịch Vân Chi trên gia phả Tịch gia chẳng phải đã mất rồi sao. Nếu người bọn họ xin cưới là đại tiểu thư Tịch gia, trên danh nghĩa thì thứ nữ Vân Kiều của chi thứ hai cũng được tính là đại tiểu thư. Nếu quan thủ lăng kia đã có ý định cầu hôn, đem Vân Kiều gả qua đó, sau này dù có gì xảy ra thì cũng tiện ăn nói."

Tịch lão phu nhân không trả lời, hai mắt nhắm nghiền như lão tăng nhập định, Thương Tố Nga đứng ở một bên cũng không dám thúc giục. Đúng lúc này, người gác cổng vào báo lại, bên ngoài phủ có mấy vị chưởng quỹ đến thỉnh an đại tiểu thư Tịch Vân Chi, bảo là muốn chúc mừng. Mặt khác còn có người tự xưng là thủ hạ của quan thủ lăng tới nạp sính lễ cầu thân với đại tiểu thư.

Lão phu nhân cùng Ngũ phu nhân liếc mắt nhìn nhau. Tại sao mấy chưởng quỹ kia lại tới chúc mừng cho Tịch Vân Chi? Còn có vị quan thủ lăng kia buổi sáng mới vừa tới nói rõ ý tứ cầu thân, sao buổi chiều đã lỗ mãng đến nạp sính lễ rồi?

Trăm điều khó hiểu, lão phu nhân gọi quản phía dưới sự đến hỏi mới hay. Không biết là ai nói bóng nói gió truyền ra ngoài là Tịch đại tiểu thư phải lập gia đình, nên sáng sớm hôm nay liền có chưởng quỹ của mấy cửa hàng đến thăm hỏi chúc mừng. Vốn chỉ là hiểu lầm, giải thích một phen là được nhưng không biết mấy vị chưởng quỹ kia làm thế nào mà lại gặp được thủ hạ của quan thủ lăng* đến cầu hôn.

Hai bên trò chuyện qua lại, mấy vị chưởng quỹ nói với đối phương về lời đồn đãi bọn họ nghe được, mà đối phương nghe xong thì lại cho rằng Tịch gia đã nhận lời cầu hôn của bọn họ, liền vội vã trở về, đem sính lễ sớm đã chuẩn bị tốt đến trước cửa Tịch phủ.

Chuyện này xảy ra làm cho tin đồn kia ngày càng đáng tin cậy. Thẳng cho đến xế chiều, có thêm rất nhiều chưởng quỹ đến đây chúc mừng, thuận tiện yêu cầu Tịch gia tận lực trả hết tiền nợ trước khi đại tiểu thư thành thân.

Bị biến cố bất ngờ xảy đến, người có kiến thức rộng như Tịch lão phu nhân cũng bị dọa cho trở tay không kịp. Một phen náo loạn này đã làm hỏng kế hoạch của bà ta.

Bà ta vốn có suy nghĩ là mấy ngày nữa sẽ tuyên bố với bên ngoài là đại tiểu thư Tịch gia - Tịch Vân Chi đột nhiên nhiễm bệnh sốt rét, chết bất đắc kỳ tử, sau đó thần không biết quỷ không hay đưa nàng đến kinh thành. Nhưng mọi chuyện xảy ra hôm nay đã làm cho bà ta lâm vào thế bị động .

* môn đồ: ý giống như đệ tử

* quan thủ lăng: quan viên canh giữ lăng mộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro