Chương 3: Xuất giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tịch Vân Chi ngồi dựa bên cạnh cửa phòng chứa củi. Hai ngày nay, một giọt nước cũng không được uống làm cho nàng tiều tụy không chịu nổi, đôi môi nhỏ nhắn vốn đỏ thắm cũng trở nên tái nhợt khô khốc, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo như cũ, chưa từng từ bỏ hy vọng. Nàng kề sát tai vào song cửa sổ, chỉ hi vọng Thúy Nha có thể len lén đến nói cho nàng nghe chút tình huống bây giờ.

Nhưng nàng cũng biết chuyện đó là không thể nào, bởi vì kể từ sau ngày đầu tiên, ngoài cửa phòng củi liền có nhiều hộ viện tuần tra hơn.

Ngũ phu nhân đây là quyết tâm không cho nàng ở lại Tịch gia, nàng tin là cho dù nàng có ngoan ngoãn đi theo Tịch Vân Tranh đến kinh thành, thì chỉ trong khoảng thời gian ngắn thôi cũng sẽ bị xử lý sạch sẽ. Đến lúc đó, nàng ở kinh thành không thân không thích, có chết thì cũng chỉ là nha đầu hồi môn của một vị tiểu thư nào đó mà thôi, sẽ không có ai vì cái chết của nàng mà tốn sức điều tra.

Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, Tịch Vân Chi cho là mình nghe lầm, vội vàng dựa vào vách tường đứng lên nhìn qua song cửa sổ. Nàng nhìn thấy Tịch lão phu nhân chống quải trượng mang theo mấy ma ma đi về phía phòng chứa củi.

Lão phu nhân gọi hộ viện mở cửa, sau đó sai người chuyển một cái ghế thái sư vào trong phòng. Tịch lão phu nhân nhìn thấy Tịch Vân Chi đang dựa ở cạnh tường, trước tiên dùng ánh mắt lãnh đạm quét qua vết thương chồng chất trên người Tịch Vân Chi một lần, sau đó mới cười, vẫy vẫy tay với nàng, nói:

"Vân Chi, mau tới đây a."

Tịch Vân Chi mặc dù chán ghét gương mặt của bà ta nhưng nàng cũng hiểu được là phải nhẫn nhịn. Nàng cúi đầu đi đến trước mặt Tịch lão phu nhân, hành lễ với bà ta giống như ngày thường:

"Vân Chi thỉnh an lão phu nhân."

"Ừ. Ngoan." Lão phu nhân đáp một tiếng rồi vẫy tay: "Đến, đến gần chút nữa, đến bên cạnh tổ mẫu."

Tịch Vân Chi không biết lão thái bà này lại đang đánh chủ ý gì lên nàng, bất động thanh sắc đi tới, chỉ thấy Tịch lão phu nhân giữ tay nàng lại, ôn hòa nói ra:

"Vốn cũng chỉ là muốn thử ngươi thôi, ngươi không thật sự cho rằng ta sẽ mặc kệ ngươi không lo chứ? Dù gì thì ngươi cũng là cháu gái ruột của ta mà, phải không." Vỗ vỗ nhẹ trên mu bàn tay nàng vài cái xem như an ủi.

Tịch lão phu nhân đảo mắt một cái, ma ma bên cạnh liền đưa tới một tấm giấy đỏ. Tịch lão phu nhân sau khi nhận lấy liền đưa lại cho Tịch Vân Chi, thừa lúc nàng đang lật xem thì nói:

"Ngoại thành Bắc có một hoàng lăng, mặc dù không phải là đế lăng* nhưng có thể đến đó trông giữ, nhất định là thế gia vọng tộc. Nói thế nào đi nữa thì đây cũng xem như là một nhà tốt. Tối thiểu thì người ta cũng chịu cưới hỏi đàng hoàng, cho dù công tử nhà này đi đứng không tiện, tính tình có chút cổ quái, nhưng được cái là họ từ nơi khác mới tới, nên sẽ không biết gì về thanh danh của ngươi. Bọn họ còn có ý muốn cưới ngươi làm chính thất, sính lễ cũng đã được đưa tới. Về sính lễ bọn họ đưa qua, toàn bộ ta đều cho ngươi làm của hồi môn, ngươi thấy thế nào?"

Tịch Vân Chi cúi đầu nhìn xem tờ giấy hồng trong tay, ngày lành tháng tốt được viết trên đó không giống với chữ viết của những thầy tướng bình thường, mà hữu thần, cứng cáp có lực, giống như nét chữ của người xuất thân từ nghiệp binh* hơn.

Theo lời lão phu nhân nói thì gia đình này hẳn là vừa mới tới Lạc Dương không lâu, còn chưa biết gì về thanh danh của nàng nên mới đến cửa cầu hôn. Hơn nữa lão phu nhân cũng nói nhà này chính là thế gia vọng tộc, nhưng vị công tử kia lại đi đứng bất tiện, có lẽ là một gia tộc đang xuống dốc, bằng không cũng sẽ không bị giáng chức đến đây trông coi lăng mộ. Chẳng qua là, nếu như nhà này không xuống dốc, lão phu nhân sẽ không bao giờ chọn nàng làm tân nương gả qua.

Nhớ tới thanh danh của mình, trong lòng Tịch Vân Chi có chút sầu lo. Mặc kệ sau này nàng gả cho người nào, dù nàng tuân thủ phụ tiết nhưng nếu có một ngày, những lỡi đồn đãi về nàng bay đến làm nhà chồng sinh nghi, cuộc sống sau này của nàng sẽ không dễ chịu.

Trong lòng sầu lo nặng nề, lại thấy Tịch lão phu nhân ngồi như một lão thần, một đôi mắt lão tinh xảo tràn đầy tính toán, bà ta giống như biết rõ Tịch Vân Chi nhất định sẽ không buông tha cho cơ hội trước mắt. Không thúc giục, cũng không hỏi thăm, chỉ ngồi yên như vậy nhìn nàng.

Tịch Vân Chi đem tờ giấy màu hồng thu vào trong vạt áo, hạ quyết tâm, mặc kệ lão thái bà này còn có hậu chiêu gì, chỉ cần không phải đi theo Tịch Vân Tranh lên kinh thành làm nha đầu thông phòng, nàng sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.

Về phần sau này, nếu nhà chồng nghe được lời đồn đãi gì về nàng, cuộc sống sau này sẽ biến đổi như thế nào, nàng không biết.

"Được, ta gả."

Tịch lão phu nhân có chút vui mừng gật đầu, phân phó Nhị ma ma: "Mang đại tiểu thư đi rửa mặt, đổi xiêm y sạch sẽ, ngày mai phải xuất giá rồi."

Ngày mai xuất giá? Đây là ngay cả thời gian làm đồ cưới cũng không cho nàng. Tịch Vân Chi cố kìm lại bả vai đang run lên vì tức giận, sắc mặt trắng bệch hành lễ với Tịch lão phu nhân:

"Vân Chi tạ lão phu nhân quan tâm."

Tịch lão phu nhân vừa đứng lên, vừa khoát khoát tay với Tịch Vân Chi, tùy ý nói: "Đi đi thôi."

Tịch Vân Chi bị ma ma dẫn đi rửa mặt.

Ra khỏi phòng chứa củi, Tịch lão phu nhân dù bận vẫn ung dung sửa sang lại ống tay áo, được thiếp thân ma ma - Quý Hỉ - đỡ đi ra ngoài. Trên đường đi, Quý Hỉ ma ma không hiểu hỏi:

"Lão phu nhân, ngài vội vàng đem đại tiểu thư gả ra ngoài như vậy, có thể làm phật ý cả hai bên không ạ?"

Tịch lão phu nhân khóe miệng mỉm cười, mâu quang lại lạnh thấu xương liếc qua Quý Hỉ ma ma, thản nhiên nói ra: "Thân phận của các nàng là gì chứ? Ta cần đi nịnh nọt các nàng sao?"

Quý Hỉ ma ma lúc này mới ý thức được mình nói sai, vội vàng giải thích: "Nô tỳ nói sai rồi, với thân phận của lão phu nhân ngài, tất nhiên không có ai dám cãi lời ngài, chỉ là... lúc trước ngài đã đáp ứng với Ngũ phu nhân là đem đại tiểu thư cho Vân Tranh tiểu thư mang đến kinh thành. Bây giờ xảy ra chuyện này, chỉ sợ là Ngũ phu nhân sẽ đến phiền nhiễu sự thanh tịnh của ngài."

Tịch lão phu nhân hừ lạnh: "Hừ, Thương Tố Nga là cái thứ gì, nàng ta cho rằng ta để cho nàng ta quản gia thì nàng ta thật có thể một tay che trời sao? Nàng ta càng là muốn diệt trừ Tịch Vân Chi, ta càng không để cho nàng như nguyện. Ngược lại ta còn muốn nhìn một chút xem thử trong hồ lô của nàng ta có cái gì!"

"Thì ra là ngay từ đầu lão phu nhân đã không có ý định để cho đại tiểu thư đi kinh thành." Quý Hỉ ma ma bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó lại lo lắng nói: "Lão phu nhân, kia, nếu ngài đối tốt với đại tiểu thư một chút, tương lai lỡ như Ngũ phu nhân cùng ngài trở mặt, cũng có một thêm một người thật tâm trợ giúp cho ngài."

Nghe mấy câu nói đó, Tịch lão phu nhân đột nhiên nở nụ cười, dừng bước nói với Quý Hỉ ma ma:

"Thật tâm? Ta muốn chân tâm của nàng làm cái gì? Chỉ là một đứa không có thanh danh, lại gả cho một gia tộc xuống dốc, không biết còn kéo dài hương khói được bao lâu nữa kìa. Ngươi không nhìn thấy những thứ sính lễ kia bủn xỉn đến thế nào sao? Sau này nàng còn có thể giúp đỡ ta được cái gì? Bây giờ đối tốt với nàng, chẳng phải là uổng công? Nếu đã là uổng công, ta vì sao phải đối tốt với nàng đây?"

Quý Hỉ ma ma ngay nghe xong thì cúi người thấp giọng nịnh nọt, đem Tịch lão phu nhân nâng lên thấu trời.

Chỉ có thời gian một đêm, Tịch Vân Chi căn bản không kịp chuẩn bị thứ gì cho mình, chỉ đành phải đem giá y của mẫu thân vừa tìm được sửa lại một chút, làm thành giá y cho mình. Lão phu nhân có nói rất rõ ràng, của hồi môn của nàng chính là sính lễ của nhà chồng mang tới.

Tịch Vân Chi lặng lẽ xem qua, chỉ là vài thớt vải vóc bình thường, thịt cá, còn có bánh bao, bánh tổ ong gì đó. Cũng may hiện tại đang là tháng ba, ngày không nóng, nếu không những thứ sính lễ này để qua đêm không người nào hỏi đến, thì đã sớm hư rồi.

Tịch Vân Chi biết mình phải gả cho gia đình này, về sau cuộc sống nhất định sẽ khó khăn, cũng khó trách tại sao lão phu nhân chướng mắt như vậy. Nếu không phải là có nàng, sính lễ như vậy mà muốn cưới tiểu thư Tịch gia là không thể nào, nói không chừng còn đem cả người lẫn sính lễ đều ném ra đường.

Nhưng Tịch Vân Chi lại cảm thấy, nhà chồng nghèo một chút cũng không sao. Sau này nàng được gả qua đó thì chỉ cần chịu khó làm lụng, cuộc sống cũng sẽ không quá khó khăn. Nàng chỉ có một hy vọng duy nhất chính là có thể gặp được gia đình hiểu chuyện.

----------------------------------------------------------

Chỉ riêng việc sắp xếp đồ cưới cũng khiến nàng bận đến đêm khuya. Tịch Vân Chi không có nha hoàn thiếp thân nên mọi việc đều phải tự mình thu thập, cũng may là những năm này nàng vốn sống thanh đạm nên đồ đạc cũng không có bao nhiêu.

Nàng đem một cái hộp gỗ giấu ở đầu giường lấy ra, bên trong có mấy tờ ngân phiếu giá trị nhỏ, cộng lại cũng được hơn hai trăm hai. Đây là số tiền nàng kiếm được trong những năm phụ giúp buôn bán ở cửa hàng.

Có hơn hai trăm lượng bạc này, cho dù của hồi môn của nàng không nhiều, nhưng ít nhất khi đến nhà chồng, nếu cần chi tiêu thì vẫn có. Như vậy là đủ rồi.

Bốn bao đồ nhỏ đơn giản là tất cả gia sản của Tịch Vân Chi. Nàng xếp chúng chỉnh tề cạnh hai rương sính lễ nhà chồng, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khóe miệng còn chút xanh tím của mình trong gương.

Tư sắc của Tịch Vân Chi chỉ thuộc hàng trung đẳng, ngũ quan cũng coi như thanh tú nhưng lông mày mờ nhạt khiến nàng thoạt nhìn có chút sơ sài. Hơn nữa, quanh năm sống trong nơm nớp lo sợ làm cho màu tóc nàng ngả vàng, lòa xòa, nhìn thật không có phúc khí.

Khẽ mỉm cười với thân ảnh của chính mình trong gương, Tịch Vân Chi nhìn lướt qua đồ trang điểm ở trên bàn, chỉ có một hộp son mẹ nàng từng dùng còn dư lại. Nàng bình thường đừng nói là dùng, mà ngay cả mở ra đều không nỡ. Bởi vì cất giữ đã lâu, mùi hương của son cũng không còn thơm như trước, mỗi lần mở ra nàng đều sợ mùi hương sẽ bay đi nhanh hơn.

Nhưng hôm nay là ngày nàng xuất giá, trên mặt phải có chút vui mừng. Nàng để hộp son xuống, đi ra ngoài bưng một chậu nước ấm vào phòng, rửa sạch sẽ mặt và tay, sau đó mặc giá ý đã có chút lỗi thời nhưng màu sắc vẫn còn tươi mới.

Làm xong hết rồi nàng mới ngồi lại trước bàn trang điểm, bàn tay tiều tụy mở hộp son ra, mùi thơm ngát xông vào mũi khiến cho nàng như trở lại lúc còn nhỏ.

Bôi một lớp phấn son làm cho sắc mặt tươi lên chút ít, Tịch Vân Chi nhiều lần cảm thán, ước gì dung mạo của nàng chỉ xinh đẹp bằng một nửa mẫu thân thôi cũng được. Chỉ tiếc, mẫu thân bởi vì nhan sắc của mình mà gặp chuyện trắc trở, ngay cả nhi tử kế tục sự xinh đẹp của bà không thể may mắn thoát khỏi.

Mà nàng, bởi vì dung mạo bình thường, không diễm lệ giống mẫu thân, mới có thể sống đến bây giờ...

---------------------------------------------------

Giống như trong dự liệu của Tịch Vân Chi, ngày nàng xuất giá không khí thật vắng lặng. Sáng sớm, lão phu nhân liền phái một vị ma ma lạ mặt đến đây chiếu cố, chỉ là vị ma ma này, một không giúp đỡ thu thập, hai không giúp đỡ trang điểm, chỉ như môn thần đứng ở ngoài cửa phòng Tịch Vân Chi.

Đáy lòng Tịch Vân Chi nổi lên cảm giác thê lương nhưng cũng không nói gì, tự mình đắp khăn voan lên rồi ngồi trên mép giường, hai bàn tay nắm chặt. Không lâu sau liền nghe thấy bên ngoài truyền đến chút động tĩnh.

Nàng len lén vén lên một góc khăn voan nhìn nhìn, chỉ thấy hai nam tử, một già một trẻ, trên người là quần áo được làm bằng loại vải bố màu xanh bình thường, có hơi ngắn. Sống lưng thẳng tắp làm cho người khác vừa nhìn đã cảm thấy có tinh thần, bọn họ hành lễ hỏi thăm với vị ma ma ở ngoài cửa.

Ma ma đem ý tứ của lão phu nhân nói ra, Tịch Vân Chi thế mới biết, thì ra là lão phu nhân không muốn cho nàng xuất giá từ cửa chính Tịch phủ, muốn người nhà chồng đem hỉ kiệu đón nàng từ cửa hông.

Hán tử trẻ tuổi nghe xong thì hai hàng lông mày liền dựng lên, xem ra là muốn lý luận với vị ma ma kia, lại bị người lớn tuổi hơn giữ chặt.

Một hồi thương lượng không có kết quả, ma ma kia một mực không chịu đến chỗ lão phu nhân xin chỉ thị. Hai nam tử đến đón dâu thấy thế cũng đành phải thôi, mang hai rương sính lễ cùng bốn bao đồ nhỏ của Tịch Vân Chi ra ngoài, một lát sau, vị ma ma giữ cửa kia liền vào bên trong, đỡ Tịch Vân Chi ra cửa.

Tịch Vân Chi cúi đầu nhìn mặt đất liền biết đây là đường mòn đi ra cửa hông. Lão thái bà kia đến cuối cùng cũng không cố kỵ chút tình cảm tổ tôn gì mà để cho nàng xuất giá từ cửa hông.


Chú thích:

* đế lăng: lăng mộ của vua 

* nghiệp binh: nghề nghiệp liên quan đến quân đội

* bánh tổ ong: nhìn giống bánh bò của mình nhỉ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro