Chương 9: Thúy Nha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể căng cứng của Tịch Vân Chi bị Bộ Đàm ôm vào trong ngực, nhưng khuỷu tay vẫn chống đỡ trên hai vai của hắn, nghe hắn hỏi như vậy liền chậm rãi lắc đầu, rồi cúi đầu xuống không dám nhìn hắn nữa.


"Ngẩng đầu lên trả lời ta." Bộ Đàm thấy nàng trốn tránh thì nhất quyết không tha, muốn đợi nàng nói ra câu nói kia mới bằng lòng bỏ qua.


Tịch Vân Chi cảm thấy đêm nay hắn rất kỳ quái, giống như cố ý muốn nhìn nàng quẫn bách vậy, theo đuổi không buông. Nàng đành hít sâu một hơi nói với Bộ Đàm:


"Không miễn cưỡng, thành thân làm phu thê, ta tự nhiên tôn trọng ý muốn của phu quân."


Nói xong, Tịch Vân Chi liền vặn vẹo muốn thoát khỏi vòng tay của Bộ Đàm, lại bị hắn đi trước một bước ôm chặt hơn, tiếp tục hỏi:


"Đây là lời nói thật?"


Tịch Vân Chi bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu nhẹ, thấy trong mắt của hắn vẫn còn nghi vấn nàng liền nói tiếp:


"Là nói thật. Từ ngày ta bước vào Bộ gia của chàng, chàng liền là trời của ta, là điểm tựa mà cả đời này ta dựa vào, là đồng hội đồng thuyền, là phu quân của cả đời này. Chàng vui ta vui, chàng buồn ta buồn."


"..."


Bộ Đàm nhìn chằm chằm Tịch Vân Chi, ánh mắt có chút sững sờ, mặt không chút thay đổi làm cho người khác nhìn không ra vui buồn, một lúc lâu sau mới lại nói:


"Dù thế nào cũng chịu được một kẻ vô dụng như ta?"


Khi hắn nói những lời này liền đẩy nhẹ Tịch Vân Chi ra một chút, rồi nâng cái chân thọt bên phải lên, châm chọc ngoéo môi một cái với Tịch Vân Chi. Tịch Vân Chi tùy ý nhìn thoáng qua cái chân phải của hắn, tay nhẹ nhàng phủ lên trên, dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc nói với Bộ Đàm:


"Không thể dùng cái chân này để nói là phu quân vô dụng, ngược lại trong mắt ta, đây chính là vinh quang. Ta chưa từng đi kinh thành, cũng chưa từng kinh qua chiến trường, không biết cái gì tướng quân hay binh lính, nhưng ta biết rõ, đây là vinh quang. Vô số vinh quang được đổi lấy từ đau khổ thì dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp, hưởng cảnh ca múa mừng thái bình như hôm nay."


Bộ Đàm không nhúc nhích nhìn nàng, Tịch Vân Chi thấy hắn không nói lời nào, liền ngồi xổm người xuống, cuốn ống quần Bộ Đàm xuống, lại thay hắn đổi vớ sạch sẽ, rồi tự mình bưng chậu nước ra cửa.


Thật sự thì nàng không phải là người có qua nhiều kiến thức, dung mạo cũng không xuất sắc, nhưng chưa chắc người bình thường nào cũng có được trí tuệ như nàng. Một cô nương như vậy, đáng giá ở bên cạnh người tốt nhất.

Nàng nói hắn là trời, là điểm tựa để nàng dựa vào, nếu đã như vậy, hắn sao lại có thể tiếp tục lạc lối trong sương mù, để nàng phải chịu khổ đây.


Lúc Tịch Vân Chi không biết, có một loại tình cảm khác thường đang xâm lấn tâm can Bộ Đàm, từng giọt từng giọt như nước, chậm rãi thẩm thấu vào trái tim sớm đã cứng rắn của hắn.


Nhưng hết thảy những điều này, Tịch Vân Chi đều không biết, nàng chỉ biết là, gần đây hắn có chút kỳ quái, nói năng kỳ quái, hành động cũng kỳ quái. Nếu nói hắn của mấy ngày mới thành thân, hàng đêm không ngừng cầu hoan chỉ vì muốn nàng mau mau hoài thai, thay Bộ gia nối dõi tông đường. Vậy hắn của hiện tại, mỗi đêm cái gì cũng không làm, chỉ là mặt đối mặt ôm nàng chìm vào giấc ngủ, tại sao a?


Lòng nam nhân như kim đáy biển, người từng trải qua thế thái nhân tình như Tịch Vân Chi, lúc này cũng  không đoán ra tâm ý của hắn .


Chẳng qua là gần đây Tịch Vân Chi cũng không có quá nhiều thời gian đi đoán tâm tư của hắn, nếu đã mua lại cửa tiệm của Lão Lưu thì không thể để trống đó không dùng. Cửa tiệm mặt tiền ở phố Hoan Hỉ không tính là quá tốt, nếu buôn bán thứ khác, chưa chắc có thể kéo dài sinh ý, nhưng nếu là mở tiệm ăn, Tịch Vân Chi vẫn có chút tự tin.


Lúc Lão Lưu rời đi đã đem tất cả bàn ghế trong tiệm lau dọn sạch sẽ, không những vậy, lão còn đưa cho nàng một vò tương hương liệu loại tốt, nói là nếu sau này muốn ăn thịt dê có vị hắn nấu thì chỉ cần dùng loại tương này là được. Tịch Vân Chi biết hắn đây là thật tâm tạ ơn liền nhận lấy rồi đặt trong phòng bếp.


Tịch Vân Chi không thể tự tay cầm muôi nấu bếp, nhưng nếu đã là một tiệm ăn mà lại không có đầu bếp có tay nghề cao thì làm sao làm ăn được đây.

Nhưng mà những đầu bếp nổi danh trong thành đều được các tửu lâu lớn mời về, lấy vốn liếng của nàng thì căn bản không thể mời được ai. Sau một phen suy nghĩ tính toán, nàng bỗng nhiên nhớ tới một người.


Hắn luôn nằm ở trên mái cầu phơi nắng, thích thổi phồng chính mình trong quá khứ lợi hại bao nhiêu, chính là cái tên tửu quỷ lưu manh - Trương Diên.

Hắn luôn nói mình từng là ngự trù, bởi vì đắc tội một vị đại thần nên mới bị đuổi khỏi cung, lưu lạc đến đây. Lời nói của một tên lưu manh sống tạm bợ qua ngày, tất nhiên sẽ không có người tin, nhưng Tịch Vân Chi lại biết lời hắn nói là thật.


Bởi vì mùa đông năm đó, nàng  mấy hạ nhân đi ra ngoài mua đồ cho cửa hàng của Tịch gia, lúc đang trên đường trở về thành thì gặp phải bão tuyết, bão tuyết trở ngại tầm mắt, nàng vì phòng ngừa hàng hóa ở trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên nghỉ chân tại một tòa miếu đổ nát gần đó.


Đúng hôm đó Trương Diên đang nướng hai con gà vừa mới trộm được trong miếu, mùi vị đó quả thực có thể nói là bay xa ba dặm, hắn nhìn thấy đoàn người Tịch Vân Chi vào miếu trú chân, thấy trên lưng ngựa của bọn họ có treo túi rượu, liền đề nghị dùng một con gà đổi một túi rượu, Tịch Vân Chi cũng đồng ý.


Con gà kia được mọi người phân ra ăn, mỗi người đều nói ăn ngon, hận không thể nuốt cả đầu lưỡi của chính mình, có thể thấy được mùi vị đó thật sự là rất tuyệt.


Khi Tịch Vân Chi tìm được Trương Diên, cũng nói với hắn ý tứ của nàng. Trương Diên ợ một hơi rượu, vô lại ưỡn người cười nói:


"Nếu ta ra tay, tiền kiếm được trong tiệm, ta bảy ngươi ba, như thế nào?"


"..."


Không trách được mặc dù hắn có một thân trù nghệ lão luyện, nhưng lại không có tửu lâu nào chịu dùng hắn. Không có chưởng quỹ tửu lâu nào nguyện ý cùng một người đầu bếp chia xẻ tiền kiếm được, chớ nói chi là chia bảy ba.

Trương Diên luôn dùng loại lời nói hoang đường này để cự tuyệt người khác, bởi vì hắn đoán chừng sẽ không có ai đáp ứng loại điều kiện này. Nếu lời nói này là từ một vị ngự trù chính hiệu thì cũng thôi đi, nhưng mà cái tên Trương Diên này chẳng qua chỉ là một tửu quỷ lưu manh suốt ngày chỉ nói mà không làm.


Nhưng vẻ mặt Tịch Vân Chi lại rất bình tĩnh, chỉ cười cười, ngoài ý muốn gật đầu nói:


"Tốt, quyết định như vậy đi. Ba ngày sau đến phố Hoan Hỉ tìm ta, ta với ngươi lập khế ước, tiền trong tiệm kiếm được, ngươi bảy ta ba."


"..."


Lúc này đến lượt Trương Diên sững sờ, ngồi ngây ngốc dưới chân cầu cho đến Tịch Vân Chi rời đi hắn cũng chưa lấy lại tinh thần. Cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân mình lôi thôi không khác gì con chuột qua đường, nhiều năm như vậy, chưa từng có ai coi trọng hắn, ai cũng nghĩ là hắn thổi phồng, là lời nói vô vọng lúc say.

Nụ cười tự giễu tràn ra trên khuôn mặt, lại bị râu ria xồm xàm che khuất đi.
.

Tịch Vân Chi sau khi trở về tiệm, liền bảo Triệu Dật cùng Hàn Phong dùng giấy màu trắng loại tốt dán lên bốn phía trên vách tường cửa tiệm, làm cho cả cửa tiệm nhìn qua sạch sẽ thoáng mát hơn rất nhiều.


Bởi vì gần đây bận rộn, cho nên buổi trưa chỉ xào hai dĩa thức ăn cho già trẻ Bộ gia ăn, nhớ tới buổi tối trở về chuẩn bị cho bọn họ một bữa cơm thật tốt, nàng liền để cho Triệu Dật cùng Hàn Phong nghỉ tay trước. Đang lúc dọn dẹp công cụ, chợt nghe thấy vài tiếng thét hơi yếu:


"Đại tiểu thư, đại tiểu thư."


Tịch Vân Chi men theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Thúy Nha chẳng biết lúc nào quần áo tả tơi, mặt mũi bầm dập đứng trước cửa tiệm của nàng.

Tịch Vân Chi cuống quít thả gì đó trong tay ra, chạy ra ngoài vịn lấy thân thể lung lay sắp đổ của Thúy Nha, khó có thể tin nói:


"Thúy Nha, ngươi làm sao vậy, là ai đánh ngươi thành như vậy?"


Thúy Nha 'phịch' một tiếng, quỳ gối trước mặt Tịch Vân Chi, từ lúc bắt đầu nức nở liền biến thành gào khóc, hấp dẫn sự chú ý của mọi người:


"Đại tiểu thư, từ sau khi ngài gả đi, Ngũ phu nhân tra ra được ta là người truyền tin thay cho ngài, bà ta liền nhốt ta lại, không để cho ta ăn cơm, còn cho người dùng roi quất ta, ta thật vất vả mới trốn thoát. Đại tiểu thư xin ngài thương xót, cứu ta đi. Nếu trở về, ta chắc chắn sẽ bị bọn họ đánh chết."


Thúy Nha nằm rạp xuống ôm đùi Tịch Vân Chi, nước mắt nước mũi loạn thành một đống, gào thét đến lòng người nóng nảy. Tịch Vân Chi không đành lòng lại tổn thương nàng, liền đem nàng đỡ dậy, dịu dàng thay nàng lau nước mắt, lúc này mới đem nàng dẫn về tiệm, nói:


"Ngươi làm sao biết được ta ở chỗ này?"


Thúy Nha thút tha thút thít: "Là nghe bọn hạ nhân đánh ta nói, bọn họ nói đại tiểu thư vong ân phụ nghĩa, tự mình ở bên ngoài vượt qua ngày tốt lành, liền bỏ mặc nô tỳ sống chết. Những lời này, một câu nô tỳ cũng không tin, đại tiểu thư nhất định sẽ không mặc kệ nô tỳ, có đúng hay không?"


Tịch Vân Chi thấy nàng lại muốn khóc lớn, vội vàng an ủi: "Đương nhiên rồi."


Ngay cả Triệu Dật nghe cũng tức giận, lớn tiếng nói:


"Tịch gia cũng thật là quá đáng, lúc trước đã không đối xử tốt với đại tiểu thư là thiếu phu nhân, bây giờ lại còn bắt đầu xem mạng người như cỏ rác, quả thực đáng giận."


Triệu Dật cùng Yển bá đi Tịch gia nghênh hôn, dương nhiên biết rõ Tịch Vân Chi ở Tịch gia bị ghẻ lạnh, lúc này nghe Thúy Nha nói như vậy lại càng thêm tức giận.


Tịch Vân Chi thở dài, nói:


"Tịch gia không thể trở về, Thúy Nha ngươi..." Tịch Vân Chi vốn có ý định gọi Thúy Nha trở về với nàng, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến, chỗ đó dù sao cũng là nhà chồng, đột nhiên không thông báo trước mà lại đem một nha hoàn bị đuổi ra ngoài về phủ, sợ là không ổn.

Nhưng lúc Thúy Nha thê thảm tìm nàng nương tựa, nàng cũng không thể cứ mặc kệ, nghĩ một chút, liền dùng thanh âm nhẹ nhàng nói với Thúy Nha:

"Ngươi không ký khế ước bán thân cho Tịch gia, bên đó bọn họ mỗi tháng trả cho ngươi hai mươi văn tiền, ta liền cho ngươi bốn mươi văn tiền, ngươi có muốn ở lại trong tiệm thay ta chạy bàn, bưng món ăn không?"


Thúy Nha nức nở cúi đầu, bộ dáng thuận theo: "Thúy Nha nghe theo tiểu thư phân phó, tiểu thư để cho ta làm cái gì thì ta liền làm cái đó."


Tịch Vân Chi cười sờ sờ đầu của nàng, để cho Hàn Phong đi đến tiệm thuốc bên cạnh mua chút ít kim sang dược, nàng đến phòng bếp nấu chút nước nóng thay Thúy Nha rửa sạch miệng vết thương, rồi giúp nàng đắp thuốc.


"Thiếu phu nhân, nếu ngài muốn mang Thúy Nha về, ta cùng Triệu Dật có thể chen lấn trong một phòng, rồi dọn gian phòng còn lại cho nàng ở."

Hàn Phong thấy trên mặt Tịch Vân Chi có chút chần chờ, sợ nàng lo lắng buổi tối Thúy Nha không có chỗ ngủ, lúc này mới chủ động đề xuất chuyện nhường phòng.


"Này..."


Tịch Vân Chi nhìn nhìn Hàn Phong cùng Triệu Dật, lại nhìn Thúy Nha, chưa kịp mở lời lại nghe Thúy Nha mở nói:

"Đại tiểu thư không cần khó xử, Thúy Nha có thể ngủ một đêm bên ngoài cửa tiệm cũng được."


Nghe Thúy Nha nói đến đáng thương, càng làm cho Tịch Vân Chi bất lực, suy đi nghĩ lại, quyết định móc ra một lượng bạc đưa cho Thúy Nha, nói:


"Nhà của cô gia ngươi nhỏ, sợ là không có phòng trống cho ngươi ở, đêm nay ngươi đi tới quán trọ đối diện ngủ một đêm. Trong quán trọ cái gì cũng có, ngày mai ta lại thay ngươi tìm một chỗ để ở, ngươi thấy được không?"


Thúy Nha nhìn chằm chằm ngân lượng trong tay, ánh mắt ngốc trệ một lát, thật lâu mới gật đầu nói: "Hết thảy nghe theo đại tiểu thư phân phó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro