Chương 1: Tử vong, sống lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phong ngươi thật sự tuyệt tình như thế sao?" Ta rưng rưng nhìn trước mắt nam nhân ta yêu 3 năm, lại vì một cái nữ nhân mới vừa quen hai tháng mà tìm người cường bạo ta điều này làm cho ta làm sao tin tưởng.

"Nguyệt Mị Nhi ngươi khi đó tìm người cường bạo Tình Nhi có hay không tuyệt tình sao? Lúc đó ngươi nên nghĩ đến mình sẽ có một ngày như thế." Nam tử có khuôn mặt anh tuấn giờ khắc này che kín sương lạnh, lạnh lùng nhìn Nguyệt Mị Nhi.

"Ta nói rồi, không phải ta, tại sao ngươi lại không tin, ta yêu ngươi như vậy làm sao có khả năng tìm người cường bạo người ngươi yêu chứ, cầu ngươi tin tưởng ta." Ta lệ rơi xuống.

"Không phải ngươi, vậy là ai? Những người cường bạo Tình Nhi kia chính mồm nói, còn có thể nói xấu ngươi hay sao? Ngày hôm nay ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Nam nhân vung tay lên, phía sau ba tên nam tử hướng về phía Nguyệt Mị Nhi đi đến.

"Không được tới gần ta." Ta thối lui về phía sau lại phát hiện phía sau là đoạn vực sâu không thấy đáy trong mắt loé ra tuyệt vọng: "Phong, ta hỏi lại ngươi một lần nữa ngươi thật muốn tuyệt tình như thế?"

"Đúng vậy." Thượng Cung Phong lạnh lùng gật đầu không có phát hiện Nguyệt Mị Nhi trong mắt tuyệt vọng.

"Ha ha ha... !" Ta cười ra tiếng tuyệt vọng nhìn hắn: "Thượng Cung Phong, ngươi thật vô tinh, ta Nguyệt Mị Nhi cuối cùng cũng coi như rõ ràng kiếp này yêu sai người rồi, nếu như kiếp sau có cùng ngươi gặp gỡ tuyệt đối sẽ không lại tái phạm sai lầm ở kiếp này." Ta lạnh lùng nhìn hắn một lần cuối cùng không lưu luyến nhảy xuống đoạn vực.

"Không." Thượng Cung Phong hướng về phía đoạn vực muốn tóm lấy Nguyệt Mị Nhi nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rơi xuống đáy vực, hắn không phải thật sự muốn tìm người cường bạo nàng chỉ muốn nàng nhận sai hắn liền tha thứ nàng.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .

"Ân!" Ta mở hai mắt ra nhìn xung quanh ngoại trừ có ánh sáng từ bên ngoài cái gì cũng đều không có:

"Ta đã chết rồi sao? Tại sao lại không thấy Hắc Bạch Vô Thường đây?"

"Cô chết rồi." Đột nhiên một thanh âm truyền đến dọa ta giật mình.

"Ngươi là ai? Đừng có đột nhiên lên tiếng như vậy thật đáng sợ có được hay không." Ta xoay người nhìn lão giả đột nhiên xuất hiện không thích vỗ ngực một cái, chính xác người đáng sợ sẽ hù chết người tuy rằng hiện tại nàng đã chết rồi tuy nhiên không mang theo như thế doạ quỷ.

"Nha đầu ta không doạ cô, cô không phải cũng đã chết rồi sao."Lão giả trợn trắng ta một chút "Ta là Thái Bạch Kim Tinh hạ xuống có việc nói cho ngươi."

"Chuẩn không phải là chuyện tốt." Ta trên dưới đánh giá xong Thái Bạch Kim Tinh đưa ra kết luận.

"Chuyện tốt, chuyện tốt, tuyệt đối là chuyện tốt." Thái Bạch Kim Tinh cười nói.

"Hừ! Xem ngươi cười chính là cười gian, chuẩn không phải chuyện tốt, ta không nghe." Ta nghiêng đầu đi không để ý tới hắn.

"Ai nha! Nha đầu ta đến an bài cô đi Ma Pháp đại lục đầu thai, cô nói có phải không là chuyện tốt?" Thái Bạch Kim Tinh cười híp mắt nhìn ta.

"Không cần, không có chuyện gì lại đi lấy lòng." Ta lườm hắn một cái: "Nói đi ngươi có mục đích gì? Ta không tin Thái Bạch Kim Tinh sẽ nhàn đến nỗi không có việc gì làm mà tới an bài việc ta đầu thai chuyển thế."

"Nha đầu cô rất thông minh, ta xác thực không nhàn, mục đích của ta chính là đem mạng cô vận chuyển đúng quỹ đạo, không có mục đích gì khác." Thái Bạch Kim Tinh nghiêm túc nhìn ta.

"Có ý gì?" Ta không biết rõ hỏi.

"Kiếp trước của cô vốn là phúc tinh trên trời qua năm ngàn năm giáng sinh xuống thế gian một lần, nhưng lần này khi chuyển thế luân hồi xảy ra vấn đề khiến cho cô chuyển thế đến thế kỷ hai mươi mốt, sở dĩ lần này chết bất ngờ chính là thời điểm vận mệnh của cô quay lại quỹ đạo." Thái Bạch Kim Tinh giải thích.

"Vậy ngươi lần này tới là vì để cho ta đi đến cái kia Ma Pháp đại lục mà ngươi nói tới." Ta nhìn hắn hiểu rõ, nhưng bởi vì bọn họ nói khi chuyển thế luân hồi xảy ra vấn đề hại ta ở đời này thương thấu tâm can, ta cũng sẽ không nhanh liền quên đi.

"Không sai." Thái Bạch Kim Tinh gật đầu.

"Vậy ngươi nói cho ta biết Ma Pháp đại lục là cái địa phương nào không ?" Ta hỏi.

"Đấy là cái thế giới có ma vũ song tu gần như giống với cái thế giới mà cô xem trong tiểu thuyết huyền ảo vậy." Thái Bạch Kim Tinh giải thích.

"Ồ! Vậy là nói nếu muốn ở nơi đó sinh tồn nhất định phải có Ma Pháp hoặc là võ giả đi." Ta gật gù, trong mắt rõ ràng loé ra tính toán.

"Có thể nói như vậy." Thái Bạch Kim Tinh gật gù không chú ý trong mắt nàng chợt lóe lên tính toán.

"Vậy ta nói Thái Bạch các ngươi, khi ta chuyển thế luân hồi xảy ra tật xấu hại ta một đời chịu nhiều tội như vậy có phải là nên bồi thường ta a." Ta cười gian nhìn hắn.

"Cô muốn bồi thường cái gì?" Thái Bạch Kim Tinh đột nhiên cảm giác lạnh sống lưng.

"Ha ha! Cũng không có cái gì ngươi hãy dạy cho ta Ma pháp đơn giản mà mạnh mẽ đi rồi cho ta một cái thân thể có ma vũ song tu, rồi cho ta thật nhiều cái gì sinh mệnh dược a, nguyên khí dược a, chân khí dược còn có đột phá dược, chờ chút chủ yếu nhất chính là Ma Pháp đại lục có ma thú hay không a?" Ta rất là muốn hỏi cái này.

"Có, cô muốn làm gì?" Thái Bạch Kim Tinh đột nhiên cảm thấy lần này hạ xuống mình thiệt thòi lớn rồi.

"Có cái kia thì quá tốt rồi, ngươi sẽ dạy ta phương pháp tạo một cái khế ước với rất nhiều ma thú coi như bồi thường ta sao?" Ta cười nói.

"Cô yêu cầu cũng quá nhiều đi không sợ ta đem trí nhớ của cô xóa đi như thường rồi đem cô ném đến Ma Pháp đại lục đi." Thái Bạch Kim Tinh tức giận nhìn ta.

"Ai u! Nhân gia rất sợ đó nha." Ta vỗ ngực giả bộ bị dọa dẫm phát sợ sau đó trắng mắt liếc hắn "Hừ! Ngươi nghĩ ta ngớ ngẩn a, nếu như có thể ngươi đã sớm trực tiếp xóa đi trí nhớ của ta còn cùng ta ở đây phí lời a."

"Ai! Cô nha đầu này tại sao kiếp trước cùng kiếp này đều thông minh như thế a." Thái Bạch Kim Tinh bất đắc dĩ thở dài một hơi sau đó ném cho ta một cái vòng tay màu tím khắc long phượng: "Đây là cái vòng tay là vòng tay không gian kiếp trước của ngươi, bên trong tất cả đều là thượng hạng dược phẩm cùng kim ngân tài bảo còn có rất nhiều trứng ma thú cho tới Ma Pháp cùng với Ngự Thú quyết ta truyền tới trong trí nhớ của ngươi." Nói xong một đạo ánh bạc bay vào trong đầu của ta, rất nhiều văn tự xuất hiện ở trong trí nhớ của ta."Đi thôi." Thái Bạch Kim Tinh vung tay lên ta liền mất đi ý thức biến mất ở Đạo Quang bên trong.

"Đi rồi?" Một thanh âm cùng với một lão giả khác xuất hiện trên không trung.

"Hừm, đi rồi! Lão Quân ngươi nói tiểu nha đầu kia sau khi biết sự kiện kia sẽ có phản ứng gì?" Thái Bạch Kim Tinh vuốt râu mép cười híp mắt nhìn Thái Thượng Lão Quân.

"Nhất định sẽ nổi trận lôi đinh, chờ nàng hồi Thiên đình thì chúng ta đành chịu." Thái Thượng Lão Quân khẳng định đáp.

"Không sai, ha ha ha... !" Thái Bạch Kim Tinh đồng ý gật gù sau đó hai người đồng thời biến mất ở không trung.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .

Ma Pháp đại lục

"A a a a! Đau quá, đau quá a... !" Trong tứ đại gia tộc trên Ma Pháp đại lục,tại trong phòng gia tộc lớn nhất Phượng gia Ngũ Thiếu chủ không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của nữ tử.

"Làm sao còn chưa sinh đều đã một ngày một đêm ." Phượng gia Ngũ Thiếu chủ Phượng Khinh Phong đứng cửa gấp xoay quanh.

"Lão ngũ ngươi đừng vội, không có chuyện gì." Phượng gia Đại thiếu chủ Phượng Khinh Băng thê tử Hàn Lâm Nhi khuyên bảo.

"Đúng đấy, lão ngũ đừng nóng vội ." Gia chủ họ Phượng nhàn nhạt nói.

"Vâng, cha." Phượng Khinh Phong ngồi xuống nhưng hai tay nắm chặt biểu hiện hắn căng thẳng.

"Lão gia, nhóm thiếu gia không tốt ." Một tên người làm chạy vào.

"Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?" Hàn Xá không thích hỏi.

"Hồi, hồi lão gia bầu trời Phượng gia chẳng biết vì sao đột nhiên xuất hiện hào quang bảy màu." Người làm thở được một hơi đáp.

"Cái gì?" Hàn xá giật mình sau đó đứng dậy đi ra ngoài: "Chúng ta đi nhìn."

"Đây là..." Phượng gia Đại thiếu chủ Phượng Khinh Băng ngẩn người nhìn hào quang bảy màu giữa bầu trời, đột nhiên hào quang bảy màu hướng trong phòng Phượng Khinh Phong phóng đi sau đó truyền đến tiếng trẻ con khóc.

"Nhất định là Thiên Nhi sinh." Phượng Khinh Phong xoay người hướng trong phòng chạy đi, khi mọi người đi tới trong phòng chỉ thấy bà đỡ cùng nha hoàn các ôm một đứa con nít.

"Chúc mừng lão gia, thiếu gia, Thiếu phu nhân sinh hạ một đôi Long Phượng thai." Bà đỡ cười híp mắt chúc mừng.

"Nữ nhi đâu? Nhanh ôm đến để ta xem một chút." Phượng Khinh Phong cao hứng miệng đều không đóng lại được , Phượng gia đều yêu thích nữ hài nhưng từng bị một vị vu nữ nguyền rủa nên mấy vạn năm cũng không có nữ hài xuất hiện.

"Vâng, Ngũ Thiếu chủ." Bà đỡ đem nữ hài đưa cho Phượng Khinh Phong.

"Phong đem con ôm tới cho ta nhìn một chút." Phượng Khinh Phong thê tử Nam Thiên Nhi suy yếu nói.

"Thiên Nhi chúng ta có nữ nhi ." Phượng Khinh Phong hài lòng đem nữ nhi ôm vào bên người ái thê.

"Thật đáng yêu." Nam Thiên Nhi hài lòng vuốt khuôn mặt nhỏ của nữ nhi.

"Chúc mừng ngươi, Thiên Nhi." Phượng gia Tam Thiếu chủ Phượng Khinh Vũ cùng thê tử Lương Oánh Oánh chúc mừng.

"Cảm ơn!" Nam Thiên Nhi nói cám ơn đang vì Phượng gia nữ hài ngàn năm hiếm thấy mà hài lòng thì nữ hài trong lòng Phượng Khinh Phong mở mắt ra làm cho mọi người thấy hai mắt nữ hài liền toàn sửng sốt .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro