Chương 3: Hùng Phong Đại Chấn Hổ Tiên ( canh hai )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Hùng Phong Đại Chấn Hổ Tiên ( canh hai)

Editor: moony

Dung Sở lập tức gọi Triệu Thập Tam tới hỏi: "Thai Thế Đào chiêu mộ hộ vệ? Chẳng lẽ là chiêu mộ cho Thái Sử Lan?"

Triệu Thập Tam rưng rưng nghĩ chủ tử ngài dạo này u mê sao hôm nay lại nhạy bén vậy!

"Chiêu mộ cho Thái Sử Lan? Cần thiết sao?" Dung Sở khẳng định đáp án, nhíu nhíu mi, "Bất quá như vậy cũng tốt, con người nàng có lòng tự tôn rất cao, nàng vẫn luôn không muốn dùng các ngươi, về sau......"

Triệu Thập Tam vạn phần vui mừng mà mở to hai mắt chờ chủ tử nói ra "Về sau các ngươi không cần hầu hạ Thái Sử Lan nữa".

A a a thật là quá hạnh phúc!

"...... Về sau các ngươi liền ẩn thân, bí mật bảo hộ nàng đi." Dung Sở biểu tình nhàn nhạt khinh thường —— hắn không cho rằng chiêu cái gì đó mộ lung tung rối loạn giang hồ là ý kiến hay.

Triệu Thập Tam quay đầu, yên lặng chua xót rơi nước mắt —— kết quả khi có chủ nhân không yêu quí hộ vệ chính là như vậy......

"Đúng rồi Thập Tam" Dung Sở cũng không rảnh quản lý tâm hồn mong manh dễ vỡ của thuộc hạ, thuận tay chỉ chỉ một cái hộp gấm trên bàn, "Hoàng Tam mới vừa đưa tới, nói là lão phu nhân gửi cho ta đồ bổ, ta cũng lười xem, ngươi mang cho Thái Sử Lan đi."

"Tuân lệnh." Triệu Thập Tam cầm lấy hộp gấm, đi đưa cho Thái Sử Lan.

Sau khi kết thúc lôi đài ngày đầu tiên Thai Thế Đào cao hứng trở về báo cáo thành quả cho Thái Sử Lan, cũng cực lực cổ động nàng ngày mai tự mình đến xem một chút.

"...... Đệ thấy có mấy người rất được......" Hắn từ trong lòng ngực rút ra một cuộn giấy lớn, trên mặt giấy chữ viết rồng bay phượng múa, đều là hắn bước đầu chọn trúng mấy mục tiêu, ghi chú rõ tuổi, gia thế, tính cách cơ bản, tiêu chuẩn võ công, biểu hiện ở vòng đầu thế nào.

"Tỷ xem cái này đi, Vu Định, xuất thân Lũng Tây hành tỉnh, gia tộc là danh môn địa phương, văn võ song toàn, người cũng cao to; cái này Lôi Nguyên, diện mạo tuy rằng giống nhau, nhưng lại là đại đệ tử đích truyền của võ lâm danh môn, trung hậu đáng tin cậy, nhìn tướng có thể giao phó trọng trách; còn có một người thần bí, tuổi trẻ anh tuấn, võ công siêu quần, chính là người ngạo khí một chút, bất quá hắn nói thân phận của hắn chỉ là một quản gia, thay thiếu gia bọn họ đến nhìn mặt tỷ...... Ách......" Hắn bỗng nhiên phát giác nói hớ, cuống quít im lặng.

Thái Sử Lan đã hỏi ngay: "Nhìn tỷ? Nhìn cái gì? Không phải làm hộ vệ sao? Một quản gia như thế nào lại chạy đến làm hộ vệ cho nhà khác?"

Thai Thế Đào sờ sờ đầu, hắn hiện tại cũng không dám nói rõ ràng, đây là một nửa ý định chiêu thân, quản gia không thể đến làm hộ vệ, nhưng quản gia tới thay mặt cho chủ tử, hoàn toàn là hợp lý. Mà quản gia đó áo mũ chỉnh tề, võ công khí chất đều thực xuất chúng, thì chủ tử tất nhiên có thân phận giang hồ kinh người, tỷ tỷ nếu có thể có người phu quân như vậy bảo hộ nàng cả đời, cũng không uổng công hắn nhọc lòng thế này một phen.

"Ừm, quản gia này đã thoát ly chủ cũ, hiện tại là người tự do." Hắn vội vàng tùy tiện đăng đại lý do, không dám đối mặt với ánh mắt sắc bén của Thái Sử Lan, liền đông sờ tây sờ muốn trốn đi, nhưng sờ sờ liền sờ đến Triệu Thập Tam đưa hộp gấm tới, cười nói: "Ừm, cái này là thứ tốt, còn có ấn ký của Tấn Quốc Công phủ."

"Tám phần là Dung Sở đưa tới đồ bổ." Thái Sử Lan đáp, nhớ tới Dung Sở hai ngày này cũng chưa thấy mặt, nói vậy rất bận nhỉ?

"Ừm để ta nhìn thử xem, coi nếu thích hợp thì bảo nhà bếp nấu luôn." Thai Thế Đào động thủ mở hộp, ngay sau đó, lông mày liền dựng lên, "Hả?"

"Sao?" Thái Sử Lan thấy biểu tình của hắn có điểm bất thường, cũng ghé qua xem, Thai Thế Đào "bang" một phát đóng nắp hộp, "Đừng nhìn!"

Thái Sử Lan thoáng giật mình —— đồ bổ quan trọng gì mà khẩn trương vậy?

Thai Thế Đào mặt âm trầm, đem hộp đẩy ra, lẩm bẩm nói: "Ta biết ngay mà! Ta biết ngay không phải thứ tốt gì!" Ngẫm lại vẫn thấy thật căm phẫn, cả giận nói, "Hắn thảnh thơi không làm gì trong phủ mà cũng gửi khoái mã đưa loại đồ vật này tới. Nói vậy ngày thường hắn vẫn thường dùng đây mà! Dâm tặc! Ăn chơi trác táng! Đồ hạ lưu!"

Xong rồi hết sức tha thiết mà hướng Thái Sử Lan can gián, "Tỷ, nghe ta nói! Ngày mai tỷ đi tham gia đi, bảo đảm đám đại hiệp hay tiểu hiệp đều sẽ vì phong tư xuất chúng của tỷ mà cúi đầu xưng thần, vĩnh viễn trung thành!"

Thái Sử Lan liếc hắn một cái, tiểu tử này chém gió mà không sợ cắt trúng lưỡi à. Nàng trong mắt Thai Thế Đào có thể là tuyệt thế danh hoa, nhưng trong mắt người khác chắc gì cũng chỉ là một nhánh cỏ dại. Nam nhân cổ đại bình phán tiêu chuẩn nữ nhân thế nào nàng rõ ràng nhất. Không phải mỗi người đều sáng chói như Dung Sở. Lý Phù Chu giỏi về tiếp thu. Hoặc là như Thai Thế Đào thành thật.

Nghĩ đến Dung Sở, đôi mắt nàng lại hướng đến cái hộp kia —— rốt cuộc là cái gì? Thế Đào sao lại khẩn trương như vậy?

Thai Thế Đào thấy động tác của nàng, đưa mặt đỏ đến chắn lại, "Đừng nhìn, dơ!"

"Ha, tiểu tiên tiên, tiểu tiên tiên!" Bỗng nhiên Cảnh Thái Lam khanh khách cười rộ lên.

Cảnh Thái Lam lúc trước vẫn luôn đang ngủ bên cạnh Thái Sử Lan. Hai người cũng không nghĩ đến hắn bỗng nhiên phát ra tiếng, giờ phút này vừa quay đầu lại, mới phát hiện Cảnh Thái Lam đã tỉnh, không biết từ lúc nào đã mở hộp gấm, lấy ra một cái viên dài dài, biến thành màu đen thô nhám, nhìn giống cây gậy ở trên giường gõ bang bang.

Thai Thế Đào mặt đỏ lên......

Mấy cái thị nữ nhìn thoáng qua, sôi nổi hô nhỏ bối rối xoay người đi.

Thái Sử Lan ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vật kia một lúc lâu, cảm thấy tựa hồ, có lẽ, giống như, hoặc là, là cái kia trong truyền thuyết, giống "bộ phận sinh dục nam" kia?

"Tiên tiên!" Cảnh Thái Lam khanh khách cười, Thai Thế Đào một phen nhào tới, đoạt lại đồ vật kia ném vào trong hộp, phanh một cái đóng nắp hộp lại.

Hắn xấu hổ đến mức giống như bị Cảnh Thái Lam chộp trong tay là tiểu đệ đệ của chính hắn......

Thái Sử Lan nhịn không được muốn cười, tươi cười chưa được một nửa, bỗng nhiên liền thu lại.

Hả? Đồ của Dung Sở?

Gia đình Dung Sở gửi khoái mã giao tới?

Thường xuyên ăn đồ bổ?

Nàng ngó ngó thị nữ bốn phía. Thị nữ này là do Dung Sở an bài. Nghe nói là Chu Thất điều động từ Dung Gia biệt viện ở khu vực phụ cận đến, đều được dạy dỗ rất khá, không nhiều lời, không sinh sự, cực kỳ hiểu quy củ. Thái Sử Lan thường xuyên âm thầm khen ngợi. Cảm thấy đây mới thực sự là người hầu trong hào môn đại tộc chân chính. Mấy thị nữ điên điên khùng khùng trạch đấu kia chỉ có trong tiểu thuyết. Cổng lớn hào môn nào dung những kẻ không tuân thủ quy củ.

Những thị nữ quy củ này chưa bao giờ tùy ý nghe chủ nhân nói chuyện thế mà liếc mắt một cái liền nhận ra đây là hổ tiên.

Thái Sử Lan sờ sờ cằm, nàng cảm thấy hơi mất hứng.

Bất quá nàng vì cái gì mà không cao hứng chứ.

"Cảnh Thái Lam." Nàng hỏi tiểu lưu manh, "Con như thế nào biết cái này là hổ tiên?"

Nghe được nàng nói thản nhiên như thế, hai lỗ tai của Thai Thế Đào đều đỏ cả lên, ôm đầu thống khổ mà rên rỉ một tiếng.

"Bà...... Bà......" Cảnh Thái Lam cho dù hiện tại nói chuyện khá lưu loát, nhưng kỳ quái ở chỗ mỗi lần hắn nói về chuyện trong quá khứ liền có vẻ nói lắp, có lẽ chỉ là trong tiềm thức kháng cự, "Bà ấy nói nha...... Bà ấy dùng qua nha......"

Thái Sử Lan nhăn mi, nghe nói cung cấm không cho dùng mấy thứ này, Cảnh Thái Lam lại còn nhỏ như vậy, càng không để cho hắn thấy.

"Con thấy ở đâu? Thấy khi nào?" Nàng tưởng có lẽ là từ lúc còn tiên đế, mẫu thân của Cảnh Thái Lam kia dùng qua, không chú ý để cho đứa nhỏ phát hiện.

"Cảnh Dương...... Mấy ngày trước khi con rời đi......" Cảnh Thái Lam cúi đầu chơi vạt áo.

Thái Sử Lan nhướng mày.

Cảnh Thái Lam rời cung khi tiên đế đã băng hà mấy tháng. Trong đó chỉ có goá phụ. Như thế nào lại dùng đến cái này?

Tâm nàng bổng thắc chặc lại —— vận mệnh an bài, nàng tựa hồ đã chạm được vào một phần thâm cung bí sử!

"Cảnh Thái Lam." Nàng cầm tay của hắn, nhìn vào mắt hắn, "Đáp ứng ta, về sau mặc kệ là ở đâu, khi nào đều đừng nói ra con đã thấy chuyện này. Còn có, đừng để bà ấy biết con đã nhìn thấy hay nghe thấy bất cứ thứ gì." Nàng nghĩ nghĩ lại nói, "Nếu có thể, con không cần gặp bà ấy!"

Cảnh Thái Lam bị ngữ khí nghiêm túc của nàng dọa sợ, ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhiên lại nhào vào trong lòng ngực nàng, "Ma Ma...... Con không cần gặp bà ấy...... Con không cần trở về...... Không cần......"

"Cảnh Thái Lam." Thái Sử Lan ôm tấm lưng nho nhỏ của hắn, "Con đáp ứng với ta, phải dũng cảm, phải trưởng thành. Ta thích con cười, không thích con khóc. Biểu hiện của con lần trước, ta cảm thấy con đã có thể, con rất thông minh, làm cho người ta rất thích. Con sẽ không làm cho ta thất vọng."

"Đương nhiên." Nàng vỗ vỗ vào lưng hắn, tóc sau đầu của hài tử mềm mại như nhung, cảm giác vừa mềm vừa ấm. "Hiện tại vẫn chưa đến lúc con trở về. Một ngày nào đó, nếu không phải bất đắc dĩ, ta sẽ không cho con rời đi, phải đợi cho con thông hiểu nhiều thêm nữa, lại nhiều chút...... Bất quá nếu ngày đó đến, đáp ứng ta, ta nói rồi, con cũng đã đồng ý, đều phải làm được."

Cảnh Thái Lam không nói lời nào, Thái Sử Lan cho rằng hắn muốn rơi lệ. Ngày trước mỗi lần nói đến vấn đề này, đứa nhỏ này đều phải thừa cơ khóc một hồi, tựa hồ muốn làm nàng mềm lòng mà do dự, nhưng mà hôm nay, đứa bé này chỉ là gắt gao dựa vào nàng, trầm mặc gật đầu.

Hoạn nạn sưởi ấm cho nhau, hong khô nước mắt lẫn nhau.

Thai Thế Đào trầm mặc nhìn, hắn cũng không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra cái gì, lại cũng mơ hồ cảm giác được chuyện này hết thảy cũng không đơn giản. Thái độ của Thái Sử Lan và Cảnh Thái Lam rất kỳ lạ. biểu tình của những người chung quanh cho hắn biết, việc liên quan đến hài tử này, nhất định là vấn đề nan giải với Thái Sử Lan.

Hắn không hỏi, cũng không định hỏi. Tới thời điểm tỷ tỷ yêu cầu hắn làm gì thì hắn sẽ làm.

Thái Sử Lan buông Cảnh Thái Lam, ánh mắt liếc quá cái hổ tiên kia, chân mày hơi hơi nhíu lại, quay đầu nói với Thai Thế Đào: "Ngày mai muốn tỷ đi sao? Được."

==

Ngày hôm sau, thời điểm lôi đài tiếp tục diễn ra thì một đỉnh đầu kiệu nhỏ được nâng vào gian nhà ở mặt sau lôi đài.

Ngồi kiệu không phải là phong cách của Thái Sử Lan, nàng càng thích ngồi xe hoặc là cưỡi ngựa. Cái trước thì rộng rãi. Cái sau thì mau. Đáng tiếc nàng thương thế chưa lành.

Rất nhiều người tinh mắt, phát hiện có một đỉnh đầu kiệu nhỏ tiến vào. Ngay sau đó Thai Thế Đào còn cho tạm dừng luận võ, tự mình chạy qua đón tiếp. Một nữ tử mặc trang phục màu đen bình tĩnh bước ra khỏi kiệu. Thoáng nhìn qua thì không có gì đặc biệt, nhưng eo lưng thẳng thắp, tư thái đặc biệt hơn người, ánh nắng chiếu vào một mặt bên nàng, hơi hơi có chút tái nhợt. Nhưng con ngươi sáng tỏ kia vừa liếc qua như ánh nắng mùa hè gây gắt chiếng sang làm mọi người không dám nhìn thẳng.

Mọi người thấy nàng dù có quen biết hay không, đều không chút do dự mà gọi "Thái Sử cô nương!"

Đúng rồi, Thái Sử Lan, tân truyền kỳ Bắc Nghiêm, cái cảm giác với nữ anh hùng nên là cái dạng này.

Thái Sử Lan nghe thấy tiếng hô, nửa quay đầu, giơ tay vẫy vẫy đám đông.

Mọi người lập tức im tiếng. Chỉ dùng ánh mắt hâm mộ, đuổi theo hình bóng của nàng tiến vào lôi đài.

Thai Thế Đào cũng hâm mộ mà nhìn —— khí chất tỷ tỷ trầm ổn, tựa hồ tự nhiên mà tạo uy nghi. Khí chất này tựa hồ hắn chỉ thấy ở trên người của Thượng Phủ Lão Soái Biên Nhạc Thành.

Khí chất lãnh tụ cùng thống soái trời sinh.

Thái Sử Lan khiêm tốn mà đến, đáng tiếc sự xuất hiện của nàng tại giờ phút này ở Bắc Nghiêm quá nổi bật. Trên lôi đài hai người đang thi đấu cũng phát hiện sự hiện diện của nàng, thế nhưng đều dừng tay.

"Chính là Thái Sử cô nương tới?" Một nam tử trong trang phục màu trắng cao giọng hỏi, người này biểu tình tiêu sái, tuy nhan sắc không được tính là tuấn tú, nhưng cũng có vài phần sáng sủa.

"Nào, tỷ tỷ, hai người trên lôi đài này, tỷ nhìn cho kỹ." Thai Thế Đào chạy nhanh giới thiệu, "Vị này chính là Vu Định, xuất thân Lũng Tây hành tỉnh, đến tham dự vì nghe phượng danh của tỷ. Người này tỷ thấy đó, tướng ta cao to mạnh khỏe, tiêu sái tự nhiên, xứng với tỷ tỷ...... Ách, xứng làm hộ vệ cho tỷ tỷ!"

"Ừm."

"Ta nói, chúng ta ở chỗ này đánh một hồi, mà vẫn còn chưa được gặp qua nữ chủ, mọi người thấy đúng không?" Một nam tử khác lớn tiếng cười nói, "Thỉnh Thái Sử cô nương bước ra cho mọi người gặp đi! Cũng làm cho ta chiêm ngưỡng truyền kỳ nữ tử tư thế oai hùng!"

Người này màu da hơi đen, mắt to miệng rộng, một đôi mắt sáng quắc có thần, tham đầu tham não mà đối lôi đài sau nhìn, không chút nào che dấu sự tò mò.

"Đây là Lôi Nguyên." Thai Thế Đào giới thiệu, "Đại đệ tử đích truyền của võ lâm danh môn, gia thế cũng tạm được. Ba đời trở lên từng có thúc tổ làm quan đến tứ phẩm, võ công càng là không thể chê, một thân khổ luyện công phu, khiêng quăng ngã kháng đánh, nhân tài thích hợp làm hộ vệ nhất."

"Ta không phải dùng để cho người ta xem." Thái Sử Lan ngồi xuống, uống trà, bình tĩnh đáp, "Đánh thắng lại nói."

"Thái Sử cô nương." Hai người được đề cử đều là người trong giang hồ, không câu nệ tiểu tiết, đối với sự thẳng tính của Thái Sử Lan đều cảm thấy hợp khẩu vị, Lôi Nguyên cười vang nói, "Cô thấy ta thế nào?"

Thái Sử Lan nhìn sơ một lược, cảm thấy còn tính thuận mắt, gật đầu một cái, nói: "Không tồi."

"Như vậy, Thái Sử cô nương đối với tại hạ thì sao? Có hay không nhìn thuận mắt?" Vu Định cười hỏi.

Thái Sử Lan lại nhìn nhìn, cảm thấy cũng đúng, hai người này khí chất gia thế, làm hộ vệ đều tính ủy khuất, một bên thầm khen Thai Thế Đào làm việc chu toàn, một bên gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy!"

Hai người đều phấn khởi, cũng đồng thời cảm thấy nguy cơ, nhìn nhau, trong đáy mắt ý chí chiến đấu bốc hừng hực.

"Nếu Thái Sử cô nương cảm thấy cả ta và ngươi đều thuận mắt, vậy ta và ngươi cùng xuất hết tuyệt chiêu để Thái Sư cô nương xem!"

Thái Sử Lan lười nhác ngáp một cái, nghĩ thầm chiêu hộ vệ không phải rất nhiều sao? Hai người này còn muốn đua cái gì? Chức đội trưởng ư?

"Vừa rồi hai vị tỷ thí võ nghệ, chẳng phân biệt cao thấp." Thai Thế Đào ha hả cười nói, "Cũng không cần lại đánh tiếp. Vậy coi như hòa đi. Ván thứ hai so văn, đề mục sao, ta ngẫm lại......"

Thái Sử Lan đang nhìn chung quanh, bỗng nhiên nhìn đến bức chân dung khổ lớn của nàng, thuận tay búng ngón tay một cái, nói: "Hai vị, nếu để hai người có thể vẽ them vào bức họa kia đi, thì các ngươi muốn vẽ cái gì?"

"Vất vã cả một đêm, hiện tại ta muốn đi ngủ......" Công văn chất như núi trong thư phòng, Dung Sở lười biếng mang ấm trà đứng lên, ngáp dài đi ra ngoài, một bên không chút để ý hỏi, "Lôi đài bên kia đánh thế nào rồi?"

"Vâng. Đanh đánh." Triệu Thập Tam không dám nói nhiều.

"Ngươi có rảnh thì đi xem, nghe nói không ít người báo danh, khả năng có thể tuyển vài người tốt." Dung Sở híp mắt, hướng trên giường nằm xuống, "Gia thế xuất thân phải đặc biệt chú ý, không thể để người lai lịch không rõ ràng lẫn bên người nàng."

"Chủ tử cứ yên tâm," Triệu Thập Tam bĩu môi, "Nàng nổi tiếng đến vậy, cái gì Lũng Tây thế gia, Đại đệ tử đích truyền của võ lâm danh môn, cái gì Tùng Phong Sơn Trang......"

"Được rồi... được rồi, ta mệt." Dung Sở căn bản không có nghiêm túc nghe hết, xua xua tay nằm xuống. Triệu Thập Tam đắp chăn cho hắn. Dung Sở một tay chống má, buồn ngủ mông lung đáp, "Ngươi đi giám thị, nhớ rõ phải lựa người tốt nhất...... Tra...... Tra......"

Triệu Thập Tam "Vâng" một tiếng, nhìn bộ dáng nằm ngủ như hải đường nở hoa của chủ tử, vung tay căm giận bước ra cửa.

Nữ nhân nào đó thật là không biết tốt xấu!

Nữ nhân nào đó thật là không biết tích phúc!

Mỹ nam như vậy mà không cần, đi chọn những mấy thứ dưa vẹo táo nứt!

Dung Sở bận rộn cả một đêm, tiếp tục say sưa kê cao gối mà ngủ, ngủ đến một nửa, trong đầu mơ mơ màng màng, bỗng nhiên có một loạt chữ chạy phớt qua não.

"...... Tùng Phong Sơn Trang......"

Dung Sở bỗng nhiên trợn mắt, ngồi dậy!

==

"Nếu cho các ngươi vẽ thêm, các ngươi sẽ vẽ cái gì?"

Mọi người đều sững sốt.

Vẽ thêm cái gì?

Bức tranh này đã hoàn thành rồi, bối cảnh to lớn, kết cấu hoàn chỉnh, dùng màu sắc hợp lý, bút pháp khoẻ mạnh. Bất quá chỉ với vài nét bút, một cái bóng dáng, liền miêu tả sinh động phong thần khí chất của Thái Sử Lan. Họa sư bậc thầy. Đối với nhân vật được vẽ có thấu hiểu sâu sắc. Nghe nói họa sư này cũng là người hâm mộ Thái Sử Lan.

Mà hai vị cao thủ này, tuy rằng tuổi trẻ đầy hứa hẹn lại xuất thân danh môn, nhưng sao có thể so được với họa sư này?

Trên lôi đài hai người nhìn nhau. Thái Sử Lan khóe môi nhếch lên, "Không cần các ngươi vẽ, chỉ cần nói cho ta, các ngươi cảm thấy bức họa này nên thêm cái gì?"

Hai người lúc này mới thở ra một hơi, Vu Định cười nói: "Như thế rất tốt, vừa rồi Lôi huynh thắng hiểm ta nửa chiêu, vậy mời Lôi huynh."

Thai Thế Đào cùng Thái Sử Lan đều âm thầm gật đầu —— người này nhân phẩm không tồi.

"Tốt, ta là người thô thiển, kêu ta vẽ tranh là ta thua, nói thì vẫn có thể nói." Lôi Nguyên cười to, tiến lên nghiêm túc nhìn một hồi, lại nhìn Thái Sử Lan, "Muốn ta nói, bức họa này thiếu mất thanh kiếm."

"Hả?" Thái Sử Lan khoanh tay, ngắm bức họa. Nữ tử trong tranh nghiêng đầu hướng dãy núi, áo choàng bay bay, xác thật không có vũ khí.

"Nàng anh tư tỏa sảng, tọa trấn đầu thành." Lôi Nguyên nói, "Muôn vạn Tây Phiên, đều ở dưới chân, anh phong liệt liệt nữ tử như vậy, trong tay như thế nào có thể không có kiếm? Không có kiếm thì dùng cái gì đánh động thiên hạ, dùng cái gì ngự ngàn quân, dùng cái gì lệnh bát phương? Nàng cầm kiếm trên tay, chỉ thẳng quân địch. Phải như thế. Nhưng bức họa này, người này, lấy phong thần làm rạng rỡ." Hắn cười to, "Thái Sử cô nương, chấp nhận không?"

"Ừ. Nói rất đúng." Thái Sử Lan gật đầu, Lôi Nguyên biểu tình vui mừng, lại nghe nàng nói tiếp, "Nói rất đúng phần kiếm."

Lôi Nguyên ngạc nhiên, không biết nàng có ý tứ gì, Thái Sử Lan đã nhìn về phía Vu Định.

Vu Định cũng đánh giá Thái Sử Lan, hắn không giống Lôi Nguyên hào phóng, tính tình cẩn thận. Trước khi đến đây, hắn có hỏi thăm thật hư nội tình, được biết tuyển hộ vệ là giả, vì Thái Sử Lan tìm ý trung nhân là thật. Hắn buông thân phận con cháu thế gia, tự mình tới tỷ thí, là thật lòng vì Thái Sử Lan mà đến.

Vu Định là Lũng Tây danh môn, đại nghiệp gia đình to lớn, nhiều chi nhánh. Bình thường con cháu trong nhà rất khó xuất đầu. Cho nên trừ bỏ tự thân kiến công lập nghiệp thi đậu công danh ở ngoài, cưới thê tử xuất thân cao, cũng là tăng vị thế trong gia tộc. Chỉ là Vu Định xuất thân con vợ lẽ, rất khó tìm được cửa hôn nhân tốt. Cưới thấp hắn lại chướng mắt, cao thì hắn với không tới. Thế cho nên phí thời gian đến nay.

Khi hắn nghe thấy chuyện này, lập tức tham gia. Trước hắn đã hỏi thăm qua xuất thân của Thái Sử Lan. Biết được nàng không cha không mẹ, lẻ loi một mình. Điểm này tuy rằng không hợp ý hắn, nhưng bé gái mồ côi cũng có chỗ tốt của bé gái mồ côi, mối quan hệ đơn giản. Huống chi nữ tử này tâm tính bất phàm, lập tức thăng quan tiến chức rất nhanh. Nếu có thể lấy nàng làm vợ, tự nhiên tiền đồ vô hạn.

Lúc này hắn tinh tế đánh giá Thái Sử Lan, cảm thấy nữ tử này tuy rằng không tính tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng nhìn vài lần, thì phát hiện trong trẻo hơn người khác, nàng sở hữu đường cong tinh tế nhu mỹ hơn các tiểu thư khuê các, cũng bất đồng với giang hồ nữ tử quá mức ngang ngạnh lạnh lùng. Nàng có loại vẻ đẹp thu phóng tự nhiên, và mạnh mẽ của đại dương , làm người cảm giác nếu dấn thân vào trong đó sẽ bị một sức mạnh cười đại đánh văng ra.

Nữ tử kỳ lạ như vậy, xác thực có thể khiến cho nam nhân có ham muốn chinh phục.

Thái Sử Lan vẫn ngồi ở bên sườn lôi đài, hai người đều chỉ có thể thấy một phần mặt của nàng, Vu Định có điểm tiếc nuối mà dời đi ánh mắt, nhìn lại bức họa, cũng là một bên mặt của nàng.

"Ta nghĩ." Trong lòng hắn chợt động, cười nói, "Bức họa này đã là tinh phẩm, khá đầy đủ. Nếu muốn thêm gì đó, hẳn là nên vẽ ra mặt mày của Thái Sử cô nương."

Thai Thế Đào khục khặc cười, cười xong xoa xoa cái mũi, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có điểm chua lòm.

Thái Sử Lan thần sắc bất động, "Hả?"

Vu Định hứng thú dạt dào mà nhìn nàng liếc mắt một cái —— quả nhiên là mỹ nhân lạnh lùng!

"Kiếm cũng tốt, đao cũng tốt. Kỳ thật đều quá mức lạnh lùng. Bức họa này đã có hùng quan như thiết, mênh mông sơn sắc, Thái Sử cô nương đón gió mà đứng, tư thế oai hùng tiêu sái, hơn nữa một thanh kiếm, hình ảnh không khỏi có vẻ quá mức cứng ngắc." Hắn ý định lấy lòng Thái Sử Lan, tươi cười càng thêm nhu hòa, cao giọng nói, "Cho nên tại hạ cho rằng, khuyết điểm lớn nhất của bức họa này là không có vẽ ra gương mặt vô song của Thái Sử cô nương. Làm ta không được thấy dung mạo xuất chúng, thật là tiếc nuối. Nếu họa sư có thể lại vẽ thêm vài nét dung nhan cho Thái Sử cô nương, thì bức họa này nhất định có thể lưu danh muôn đời, bất quá......" Hắn ngưng một chút, lại nói, "Chính là không biết họa sư có bản lĩnh hay vẫn chưa đủ bản lĩnh, không thể vẽ ra thần thái chân chính của Thái Sử cô nương?"

Phía dưới có người cười vang, ngay sau đó xôn xao vỗ tay, Lôi Nguyên lớn tiếng nói: "Thiếu hiệp quả biết cách mang lại niềm vui cho nhiều người."

Thai Thế Đào sờ sờ cái mũi, lẩm bẩm, "Vua nịnh nọt!"

Đám các cô nương của Doanh Nhị Ngũ cũng đang xem náo nhiệt, Thẩm Mai Hoa hít mũi, lẩm bẩm, "Đúng là ba hoa chích choè, sao ta không thấy được ' dung mạo xuất chúng ' của nàng ấy nhỉ?"

"So với ngươi thì đẹp hơn." Hoa Tâm Hoan ôm ngực, cười hì hì nhìn Vu Định, nói, "Vốn dĩ nhìn còn có hảo cảm, mà ăn nói thật mất cảm tình? Nam nhân hoa ngôn xảo ngữ là đáng ghét nhất!"

"Thái Sử Lan sẽ nhìn trúng cái dạng này?" Sử Tiểu Thúy nói, "Có người biết nói chuyện ở bên cạnh thì có gì không tốt?"

"Ta cảm thấy Hoa Giáo Quan nhìn trúng tên này." Thẩm Mai Hoa âm dương quái khí đáp, "Nhìn tròng mắt của ngươi dính chặc vào hắn."

"Vốn dĩ nhìn không tồi." Hoa Tầm Hoan dường như không có việc gì đáp, "Bất quá hiện tại..."

"Ta cho rằng ngươi sẽ đi đoạt." Nãy giờ Tô Á không nói gì lại bỗng nhiên mở miệng.

"Hoa Giáo Quan tranh người với Thái Sử Lan." Sử Tiểu Thúy nói.

"Sai." Hoa Tầm Hoan lắc lắc ngón tay, "Nếu nam nhân này ta thật thích, hơn nữa hắn cũng thích ta, cho dù có Thái Sử Lan ở nơi đó, ta nên đoạt vẫn là sẽ đoạt. Bất quá hiện tại nhìn hắn đi, trong ánh mắt chỉ có Thái Sử Lan, ta tới đoạt làm cái gì? Làm trò hề à?"

"Nữ nhân Ngũ Việt chính là không biết xấu hổ......" Thẩm Mai Hoa lại bắt đầu lẩm bẩm, "Mở miệng là đi đoạt đại nam nhân, ngươi coi là cả trắng của nhà ngươi hả?"

"Còn hơn chỉ dám đi cướp nam nhân trong tư tưởng." Sử Tiểu Thúy lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.

"Nương ngươi mới cướp nam nhân trong tư tưởng!" Thẩm Mai Hoa giận mà phản bác.

"Ngươi là con giun trong bụng nương ta?" Sử Tiểu Thúy quật lại.

......

"Ồn ào cái gì!" Hoa Tầm Hoan la lên, "Quan tâm chính sự đi! Ta nghe nói......" Nàng thần bí quắc quắc ba người kia lại, bốn người đầu chạm trán ghé sát nhau, "Cái tên kêu Thái Sử Lan là tỷ tỷ, Thai Thế Đào kia, nói là tìm hộ vệ cho nàng, kỳ thật không phải, kỳ thật là...... Ai nha, nếu Quốc Công biết làm sao bây giờ? Sẽ giết người diệt khẩu sao?"

"Kỳ thật cái gì, cô nói thật ra đi." Thẩm Mai Hoa không kiên nhẫn mà thúc giục.

"Đúng vậy, kỳ thật là cái gì?" Bỗng nhiên một cái đầu cũng chụm lại đây, cười hỏi.

"Cái tên mất nết nào xen mồm......" Hoa Tầm Hoan duỗi móng vuốt ra, liền đem cái đầu người đó đẩy ra. Đầu vừa nhấc lên, tròng mắt bỗng nhiên mở to.

Ba người còn lại đồng thời nhảy lên.

"Ha! Là ngài!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro