Chương 4: Nữ Tử Vạn Nhà Mong Được Cưới Về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Nữ Tử Vạn Nhà Mong Được Cưới Về

Editor: moony

"Tỷ cảm thấy hai người này như thế nào?" Thai Thế Đào ghé đầu qua Thái Sử Lan, biểu tình hậm hực, "Một người chính trực, một người ngoan ngoãn, ta cảm thấy đều tốt."

Thái Sử Lan nhìn biểu tình của Thai Thế Đào—— gia hỏa này biểu tình sao mà cổ quái. Một phần mười vui mừng, một phần mười tức giận, sáu phần mười thẫn thờ, còn có phức tạp đến nàng cũng không nhận ra.

Lại nói tri nhân tri diện bất tri tâm. Giọng oang oang chính là chính trực? Lời ngon tiếng ngọt chính là ngoan ngoãn?

"Thái Sử cô nương, ta nói đúng không?" Trên đài Vu Định tiêu sái xoay người, phất phất vạt áo không tồn tại mồ hôi, cười nói, "Tại hạ cũng biết chút họa kỹ, nếu Thái Sử cô nương không chê, tại hạ nguyện vì người vẽ thêm một bút kinh diễm."

Thái Sử Lan còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên có người lạnh lùng nói: "Bức họa này, còn chưa tới phiên ngươi."

Người đến không tiếng động, mọi người đều cảm thấy thấy hoa mắt, định thần lại nhìn lên, trên đài đã có thêm một nam tử mặc áo trắng.

Y phục màu trắng chỉnh tề, đường gấp thẳng tắp, đai lưng ngay ngắn, tóc gọn gàng, tướng mạo đoan đoan chính chính.

Thái Sử Lan chợt vừa nhìn thấy trên đài có thêm nam nhân áo trắng, càng thêm hứng thú. Trong tiểu thuyết võ hiệp, phàm là đại hội giang hồ, tất nhiên phải có hiệp khách áo trắng, phàm là hiệp khách áo trắng, tất nhiên dáng vẻ tiêu sái hào sảng, võ công kinh người, hoặc là thâm tàng bất lộ, làm nhiều thiếu nữ hoài xuân. Tóm lại, trang phục màu trắng, ở trong mấy cái chuyện xưa giang hồ ký, là trang phục đạo cụ mang đi tán gái. Hiện giờ sờ sờ trước mắt nàng là một ví dụ.

Nhưng nhìn lên, bạch y là áo trắng, hiệp khách cũng người, lại tìm không thấy một chút sinh khí. Trên đó, nhìn giống một viên thạch cao trắng bóc. Một tôn thần lẻ loi đứng ở cổng lớn, ngươi đi qua thấy không biết là nên thắp hương hay là nên đi đường vòng. Nửa đêm mà thấy bảo đảm sợ chết khiếp.

Người nọ giơ tay, trong hư không gãi gãi đỉnh đầu, Thái Sử Lan không nhìn rõ động tác của hắn. Đến khi thấy gia hỏa này bên trái cào một lần, bên phải cào một lần, sau đó buông thỏng hai tay bên sườn áo choàng, khe hở ngón tay kề sát áo bào mới bừng tỉnh hiểu rõ hoá ra vị thạch cao trắng này là muốn vuốt tóc rối trên đầu.

Thật là cử chỉ vô song, hợp quy tắc gia giáo tốt.

Trên đài hai người thấy thạch cao trắng, sắc mặt lại có điểm biến hóa. Lôi Nguyên hừ lạnh một tiếng, Vu Định lại cười nói: "Hoàng huynh cũng tới, như thế nào, Hoàng huynh cũng muốn vẽ thêm một bút?"

Thạch cao trắng họ Hoàng mặt không biểu cảm, cứng nhắc nói: "Đồ bức họa hạng ba, họa sĩ hạng ba này, sao xứng chờ ta vẽ thêm? Thái Sử cô nương." Hắn chuyển hướng Thái Sử Lan, nghiêm túc nhìn nàng liếc mắt một cái, trong ánh mắt biểu lộ một tia khinh thường, lại vẫn là ngữ khí cứng nhắc, "Ta cảm thấy, cô lấy bức họa này tới khảo nghiệm ta, là vũ nhục ta, cô muốn ta vẽ, dễ thôi, trận này tính ta thắng, cô theo ta đi gặp một người. Sau đó cô muốn thiên hạ đệ nhất họa sư như —— Liễu Tùng Cốc, Tang Sư Chi, Kính Nam Tử, cô muốn ai, liền gọi đến vẽ cho một bức. Không cần để ý đến cái bức này."

Hắn nói đến tên vài vị họa sư, mọi người hiểu họa liền kinh ngạc cảm thán, ánh mắt sáng quắc —— đều là danh họa nổi danh toàn quốc trăm năm. Tranh họa đẹp vạn kim khó cầu, gia hỏa này lại nói như tranh lề đường chẳng khác gì mấy, gia thế khủng đến dường nào!

Thái Sử Lan không hề phản ứng —— nàng chả hiểu cái gì là tùng cốc dâu tằm, sở hữu tranh họa với nàng đều chỉ phân: Đẹp, cùng với khó coi.

Tựa như người ở trong mắt nàng chỉ phân: Thuận mắt, cùng với không vừa mắt.

Nàng có điểm tò mò, thạch cao trắng tính tình lãnh ngạo, làm trò trước mặt Lôi Nguyên cùng Vu Định, yêu cầu tính là hắn thắng. Hai người kia vừa thấy cũng không phải gia hỏa dễ chọc, tuy rằng bất mãn, thế nhưng không lên tiếng. Thạch cao trắng này chẳng lẽ thật sự rất có địa vị?

"Xin đi theo ta." Thạch cao trắng duỗi ra tay với nàng.

Dưới đài đám người Hoa Tầm Hoan thở hắt ra. Hoa Tầm Hoan quay đầu nói với người nào đó, "Này, ngài còn không đi! Người sắp bị bắt cóc rồi đó!"

"Không vội, không vội." Người nọ cười hề hề, "Nàng làm gì dễ dàng bị bắt cóc như vậy."

Thật là... nàng mà dễ bị bắt cóc, hiện tại đã có thể sinh hạ một đống hài tử rồi.

......

Bên sườn lôi đài, ánh mắt Thái Sử Lan nhìn vào cánh tay thẳng tắp vươn ra của thạch cao trắng.

"Khách nghe theo chủ, tuân thủ quy tắc. Hai câu này, ngươi chưa nghe qua sao?" Nàng hỏi.

Thạch cao trắng sắc mặt âm trầm xuống, từ từ buông thỏng tay.

"Lôi đài ta mở, quy tắc ta định, nếu tới tham gia, chính là đồng ý quy tắc của ta. Nếu muốn phá hoại, thì trước hết chuẩn bị tâm lý mà chờ mọi người phỉ nhổ đi." Thái Sử Lan bình tĩnh mà uống một hớp trà, cũng không thèm nhìn tới khuôn mặt biến sắc của thạch cao trắng, "Hiện tại, ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất, dựa theo quy củ của ta, tham gia tỷ thí, nói cho ta biết người cảm thấy bức họa kia cần vẻ thêm thứ gì thì hợp. Thứ hai, nếu không muốn tuân theo quy tắc, thì ta sẽ thực thi quy củ, nơi đây không chào đón ngươi, mời ngươi ra về."

"Tốt!" Đám đông tán thưởng, "Không hổ là một người cứu cả một tòa thành, Thái Sử cô nương!"

"Từ đâu ra tiểu tử dám ăn nói như vậy với Thái Sử cô nương? Nhà của ngươi là bá vương à?"

"Không tuân thủ quy củ thì biến đi!"

Giữa đám đông, người nào đó bắt đầu mỉm cười, tâm tình buồn bực dần được trấn an —— Lan Lan nhà hắn, thật oách!

Trên đài sắc mặt thạch cao trắng rốt cuộc bắt đầu đỏ lên, còn có xu hướng chuyển sang tím, quai hàm cắn chặt, xiết chặt tay, cuối cùng thật mạnh rút kiếm, lạnh lùng nói: "Được! Theo quy củ!"

Thái Sử Lan kinh ngạc liếc hắn một cái —— Cứ vậy là xong?

Nàng lúc này phải nghiêm nghị chút —— có loại người tính khí nóng nãy, nếu hắn chủ tâm hạ nhiệt, ngươi tốt nhất phải để tâm một chút.

"Bức họa này." Thạch cao trắng thẳng tắp nhìn vào bức họa, khinh thường đáp, "Ta cảm thấy hẳn là thêm mây và gió, thêm kim quang vạn trượng, sau đó công tử nhà ta cưỡi gió đạp mây mà đến, tự mình nghênh đón Thái Sử cô nương ở đầu tường thành, giải cứu chúng sinh, hai người tay trong tay ở Bắc Nghiêm thành, từ đây phổ nên một khúc giai thoại nhân gian......"

"Phốc ——" Thai Thế Đào phun cả trà đang uống.

"Răng rắc ——" Cảnh Thái lam đang chuyên tâm ngồi bên cạnh ăn kẹo.

"Má ơi ——" HoaTầm Hoan đang xem náo nhiệt ngã ngữa ra sau đụng vào cằm của của Thẩm Mai Hoa.

Thái Sử Lan nhìn thạch cao trắng —— cười.

MỢ...

Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không sao?

Một cái Cân Đẩu Vân cách xa vạn dặm sao?

Vẫn là xem nhiều phim thần thoại quá?

Còn kim quang lấp lánh cưỡi gió đạp mây đồ —— Thác Tháp Lý Thiên Vương sao?

Nàng cười, trên đài dưới đài vội vàng cười ngây ngô, bỗng nhiên đều ngơ ngẩn.

Thạch cao trắng ngạo mạng như vậy, đều nhìn đến không chớp mắt.

Cười.

Mười vạn sương tuyết xuân tan chảy, hoa đua nhau khoe sắc toàn thành.

Thạch cao trắng đáy mắt thoáng hiện lên kinh diễm ——nữ tử này ngó qua cũng không có gì đặc biệt, không được tính là tuấn nam mỹ nữ, rồi lại không hề nhu hòa, hắn vẫn luôn chửi thầm yêu cầu của công tử, cảm thấy nữ tử như vậy, sắc đ5p không có, tính tình lại hư, không hề công dung ngôn hạnh, vừa thấy liền biết khó có thể khống chế, hà tất tốn công?

Giờ phút này Thái Sử Lan nở nụ cười, hắn mới bắt đầu cảm thán từ tự đáy lòng—— công tử quả nhiên có kiến thức rộng rãi, có mắt nhìn quá tốt! Ánh mắt duyệt mỹ nhân của người chính là bất phàm! Khó trách công tử đối với Thái Sử Lan rất hứng thú. Đám oanh oanh yến yến bên người công tử, cẩn thận xem xét, thật không có ai có thể cùng so nét phong thần với nữ tử này.

Mọi người thất thần vì nụ cười kinh diễm này.

Trong đám người đó, lại có người giận dữ.

Lẩm bẩm nói: "Cười! Cười! Lúc nên cười thì không cười!"

"Cũng không phải." Hoa Tầm Hoan quay đầu lại nghiêm mặt nói, "Lúc này cười mới đúng thời điểm. Nhìn ánh mắt đám lang sói kia đi."

......

Ánh mắt đám sói dường như nhìn chằm chằm vào Thái Sử Lan.

Thái Sử Lan cũng đã thu lại nụ cười cực kỳ ngắn ngủi. Cũng không thèm để ý ánh mắt sáng quắc xung quanh, dường như không có việc gì uống trà.

"Bức tranh này của ta nói vậy rất tốt." Thạch cao trắng tỉnh thần lại, trong lòng quyết tâm càng kiên định, bước đến duỗi tay liền tới kéo tay áo của Thái Sử Lan, "Cô nương theo ta đi, hộ vệ ta thấy không cần tuyển cũng được, ngươi nói yêu cầu cho công tử, ngài ấy sẽ sắp xếp người xứng đáng cho cô."

"Làm càn!" Thai Thế Đào bỗng nhiên nhảy lên, rút kiếm cản.

Theo mệnh lệnh lúc trước của hắn, một trăm binh lính đã chạy vội tới cản lại.

Thạch cao trắng lạnh lùng cười, ống tay áo bay múa, cũng không thấy rõ động tác của hắn như thế nào, nhưng bỗng nhiên toàn bộ của khí của binh lính đều bay ra ngoài.

"Ta cấp cô nương mặt mũi, không nghĩ động thủ." Thạch cao trắng nói, "Cô nương cũng cho ta mặt mũi, không cần nháo đến không thể vãn hồi."

Thái Sử Lan bình tĩnh mà nhìn hắn tới gần.

Trong đám người Hoa Tầm Hoan hừ lạnh một tiếng, bắt đầu khoát tay áo, bên người nàng cách đó không xa, đám người Hỏa Hổ cũng bắt đầu mang theo người hướng đến lôi đài.

Mà ở phụ cận lôi đài, cũng càng có nhiều người ngo ngoe rục rịch.

Có người thờ ơ lạnh nhạt, có người vận sức chờ phát động.

Bỗng nhiên một người nhẹ nhàng nói: "Ta có điều không rõ, muốn hỏi Thái Sử cô nương."

Thanh âm người nọ rất thấp, lại nháy mắt đè ép các loại xôn xao toàn trường, tất cả mọi người ngẩng đầu, phát hiện không biết khi nào, trên đài lại nhiều thêm một người.

Thái Sử Lan nhíu nhíu mi, nghĩ thầm giang hồ luận võ diễn ra quỷ dị như vậy ư, xuất quỷ nhập thần.

Người trên đài cũng y phục trắng, nhưng quần áo ăn mặc có điểm tùy ý, nhìn qua như một kiện áo choàng được buộc bởi một dải lụa màu xanh. Quần áo như được khoác tạm vì vội vàng ra cửa. Trên mặt còn đeo một cái mặt nạ, mặt nạ thập phần cứng ngắc cứng đờ, nhìn qua thạch cao trắng chỉn chu thì có vài phần khó coi.

Chính là khuôn mặt khó coi như vậy, quần áo tùy tiện, nhưng lại không cách nào che lấp được một thân khí chất phong thần. Các nữ nhân nhìn dáng người cao gầy của hắn, mắt hiện ra hai hình trái tim. Các nam nhân nhìn mái tóc dài đen mượt có thể soi bóng người của hắn, xương ngón tay tinh xảo ló ra dưới đoạn ống tay áo thì đáy mắt lộ ra sự ghanh ghét.

Thái Sử Lan liếc mắt nhìn một cái, lại nhìn cái mặt nạ, không thể không thừa nhận, thiếu hiệp y phục trắng trong phim võ hiệp truyền hình thường là nam chính cũng có đạo lý. Cứ mặc áo trắng vào là tự động trở nên xinh đẹp.

Dưới đài, có người kinh diễm, cũng có người thấy khó ưa.

"Mời hỏi." Thái Sử Lan gật gật đầu với nam tử tiêu sái.

"Đều là phải tuân theo quy củ đi." Người nọ thanh âm có điểm nhẹ, tựa hồ không đủ hơi nhưng nghe qua lại có phần thoải mái, "Vị Hoàng huynh này, hình như chưa qua được vòng một là luận võ, mà lại trực tiếp tham dự vòng hai là luận họa, Thái Sử cô nương không cảm thấy như vậy là không công bằng?"

"Đó là bởi vì ta không cảm thấy hắn có thể qua được vòng luận họa này." Thái Sử Lan đáp đến nhẹ nhàng bâng quơ, thạch cao trắng tức giận đến sắc mặt xanh mét.

"Ta cần gì cùng bọn họ đánh?" Thạch cao trắng lớn tiếng nói, "Bọn họ hôm qua đã là thủ hạ bại tướng của ta, cần gì phải đánh lại?"

"Hả?" nam áo trắng tiêu sái kia cười nói, "Vậy thì tới ta."

"Ngươi?" Thạch cao trắng bình tĩnh nhìn hắn liếc mắt một cái, bỗng nhiên cười to, chỉ một ngón tay vào Lôi Nguyên cùng Vu Định, "Ngươi biết bọn họ vì cái gì thua ta? Ngươi biết bọn họ hôm nay vì cái gì không dám đánh. Nhóc con mới ra đời tập tành lấy lòng nữ nhân như ngươi, ếch ngồi đáy giếng, tới đây, ta nói cho ngươi ——"

"Bang."

Áo tay áo màu trắng phóng một chưởng, theo sau là bóng người màu trắng. Động tác quá nhanh, không ai thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chỉ cảm thấy hoa mắt. Bỗng nhiên thạch cao trắng liền bay ra ngoài, người ở giữa không trung "Ngao" một tiếng kêu to, rớt lại giữa lôi đài.

Nam tử tiêu sái đứng yêu tại chỗ, cuốn ống tay áo lên, cười nói, "Ừm, ngươi nói, ta nghe, ngươi hừ nghe rất khá."

"Ngươi dám đánh ta! Ngươi cũng dám đánh ta!" Thạch cao trắng lăn long lóc bò dậy, tóc rối bù, quần áo nhăn nhúm, ngũ quan cũng không còn đoan chính, nghiêng lệch vặn vẹo quỷ dị, "Ngươi điên rồi! Ngươi biết ta là ai không, ta là tùng......"

"Bang."

Bóng người nhoáng lên, lại chợt lóe, mọi người nhìn chăm chú. Nam tử áo trắng vẫn đứng tại chỗ, tay áo một bên cuốn lên, thạch cao trắng ngây ngốc mà ngồi xổm bên cột trụ, đầu tóc gọn gàng ban đầu bây giờ bên trái dựng một dúm, bên phải dựng một dúm, hai búi tóc dường như...

Hắn cũng quên giơ tay vuốt tóc lại, hung tợn mà nhìn chằm chằm nam tử đang cuốn tay áo mỉm cười kia, bỗng nhiên rút đao.

"Sặc" một thanh âm vang lên, nháy mắt quang hoa lóe lên, chiếu rọi cả nửa bên lôi đài.

"Đao tốt!" Người biết nhìn hàng đều đồng thanh kinh ngạc cảm thán.

Nam tử tiêu sai nháy mắt mị hoặc.

Đao này, khiến cho hắn nhớ lại hồi ức không tốt, hắn có chút không thoải mái.

Thạch cao trắng cầm đao chạy tới, người này xác thật xuất thân bất phàm, dưới cơn thịnh nộ không mất khống chế về phương hướng, góc độ, đao pháp, phối hợp hoàn mỹ. Ánh đao lóe lên giống gió cuốn cuồn cuộn.

Nam tử tiêu sái, vạt áo bị đao phong cuốn lên phần phật. Cả người đều hơi hơi ngửa ra sau, giống bị đao phong cuồn cuộn áp đảo.

Hắn cũng thật sự bắt đầu lui về phía sau.

Cái lui này như mây trôi ngàn dặm, gót chân cơ hồ dán chặt, thân mình cong theo tấm ván gỗ lôi đài, người treo lững lờ một nửa bên ngoài lôi đài, bất động.

Phía dưới tiếng kinh hô vang lên, Hoa Tầm Hoan nhìn chằm chằm tán thưởng: "Eo lực thật tốt!"

Thẩm Mai Hoa nước miếng tí tách: "Đủ làm một đêm bảy lần!"

Sử Tiểu Thúy mắng to, "Dâm tặc!"

Dương Thành nhướng mày, "Ta cũng có thể!"

......

Người nọ vươn người ra nửa bên lôi đài.

Thạch cao trắng mừng như điên, đáy mắt hung ác nham hiểm chợt lóe, định chặt bỏ hai chân của người kia!

Người nọ mũi chân bỗng nhiên hơi cong.

"Ca."

Cũng không biết sao, người nọ mũi chân bỗng nhiên liền lướt qua đao phong, đến chuôi đao, mũi chân chạm vào bàn tay cầm đao bất quá ấn nhẹ nhàng một chút, cánh tay của thạch cao trắng liền mềm nhũn, sức lực cánh tay như trút nhanh đi, "Leng keng" một tiếng, đao rơi xuống.

Nam tử tiêu sái thuận thế giày vừa nhấc, sống dao dừng trên mũi giày của hắn. Hắn đứng thẳng tắp bên mép lôi đài, chân trên lưng đao cũng không chút sứt mẻ.

Mọi người nhìn võ công như vậy, đều nhịn không được ngừng thở.

Người nọ đứng thẳng, mũi chân hơi hơi dùng sức, chuôi đao đảo chiều, thẳng hướng thạch cao trắng mà đi.

Thạch cao trắng thấy đao đến cận kề, tránh né không kịp, trơ mắt nhìn đao bắn thẳng đến phần eo của bản thân, cả kinh sắc mặt trắng bệch.

"Sặc."

Như cũ thanh âm vang lên, thạch cao trắng chỉ cảm thấy eo sườn chợt lạnh, lại không có cảm giác đau đớn, cúi đầu nhìn lại, không biết khi nào, đao đã vào vỏ.

Hắn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, phía sau lưng mồ hôi ướt lạnh.

Phía dưới lôi đài reo hò như sấm "Nhãn lực tốt, khống chế tốt!" Thai Thế Đào cũng tán thưởng.

Mấy chiêu này nhanh như tia chớp, lại căn bản như toàn hư chiêu, đối phương vẫn chưa nhìn rõ là thế nào. Người như thế, với người sáng suốt càng có thể nhìn ra hắn đối với lực đạo, phương vị, góc độ nắm giữ vô cùng chuẩn xác, đã đạt đến cảnh giới siêu phàm thoát tục. Cuối cùng một chiêu lấy mũi chân đưa đao vào vỏ, càng là điểm mắt cho rồng.

"Sao cái chiêu này thấy hơi quen mắt......" Thai Thế Đào bỗng nhiên chống cằm, lẩm bẩm tự nói.

Thái Sử Lan không chú ý đến lời hắn nói. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm vị tới sau này, là ai? Lý Phù Chu? Dung sở? Hay cao nhân nơi nào? Tuy nói thanh âm không đúng, nhưng người học võ có kỹ xảo biến đổi thanh âm, cái này không là vấn đề.

Thái Sử Lan thiệt tình không hy vọng là Lý Phù Chu. Lý gia là giang hồ đệ nhất thế gia, mà cái tên chủ nhân của thạch cao trắng này, thực rõ ràng cũng là giang hồ siêu hạng thế gia. Bất luận là gia thế địa vị giang hồ lớn đến đâu đều tất nhiên tồn tại các mối quan hệ phức tạp. Lý Phù Chu nếu vì nàng trêu chọc đám thế gia đó, tương lai tất nhiên sẽ gặp phiền toái.

Thạch cao trắng ngơ ngẩn đứng ở trên đài, bị chiêu đưa đảo tra về vỏ mà hơi há hốc mồm. Định nói vài câu tàn nhẫn, nhưng mà tiếp xúc ý cười của đối phương tựa hồ mang theo ánh mắt cảnh cáo, bỗng nhiên tim nhảy dựng.

Hắn lúc này mới nhớ tới, giống như đối phương căn bản chính là không muốn hắn nói ra chỗ dựa sau lưng hắn là ai. Hai lần khi hắn muốn mở miệng nói tên gia chủ, người đó đều ra tay.

Hắn thật sâu hút một hơi, không nói một lời, xuống đài.

Khi đi đến bên cạnh người nọ, hắn hạ giọng, âm ngoan nói: "Ta sẽ biết ngươi là ai......"

Nam tử tiêu sái nghiêng đầu cười cười với hắn, ánh mắt ôn hòa.

Thạch cao trắng lại bỗng nhiên rùng mình, không dám lại buông lời tàn nhẫn, vội vàng rời đi.

Trên đài chỉ còn nam tử tiêu sái kia, mỉm cười với Thái Sử Lan.

"Ta có thể tiếp tục bình luận bức họa kia không?" Hắn hỏi.

Thái Sử Lan nhìn hắn, nâng nâng tay, "Mời."

Nam tử chậm rãi đi đến trước bức họa.

"Một bức họa đẹp." Hắn thấp giọng nói, "Nếu muốn nói điểm khiếm khuyết duy nhất, đó là vô tình."

"Vô tình?" Mọi người trừng mắt, cái này là luận họa thư? Họa cũng có tình?

Thái Sử Lan ngồi thẳng thân mình, buông chén trà, làm ra tư thái lắng nghe.

"Họa tốt cần có tình." Nam tử nói, "Nếu không đặt trọn tình cảm vào bức họa, toàn lực hạ bút, ngòi bút vẽ ra làm sao thể hiện được tâm tư tình ý trong bức họa, như thế nào có thể làm cho người xem rung động?"

"Như vậy tiên sinh nếu vẽ thêm, sẽ chọn vẽ tình? Ý gì?" Thai Thế Đào ánh mắt chuyên chú.

"Lúc trước vị thiếu hiệp kia có câu nói rất đúng, bức họa này thiết huyết quá mức, mà phong vận không đủ, bất quá vẽ dung mạo Thái Sử cô nương chỉ là vẽ rắn thêm chân, tại hạ cho rằng," nam tử cười nói, "Bối cảnh còn trống quá nhiều. Ta sẽ vẽ lấy sông biển mênh mông, mưa bụi núi sông, ở phần cuối con sông có con thuyền mộc, có người xuôi dòng hướng cô thành mà đến."

"Ý gì?"

"Nguyện lấy thuyền nhẹ độc mộc, gặp người giữa phong ba, phò tá nàng một thân khổ mệt, đổi sông biển tiêu dao." Hắn cười, vạt áo bay bay, đôi mắt ấm áp.

Thai Thế Đào biểu tình hướng ra phía trước, tựa cũng vì vài câu nói ít ỏi của hắn đã sở động.

Thái Sử Lan ngước mắt nhìn bức họa, tựa hồ cũng nhìn thấy chỗ trống phía trên bức họa, nhiều con thuyền gỗ, sông biển vỗ sóng, mà người nọ một thân áo trắng, xuôi theo dòng nước, chậm rãi mà đến......

Xác thật rất đẹp, thực bình yên.

Chính là không biết vì cái gì, như cũ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, trong lòng có loại cảm giác mênh mang.

Thai Thế Đào lại cùng nàng cảm thụ không giống nhau, thật sâu hít một hơi dài, cười nói: "Nói rất đúng!"

"Không biết ý của Thái Sử cô nương như thế nào?" Người nọ đôi mắt cong cong, nhìn về phía Thái Sử Lan.

Thái Sử Lan còn xuất thần, nghĩ tâm trống không kia là vì sao? Thất thần gật gật đầu.

Phía dưới một đám người trừng lớn đôi mắt —— đây là tâm linh tương thông?

Trong đám người có người nặng nề mà hừ một tiếng, khóe môi hiện ra nhàn nhạt ý cười, vài phần bất mãn, vài phần khinh thường.

"Như thế." Người nọ cười đến càng thêm ôn nhã, "Nguyện thử thách trận thứ ba lôi đài."

Đám người một trận xôn xao, hôm qua đánh một ngày trên lôi đài, tuyển ra những thiếu hiệp ưu tú. Hôm nay cửa thứ hai đã qua hết, hiện tại rốt cuộc cũng có người đối mặt cửa thứ ba.

Xem bộ dáng Thái Sử cô nương, tựa hồ đối với vị nam tử đeo mặt nạ này cũng không bài xích, chẳng lẽ thực sự có chuyện tốt đến?

"Cửa thứ ba, khảo trung thành." Thai Thế Đào ngó ngó Thái Sử Lan, thấy nàng không nói gì, mới nói, "Ta sẽ cho ngươi một cái khảo nghiệm, tiên sinh nguyện ý nhận thử thách không?"

"Nguyện ý." Nam tử khoanh tay mà đứng, bình tĩnh đáp lại không chút do dự.

"Ta nghĩ......"

Thái Sử Lan bỗng nhiên lại lần nữa đánh gãy lời nói của Thai Thế Đào.

"Ta cũng không để ý cái gì gọi là trung thành, trung thành, cũng không phải một lần khảo nghiệm có thể khảo nghiệm ra." Nàng nói, "Ta chỉ hỏi tiên sinh một câu."

Nam tử đôi mắt thật sâu mà ngưng chú ở trên người nàng, thanh âm cũng ngưng trọng vài phần, "Thỉnh giảng."

"Lam Điền quan phụ cận có một bờ sông hoa dại, thực đẹp." Thái Sử Lan nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn, "Tiên sinh nguyện ý tới đó hái không?"

Mọi người đều giật mình.

Lam Điền quan?

Cách Bắc Nghiêm cả một ngày lộ trình, hái hoa dại? Nơi nào không có hoa đẹp?

"Ừm, Thái Sử Lan hôm nay rất kỳ quái a." Phía dưới, Hoa Tầm Hoan kều kều Sử Tiểu Thúy.

"Ta cảm thấy nàng nhận ra nam nhân này......" Sử Tiểu Thúy nghiêng đầu, "Ngươi nói hắn có phải là Lý Giáo Quan hay không?"

"Lý Giáo Quan vì cái gì không quang minh chính đại mà tới?" Hoa Tầm Hoan không cho là đúng, "Hắn không phải người như vậy."

"Có lẽ có lý do khó nói." Thẩm Mai Hoa nói.

"Lam Điền quan...... Có ý tứ gì đây?" Vài người bàn tán, Hoa Tầm Hoan bỗng nhiên vừa chuyển đầu, phát hiện bên người thiếu mất một người, cả kinh nói: "Người đâu?"

......

Trên đài có người trầm mặc.

Thái Sử Lan cũng không thúc giục.

Ánh mắt của nàng càng thêm an tĩnh, giống như trầm xuống đáy biển băng, trong suốt, xuyên qua vạn trượng gợn sóng, thấy muôn vàn cảnh tượng.

Thật lâu sau, nam tử kia nhẹ nhàng nói: "Hoa dại Lam Điền Quan, xác thật rất đẹp, nếu cô nương thích, ta lập tức đi hái ngay."

Hắn nói xong liền xoay người rời đi.

Thái Sử Lan giật mình, trong nháy mắt có chút không thể tin được.

"Hoa này, ta thấy, không hái cũng được." Bỗng nhiên lại có người cười dài một tiếng, thanh âm xa xa truyền đến từ đám người phía sau.

Mọi người lại quay đầu lại, Thai Thế Đào lộ ra biểu tình ảo não —— hôm nay sao lại thế này, lôi đài đang diễn ra trôi chảy cứ bị gián đoạn, tỷ tỷ sẽ cho rằng hắn là hài tử hồ nháo ư.

Thái Sử Lan từ xa nhìn lại, vừa rồi có thanh âm xa lạ từ xa vọng tới, ngữ khí lại rất không khách khí, là ai?

Nàng chú ý nam tử tiêu sái đang đứng trên lôi đài sau khi nghe thanh âm kia, ánh mắt tựa hồ thoáng lạnh lùng.

Người nọ cũng đã đến, với khí thế phi phàm.

Xa xa phía đối diện lôi đài có một loạt đội ngũ, giống bị cơn lốc kéo đến, đám người ngã trái ngã phải rẽ, hiện ra một người y phục đẹp đẽ quý giá, cầm trong tay ngọc phiến, bước đến.

Người này đi không mau, nhưng mỗi bước đi, bốn phía người liền kinh hô lui về phía sau, ngã thành một mảnh, thực rõ ràng là bị hắn phóng chân khí gây thương tích.

Như vậy một đường đi tới, cùng với một đường kinh hô nhường đường, khí thế thực đủ, thực đủ.

Thái Sử Lan lại chú ý tới người đi phía sau hắn. Thạch cao trắng vẻ mặt xanh tím, cúi đầu đi theo.

Nàng vẫn bình thản uống trà.

Đánh chó giờ chủ nhân tới.

Thai Thế Đào thấy đám đông bị xô đẩy rối loạn. Đứng dậy muốn cho người duy trì trật tự thì Thái Sử Lan xua xua tay.

Có mấy người thích trắng xóa, không cho hắn cơ hội được trắng bóc, hắn rốt cuộc vẫn tìm mọi thủ đoạn, vậy làm hắn được trắng cho đã.

"Vèo" một tiếng vang nhỏ, người nọ nhảy lên lôi đài. Người ở giữa không trung, còn xoay tròn một vòng thật đẹp làm góc áo bay múa ra một cái vòng cung hoàn mỹ, mới từ từ hạ xuống.

Tới lúc này mọi người mới thấy rõ dung mạo của người này.

Một khuôn mặt gầy dài, tái nhợt xanh xao, bọng mắt thăm quầng, đôi mắt mê mang.

Cả người giống như còn chưa tỉnh ngủ, lại giống con thỏ túng dục quá độ. Cố tình còn tự cho là tiêu sái, mỗi cái tư thái mỗi cái động tác mỗi cái góc độ, đều điều chỉnh lại điều chỉnh, sợ không đủ phô bày đủ vẻ "Ngọc thụ lâm phong, công tử phong lưu hào hoa".

"Mạc Quân Thế gặp qua Thái Sử cô nương." Nam tử liếc mắt một cái với Thái Sử Lan, ánh mắt nháy mắt từ mặt nàng đến ngực nàng vẫn luôn bị cái bàn ngăn trở, cường điệu thưởng thức biểu tình lãnh đạm của nàng, mới vừa lòng gật gật đầu. Quay người lại, mặt hướng nam tử áo trắng kia, quạt ngọc trong tay thu lại, chỉ về hướng xa.

"Hoa dại Lam Điền Quan, ngươi cũng không cần đi hái." Hắn lười nhác nói, "Đánh gãy chân người, là ngươi khỏi cần đi hái hoa nữa."

Nói xong hắn vung tay lên. Phía sau hắn, một đám nam tử áo đen vèo vèo nhảy lên đài, đem nam tử áo trắng vây chính giữa.

Mạc Quân Thế không thèm liếc mắt đến nam tử áo trắng kia một cái. Dường như trong mắt hắn người này không tồn tại, vừa chuyển đầu, "Tà mị cuồng quyến" mà nhìn Thái Sử Lan.

"Thái Sử cô nương lúc trước khảo vấn đề kia rất tốt." Hắn đắc ý mà mỉm cười, "Đáng tiếc vài vị kia đều quá phận, cũng nghèo rớt mồng tơi. Rõ ràng đối với một nữ tử cực hạn ưu tú, cực hạn mỹ lệ nữ tử này, hết thảy các lời ca ngợi, đều thể hiện đủ sự trân quý và quan trọng của nàng."

Ngay sau đó hắn vỗ tay.

Bốn mỹ nhân nhảy lên đài, trong tay từng người cầm một cái hộp. Theo ánh mắt của Mạc Quân Thế ra lệnh mà mở hộp thứ nhất ra.

Ánh sáng lóe lên, làm mọi người hoa cả mắt.

Toàn bộ hộp đều là hoàng kim, độ tinh khiết hoàng kim cực cao, bị mài giũa thành những miếng cực mỏng, thị nữ dùng tay cầm lên, những lá vàng dài không ngừng rủ xuống, thế nhưng là giấy vẽ.

"Nàng chính là họa, là bức họa trân quý nhất mỹ lệ nhất trên đời này." Mạc Quân Thế thâm tình chân thành đáp, "Giấy vẽ bình thường, sao xứng vẽ người vô song phong thần? Ta mang đến lá vàng ba trượng."

Một thị nữ tiến tới mở tiếp hộp thứ hai ra. Một viên cực đại tròn xoe ở trong hộp ánh sáng bắn ra bốn phía.

Mạc Quân Thế chỉ ngón tay vào, "Dùng màu sắc đơn điệu, ảm đạm không ánh sáng, không xứng chiếu rọi làn tóc mây của nàng, ta nơi này có cực phẩm dạ minh châu dưới đáy biển sâu, vậy mới xứng tầm với nàng."

Hộp thứ ba mở ra là một đoản kiếm hình dáng kiểu cổ.

"Có người nói nàng thiếu một thanh kiếm." Hắn nói, "Nghĩ đến kỳ nữ tử như nàng tất nhiên sẽ thích thượng cổ thần binh. Thanh ' đoạn thủy ' này chính là hợp với người anh khí phong hoa như nàng."

Khi hộp thứ tư được mở ra lại là một bộ giáp nhẹ đen nhánh.

"Tướng quân khó tránh tham gia trăm trận chiến chết chóc, nàng lại là nữ tướng, phải làm gương cho ngàn binh sĩ, ai sẽ chịu đao thương?" Mạc Quân Thế biểu tình tràn ngập thương tiếc, "Đặc lấy ngàn năm hải thiết, vì nàng chế khinh bạc hộ giáp, từ nay về sau đao thương bất nhập, hộ nàng lập công huân, như thế, lòng ta cũng an."

......

"Nếu bỏ qua cái gương mặt kia, chỉ bằng mồm mép như vậy cũng đủ làm nữ nhân thiên hạ động tâm..." Thẩm Mai Hoa nhìn đăm đăm, nước miếng tí tách.

"Đúng vậy. Thật đáng ghét. Nếu có người đối với ta như vậy, ta cũng sẽ động tâm ......" Sử Tiểu Thúy đôi tay ôm ngực, lẩm bẩm tự nói.

Người vẫn luôn ít nói đứng bên người nàng, Dương Thành, hừ lạnh một tiếng, nói: "Nữ nhân chính là kiến thức hạn hẹp, hiếm lạ bảo bối, muốn không? Ta cho nàng ——" duỗi tay liền lục trong lòng ngực tìm đồ.

Sử Tiểu Thúy sợ tới mức một phen đè lại tay hắn, thét chói tai, "Không cần ——"

"Vì cái gì không cần, vì cái gì không cần, chẳng phải chỉ là đồ gia truyền của Dương gia sao? Ta đều không sợ nàng sợ cái gì! Nữ nhân chết nhát......" Dương Thành giận dữ, sau đó bị Sử Tiểu Thúy nhà hắn một phen kéo đi, "Ném chết người, đi đi đi......"

"Một đôi oan gia." Hoa Tầm Hoan lắc đầu, lực chú ý đều đặc ở trên người Thái Sử Lan.

Bốn cái hộp bảo bối đều mở trước mặt Thái Sử Lan, bảo quang lộng lẫy, cũng đủ làm nàng lóe cả mắt.

Thái Sử Lan cũng chẳng thèm liếc mắt ngắm.

"Hoàng kim châu ngọc, danh kiếm bảo giáp." Nàng nói, "Cùng tranh họa có quan hệ sao?"

Mạc Quân Thế giật mình, khuôn mặt trắng nhợt dần dần hiện một tầng màu than chì đen lạnh.

Bất quá ngay sau đó hắn lại cười.

"Quả nhiên là hoa hồng có gai. Liền biết châu báu tốt đẹp không đủ đả động đến nàng." Hắn cười mát, bộ dáng như thể đã đoán được từ trước, "Bất quá ta từ trước đến nay tiên lễ hậu binh, để tránh người khác nói ta ỷ thế hiếp người. Hiện giờ lễ hoàn tất, nàng không chịu, ta đây đành phải...... Trước hái đi nàng, đóa hoa hồng này!"

Bóng người chợt lóe, Mạc Quân Thế thẳng hướng Thái Sử Lan.

Thai Thế Đào bỗng nhiên đứng lên, rút kiếm.

Vẫn luôn hơi khép hờ mắt tựa hồ như ngưng thần, Thái Sử Lan lại không có né tránh, bỗng nhiên vừa nhấc chân, Cảnh Thái Lam đang ngồi ngủ gật trên ghế nhỏ hướng một bên bay ra ngoài!

"Phanh." Ghế nhỏ được Triệu Thập Tam vừa vặn tiếp được. Ngay sau đó một tiếng gió nổi lên, bóng người chợt nhoáng. Mạc Quân Thế vừa vặn đứng ngay vị trí mà Cảnh Thái Lam hồi nãy ngồi.

Hắn có điểm ngơ ngẩn mà đứng tại chỗ, không nghĩ ra Thái Sử Lan như thế nào đoán được hắn muốn động thủ với Cảnh Thái Lam trước?

Hắn đã sớm nghe nói bên người Thái Sử Lan có một hài tử. Một bên cảm thấy chướng mắt, không thích nữ nhân mình nhìn trúng có ràng buộc; nhưng về phương diện khác cũng muốn dùng thế lực bắt ép Cảnh Thái Lam đến tay làm cho Thái Sử Lan ngoan ngoãn đi cùng hắn, miễn cho ở chỗ nhiều người mà động thủ với nữ nhân, không quá đẹp.

Ai biết Thái Sử Lan tựa như có thể biết trước, còn nhìn thấu hư chiêu của hắn. Trước tiên bảo vệ hài tử kia.

Mạc Quân Thế thấy việc đời đúng là có biến đổi. Lần đầu nhìn ánh mắt của nữ nhân, dùng phương thức nhìn địch thủ mà nghiêm túc nhìn kỹ Thái Sử Lan.

Hứng thú của hắn bỗng nhiên càng thêm nồng hậu.

Đây là cái nữ nhân thần kỳ.

Giá trị của nàng tuyệt không phải ở dung mạo cùng khí chất đặc biệt, hoặc là vũ lực.

Nàng tất nhiên hơn người khác về tài năng vô song.

Chinh phục nữ nhân như vậy, mới là thành tựu lớn nhất của nam nhân!

Mạc Quân Thế ánh mắt sáng quắc bốc cháy lên, cười nhẹ một tiếng, "Tốt! Nữ tử tốt!" Ống tay áo vung lên, trong tay áo thò ra quỷ trảo chụp lên đầu vai của Thái Sử Lan.

"Vèo!"

Bỗng nhiên một đạo tiếng gió bắn tới, thế tới nhanh như tia chớp, mũi tên kia tựa như từ dưới đài bắn lên, góc độ quỷ dị, giống như nhắm hướng... Mông của hắn.

Mạc Quân Thế kinh hãi, bỏ qua Thái Sử Lan, liền bứt tránh ra.

Ai biết thân mình hắn vừa mới động, phía sau bỗng nhiên có người đè lại vai hắn, ôn nhu nói: "Mạc huynh, chào."

Người nọ thanh âm thực nhu hòa bình tĩnh, ấn vào vai lại nặng như ngàn quân, Mạc Quân Thế cảm thấy trong nháy mắt chính mình phảng phất nháy mắt khiêng lấy một ngọn núi, rốt cuộc không thể động đậy.

"Vèo!" Nói thì chậm nhưng mũi tên kia đã bay đến, hung hăng đâm vào... Mông của Mạc Quân Thế.

"A ——"

Một tiếng kêu thảm, một đạo huyết hoa loan ra trên nền quần trắng tươi đẹp như hồng cúc.

Kêu thảm thiết, có người nhẹ nhàng nhảy lên đài, nhẹ nhàng cười nói: "Quả là một đóa hồng soi sáng tiểu cúc hoa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro