[TG3] Chương 191

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 191: Nhiếp Chính Vương cầu sủng ái (66)

❄️Edit: Bối tiểu yêu

❄️Beta: Lười

🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 

Tuyên Vân Chi dừng bước, nhìn thân ảnh màu đỏ kiêu diễm kia tiến càng ngày càng gần mình.

Đôi mắt kia nhìn nàng, đen sâu mà lại nóng rực.

Nàng chớp chớp mắt, bốn phía chỉ sợ đao thương kiếm nhận cũng không thể lọt vào mắt nàng nữa.

Sơn băng địa liệt nước sông chảy ngược, trong mắt, chỉ có hắn mà thôi.

Rốt cục, quanh thân bị cổ khí tức quen thuộc kia vây quanh, Tư Vân Tà ở trước mặt nàng cách mấy bước chân.

Cảm xúc che khuất dưới mặt nạ tơ vàng, nàng không cách nào dò xét.

Chỉ có thể nhìn thấy người này môi mỏng bĩu môi không chút để ý cười, quanh thân trương cuồng lại tà tứ

"Cung chủ Huyền Vũ cung?"

Thanh âm dễ nghe mang theo mị lực không thể nói nên lời, chậm rãi nói.

Dường như không biết, lạnh lùng dọa người.

Tuyên Vân Chi đứng ở đó, mạng che hơn phân nửa khuôn mặt cô, che đi bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng.

Cuối cùng chỉ là một tiếng nhẹ nhàng

"Ừm"

Cho đến khi cạch một tiếng, một mũi tên sắc bén lướt qua sợi tóc của Tuyên Vân Chi, cắm trên mặt đất phía trước.

Mí mắt Tư Vân Tà nâng lên, cơ hồ là trong nháy mắt đôi mắt trở nên đen nhánh.

Ngay sau đó, vô số mũi tên từ trên lầu Nam Tiêu thành bắn ra, đuốc chiếu sáng hơn phân nửa thành lâu.

Hắn nắm lấy cổ tay Tuyên Vân Chi, ôm nàng vào trong ngực.

Trong nháy mắt, mấy trăm quân lính mặc khải giáp, tay cầm khiên bảo vệ hai người ở chính giữa vị trí.

Rắc rắc, là tiếng mũi tên sắc bén tiếp xúc với khiên.

Tuyên Vân Chi sửng sốt một chút, liền nghe trên đỉnh đầu truyền đến ngữ điệu tựa tiếu phi tiếu không chút để ý

"Tiểu hoàng tử này đánh chủ ý ngược lại không tệ, nếu là đem bổn vương bắn chết, Nam Tiêu thành sẽ thoát khỏi khốn cảnh này."

Cổ họng lăn lên xuống, thanh âm dễ nghe vang lên.

Tuyên Vân Chi bị hắn ôm rất chặt, cơ hồ dán chặt vào người hắn.

Thậm chí có thể cảm nhận được chấn động của lồng ngực hắn.

Nghe hắn dừng một chút, đi theo cằm liền bị người gắt gao nắm lấy, dùng sức nâng lên.

Trái ngược với khuôn mặt mang theo mặt nạ tơ vàng toát ra vẻ lười biếng lại cực kỳ nguy hiểm.

Nghe hắn chơi đùa một câu

"Ngược lại cung chủ, vì hắn lập được đại công, như thế liền ngã xuống, hắn cũng xuống tay."

Lời hắn nói lập đại công, chính là nửa canh giờ trước, Tuyên Vân Chi phá thế cục trò chơi của hắn, dẫn đến tiến công bị đình trệ.

Tầm mắt Tuyên Vân Chi bị ép nhìn hắn, hắn tựa như nhất định phải đợi câu trả lời nàng.

Nàng vốn che giấu rất tốt, nhưng trong mắt nhanh chóng hiện lên luống cuống, chỉ là khô khốc một câu

"Vương gia nói cái gì thì là cái đấy."

Nàng biểu hiện cung thuận, nhận lại là chỗ cằm sắp bị bóp nát đau đớn, cùng với một tiếng từ trong kẽ răng hàm chứa tức giận nói ra

"Tuyên Vân Chi"

Dứt lời, tấm màn che trên gương mặt bị kéo xuống, khuôn mặt tinh xảo như lúc đầu phấn nộn trắng nõn hoàn toàn xuất hiện trước mắt Tư Vân Tà.

Hắn nhìn khuôn mặt kia, hai tháng không gặp mà thôi.

Hai tháng trước, người nữ nhân này ở trước mặt hắn uống độc dược nhảy xuống vách núi, thái độ quyết tuyệt kia giống như từ nay về sau không bao giờ muốn gặp lại nhau nữa.

Hai tháng sau, nàng trong thành trì đi ra, ánh mắt sáng quắc che mặt, hắn lại không khống chế được bản thân, thẳng tắp đi về phía nàng.

Hai người liền mập mờ áp sát như vậy lại khẩn trương đối lập.

"Vương gia, rút lui hay là công thành?"

Là giọng nói của Đường Nhất.

Tư Vân Tà rũ mắt xuống, nhếch khóe môi

"Tiểu hoàng tử muốn giết bổn vương, đã không chết, mạng của hắn, bổn vương liền thu."

Thanh âm lười nhát tản mát hạ xuống.

Hắn vừa nói xong, liền cảm nhận được vạt áo trước ngực mình bị người túm lấy.

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro