Chương 151: Tu tiên văn (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi được nửa đường, Sát La Diệp đột nhiên dừng lại bước, xoay người nhìn nàng: "Khanh Khanh con có muốn đi nhìn xem mẫu thân con trước không?"

Mẫu thân?

Điền Mật gật đầu, không có mở miệng.

Được Điền Mật đáp lại, Sát La Diệp thực vui vẻ, mang theo Điền Mật xoay người, đi về một hướng khác.

Ám Thiên tông vô cùng xa hoa, so với động phủ ở Huyền Vân tông, nơi này quả thực so với hoàng cung còn muốn tráng lệ huy hoàng hơn.

Hơn nữa linh khí lại nồng đậm, tựa như mỗi một miếng đất gạch đều mang theo linh khí.

Đi theo Sát La Diệp, càng đi càng có thể cảm giác được linh khí nồng đậm.

Tới một cửa sân, Điền Mật ngẩng đầu nhìn, tòa sân này tên ' Tuỳ Quân viện '.

Nhìn thấy Sát La Diệp đi vào, Điền Mật cũng đi theo vào.

Bên trong khắp nơi đều tinh xảo, rất đẹp, linh khí cũng càng thêm nồng đậm.

Bên trong thực an tĩnh, không có người.

Đang định mở miệng hỏi Sát La Diệp một chút, liền thấy tóc của hắn biến thành màu trắng, hắn nhỏ giọng kêu một tiếng "Hi Nhi, nàng nhìn xem ai tới!" Vốn âm thanh trong trẻo thế nhưng lại khàn khàn. Giống như tiếng của một người người già.

Kêu xong rồi, hắn quay đầu lại hướng Điền Mật cười cười. Điền Mật nhìn mặt hắn, đã thành dáng vẻ của một lão nhân, gương mặt hiền từ.

Sau một lát, bên trong truyền đến một giọng nữ: "Ai tới?" Giọng nói thật mềm mại nhẹ nhàng, cho dù còn không thấy người, liền biết, lúc này người nọ nhất định rất suy yếu.

Thân ảnh nữ nhân hiện ra, đằng thanh kéo theo váy dài, đầu tóc hoa râm là một phụ nhân búi tóc, cắm một cây trâm mạ vàng xuyên hoa.

Nàng bước đi mềm nhẹ, chậm rãi đi tới.

Nụ cười của nàng đoan trang, trên mặt che đầy nếp nhăn.

Nàng đầu tiên là nhìn thoáng qua Sát La Diệp, sau đó nhìn Điền Mật phía sau hắn, có chút kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: "Đây là...?"

Nàng có chút đứng không vững, ngã nghiêng sang một bên.

Sát La Diệp vội vàng ôm lấy nàng: "Hi Nhi, đây là con gái của chúng ta, ta đã tìm trở về!"

Đây là mẹ của ký thể?

Điền Mật nghiêng đầu đánh giá nữ nhân trong lòng ngực Sát La Diệp, thoạt nhìn tám chín mươi tuổi, già vô cùng.

Chỉ là mơ hồ có thể thấy ngũ quan tinh xảo khi nàng còn trẻ.

Người được kêu là Hi Nhi, tránh khỏi cái ôm ấp của Sát La Diệp, đứng thẳng thân mình nhìn về phía Điền Mật.

Nàng nhếch môi cười, nước mắt lại không ngừng rơi, làm Điền Mật nhìn đến có chút khó chịu.

"Khanh Khanh, con thế mà đã trở về, mau tới đây, cho mẫu thân nhìn xem, để mẫu thân nhìn thật kĩ!" Nàng hướng Điền Mật vươn tay.

Điền Mật nhìn ánh mắt mang theo sự khẩn cầu của Sát La Diệp, chần chờ một chút, vẫn là nhấc chân tiến lên.

Hi Nhi giữ chặt tay nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, thất thanh khóc rống: "Khanh Khanh của ta, Khanh Khanh của ta, mẫu thân rốt cuộc cũng nhìn thấy con! Rốt cuộc nhìn thấy con rồi!"

Điền Mật thân thể cứng đờ, không biết phải phản ứng như thế nào.

Hi Nhi ôm Điền Mật một hồi lâu, Sát La Diệp nói một lúc lâu, nàng mới bằng lòng đem Điền Mật buông ra.

Còn muốn Điền Mật ở chỗ này nghỉ ngơi, vẫn là Sát La Diệp nói viện này quá nhỏ, Hi Nhi sợ ủy khuất Điền Mật, lúc này mới làm Điền Mật đi viện của mình nghỉ ngơi.

Vừa ra ' Tuỳ Quân viện ', Sát La Diệp lại biến trở về bộ dáng trẻ tuổi.

Điền Mật nhìn hắn một cái, không nói gì.

Sát La Diệp lại tự giác giải thích nghi hoặc của Điền Mật: "Mẫu thân con vốn là người tông môn tu tiên của một trong tứ đại tông môn Mộc Dương tông. Sau đó, gặp ta là một ma tu. Có lẽ là ý trời, nàng rời bỏ Mộc Dương tông đi theo ta trở về Ám Thiên tông. Hai người chúng ta kết duyên, liền có con, ta tu chính là tà, nàng tu lại là chính, tà chính đối lập. Vì thế, sau khi hạ sinh con, tu vi của nàng mất hết. Cũng không phải vô cớ biến mất, mà là bị con cắn nuốt. Bởi vì trong cơ thể con có huyết mạch của ta, mà ta tu đó là lực lượng cắn nuốt. Con kế thừa năng lực của ta, cắn nuốt tu vi mẫu thân con. Trong cơ thể con có ma khí, làm con gân mạch rối loạn, thân thể của con quá suy yếu, căn bản nhận không nổi. Vì thế, ta phong ấn ma khí trong cơ thể con, đem con đưa tới chỗ tứ đại tông môn, muốn cho con tu luyện tâm pháp chính phái, như vậy, sau khi đem ma khí giải phóng, có lẽ thể chất con có thể đem chính tà dung hợp."

Điền Mật nhìn quét trong cơ thể Nguyên Anh của mình, lúc này cổ ma khí kia, đã cùng chính khí dung hợp, xác thật như lời Sát La Diệp nói.

Cứ như vậy, nàng vì cái gì lại được Linh Chân Tử nhặt được, nhưng thật ra đã được tính toán.

"Cho nên, nàng, hiện tại, chỉ là một người bình thường?"

"Đúng vậy, tuổi thọ của nàng đã gần hết, cho dù ta giữ lại như thế nào, có lẽ, chỉ có một ít thời gian." Ngữ khí của Sát La Diệp mang theo chút cố chấp.

"Như vậy, ông vì cái gì sinh mệnh cũng hao hết?" Điền Mật nhìn Sát La Diệp, có chút tò mò hỏi.

"Con đã nhìn ra?" Sát La Diệp rất kinh ngạc, nhìn Điền Mật đang theo sau, lúc này Điền Mật đã Nguyên Anh sơ kỳ. Tư chất có thể nói là vô cùng tốt, nghĩ, Điền Mật có thể nhìn ra, cũng là có khả năng: "Ta đem tu vi tập hợp tới trên vòng tay tụ linh trên người mẫu thân con rồi, như vậy, thọ mệnh của nàng có thể kéo dài một ít. Gần 300 năm, ta đã toàn lực đem hết, cho dù các loại linh đan đang cho nàng ăn. Mà vòng tay tụ linh một tháng phải đưa vào linh khí, cái vòng tay tụ linh này không giống với vòng tay tụ linh khác, nó sẽ cắn nuốt. Vì con, vì mẫu thân con, ta đã không còn lạm sát kẻ vô tội. Ta tu lực cắn nuốt, không thể đi cắn nuốt người khác, tốc độ tu luyện so với người khác không khác biệt lắm. Vòng tay tụ linh ăn rất nhiều. Thân thể của ta cũng liền theo đó cạn kiệt. Nhưng mà ta không hối hận, không hối hận gặp được mẫu thân con, không hối hận sinh ra con."

Nhìn người trẻ tuổi trước mắt, vẻ mặt từ ái nhìn nàng.

Trong lòng Điền Mật có chút không nói nên lời, nhưng Sát La Diệp nói lại làm Điền Mật rất cảm động.

Nàng không phải người trắng đen phân rõ, nàng không tính là người tốt, nàng tin tưởng, nhân sĩ chính phái, cũng không nhất định đều là người chính phái. Mà cái gọi là người xấu, làm sao tất cả đều là người xấu chứ.

"Khanh Khanh, con có thể đáo ứng cha, ở lại Ám Thiên tông, cha tính toán cùng đi theo mẫu thân con, chỉ ở một tháng mà thôi. Sau một tháng, Khanh Khanh muốn đi nơi nào đều có thể, có được không?"

Nhìn hốc mắt Sát La Diệp ửng đỏ, Điền Mật nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng.

Sát La Diệp thực vui vẻ, mang theo Điền Mật tới phòng vẫn luôn chuẩn bị vì Điền Mật, sau đó để Điền Mật nghỉ ngơi thật tốt, liền rời đi.

Điền Mật nghĩ, một tháng mà thôi, rất nhanh sẽ qua, dù sao độ hảo cảm đã giảm, thân phận của nàng đã bị biết.

Huyền Vân tông đã không thể trở về, cũng may, Mộ Nguyệt Trần hẳn là sẽ đi tìm nàng, không đúng, hẳn là sẽ đi tìm Doãn Nhiễm.

Nàng là con gái của tông chủ Ám Thiên tông, Doãn Nhiễm cũng không phải. Huyền Vân tông tự nhiên sẽ không mặc kệ không quan tâm.

Nhất định sẽ cứu nàng trở về, hoặc là, bắt Điền Mật.

Cho nên, người tới, hơn phân nửa sẽ là Mộ Nguyệt Trần.

Nàng liền dùng thời gian một tháng, suy ngẫm thật tốt đi.

Một tháng, nàng chỉ thấy Doãn Nhiễm một lần, nàng ta cùng Sát Viêm càng thêm thân mật.

Mà Sát La Diệp đem vị trí tông chủ truyền cho Sát Viêm, Sát Viêm tính toán hai tháng sau, cùng Doãn Nhiễm cử hành hôn lễ.

Đây đúng là Điền Mật cầu còn không được, tự nhiên là chúc phúc hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro