Chương 152: Tu tiên văn (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Annie

Mẫu thân nàng càng ngày càng suy yếu, đã không thể rời giường.

Mà Sát La Diệp, thân thể cũng càng thêm hư nhược rồi, hắn lúc này, đã không cần cố tình, bộ dáng là một lão nhân già cả.

Điền Mật mỗi ngày bồi bên người hai người, tính tình đã không còn lãnh đạm như khi vừa mới tới, cũng thường xuyên chủ động cùng Sát La Diệp nói chuyện.

Một tháng sau, mẫu thân nàng không còn tỉnh lại.

Sát La Diệp tự mình thay cho nàng bộ đồ mới, mang theo nàng đi tông mộ của Ám Thiên tông, thuộc về đất mộ của hắn.

Hắn đứng trước cửa mộ, hướng Điền Mật cười: "Khanh Khanh, tha thứ cho cha. Cha sợ mẫu thân con cô đơn, cho nên, cha muốn bồi mẫu thân con cùng nhau đi. Con phải sống thật tốt, biết không!"

Điền Mật đỏ hốc mắt, có lẽ là do máu mủ tình thâm , chẳng sợ một nhà ba người chi sinh sống một tháng, lại vô cùng thân cận.

Nàng m gật đầu, nhìn thoáng qua mẫu thân trong ngực Sát La Diệp, nhẹ nhàng mở miệng: "Cha, mẫu thân, nguyện cầu các người kiếp sau có thể ở cùng nhau!"

Sát La Diệp gật đầu, xoay người hướng chỗ sâu bên trong đi đến.

Cửa đá dần dần đóng lại, cho đến khi ' đông ' một tiếng, hoàn toàn khép kín.

Điền Mật đứng hồi lâu, cho đến khi sắc trời bắt đầu tối, lúc này mới xoay người rời đi.

Sát Viêm cùng Doãn Nhiễm ở ngoài rừng chờ nàng, thấy nàng ra tới, Doãn Nhiễm vẻ mặt quan tâm hướng nàng đi tới: "Mật Mật, cô không sao chứ?"

Doãn Nhiễm cảm thấy Sát Viêm là ca ca của Điền Mật, mà nàng thật nhanh sẽ là chị dâu của Điền Mật, lại kêu Đại sư tỷ, có vẻ có chút không thích hợp nhỉ, cho nên liền đổi thành kêu tên Điền Mật.

Điền Mật nhìn nàng một cái, có nhìn thoáng qua cũng là Sát Viêm quan tâm nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không có việc gì, ta tính toán rời Ám Thiên tông, sáng mai sẽ đi."

Nói xong, trực tiếp nhấc chân rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Điền Mật đi đến cửa Ám Thiên tông, phía sau nàng là Sát Viêm cùng Doãn Nhiễm đưa tiễn.

Một cổ khí thế đánh úp lại, ba người phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn lại.

Mộ Nguyệt Trần mặt một bộ y phục trắng như tuyết, đứng trên thân kiếm phi hành, khí thế như hồng.

Một tháng không thấy, Mộ Nguyệt Trần cũng tới Nguyên Anh sơ kỳ rồi.

Hắn rơi xuống đất, đem kiếm cầm ở trong tay, hắn là Thiên linh căn hệ kim, vũ khí là kiếm.

Hắn nhàn nhạt nhìn ba người trước mặt: "Thả Doãn Nhiễm sư muội ra, giao ra phản đồ Điền Mật!"

Hắn ngữ khí không nhẹ không nặng, phảng phất là ở máy móc theo sách vở, cứng nhắc.

Điền Mật ngẩn người, còn chưa nói lời nào, Doãn Nhiễm liền chạy tới trước mặt Điền Mật đem Điền Mật che trở: "Nguyệt Trần sư huynh, huynh không thể thương tổn Mật Mật!"

"Doãn Nhiễm sư muội, Muội lại đây, ta mang muội trở về."

"Muội không về! Lại qua hai tháng, muội sẽ cùng Sát Viêm thành hôn, Nguyệt Trần sư huynh, muội mặc kệ cái gì là tà cái gì là chính. Muội chỉ biết, muội cảm thấy bọn họ là người tốt, như vậy là đủ rồi!"

Mộ Nguyệt Trần rốt cuộc có một chút biểu tình, hắn nhíu mày, giống như có chút rối rắm.

Nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Được, muội không đi theo ta, như vậy, từ nay về sau, muội không phải là người của Huyền Vân tôn nữa. Điền Mật, phản bội Huyền Vân tông, cần phải đi theo ta."

Doãn Nhiễm còn muốn nói gì đó, Sát Viêm đã chuẩn bị bắt đầu công kích.

Điền Mật vỗ vỗ bả vai Doãn Nhiễm, ý bảo nàng đứng ở một bên.

"Sư đệ, không, Mộ Nguyệt Trần, ta đi theo ngươi." Nàng vẫn là dáng vẻ lãnh đạm như trước, ngoại trừ giữa mày có đóa hoa bỉ ngạn. Mộ Nguyệt Trần cho rằng, kỳ thật, cái gì cũng chưa thay đổi, nàng vẫn là sư tỷ hắn ngưỡng mộ.

"Mật Mật."

"Muội muội."

"Đừng nói nữa, ta đã quyết định, khi các người thành hôn, nếu ta có thể, ta sẽ tới tham gia." Nói xong, liền đi về phía Mộ Nguyệt Trần.

Giọng nói của nàng quá mức kiên định, làm Sát Viêm không dám có động tác gì, chỉ trơ mắt nhìn nàng cùng Mộ Nguyệt Trần rời đi.

Ngồi trên phi hành khí của Mộ Nguyệt Trần, Mộ Nguyệt Trần sợ nàng chạy, dùng Khổn Tiên Thằng trói chặt một tay nàng, một đầu khác của dây thừng, cột vào trên chính tay hắn.

Điền Mật câu môi cười cười: "Ngươi đây là muốn học Nguyệt Lão dắt tơ hồng sao?"

Mộ Nguyệt Trần không nghĩ tới Điền Mật còn sẽ nói lời thanh nhàn với hắn như vậy, hơn nữa, còn vẻ mặt tươi cười.

Thấy Mộ Nguyệt Trần không trả lời nàng, Điền Mật cũng không thèm để ý: "Hiện tại không thể gọi ngươi sư đệ, gọi Mộ Nguyệt Trần, lại giống như quá khách khí. Không bằng, ta gọi ngươi A Mộ đi." Điền Mật nhướng mày cười.

Mộ Nguyệt Trần khẽ nhíu mày, như cũ không nói lời nào.

Điền Mật cũng không thèm để ý, chính mình nói: "Chúng ta hiện tại là phải về Huyền Vân tông sao?"

Nàng duỗi tay kéo Khổn Tiên Thằng có màu đỏ qua, quấn quanh ngón trỏ thưởng thức: "Ta là con gái của tông chủ Ám Thiên tông, mẫu thân của ta, là tu sĩ của Mộc Dương tông." Điền Mật nhẹ nhàng mở miệng, Mộ Nguyệt Trần tuy rằng không nói gì, lại đem lời nàng nói đều nghe vào trong tai.

"Sau đo, mẫu thân ta cùng phụ thân ta ở bên nhau, bọn họ có ta. Bởi vì phụ thân ta tu chính là tà, trong cơ thể ta chảy dòng máu của phụ thân, cho nên, ta cắn nuốt tu vi của mẫu thân, làm mẫu thân trở thành người thường, lại không thể tu hành. Ta không chịu nổi trong cơ thể một chính một tà, phụ thân đem ma khí phong ấn. Đem ta để ở giáo giới của tứ đại tông môn. Mẫu thân ta qua đời, ta chỉ cùng nàng ở chung một tháng, phụ thân ta, cũng qua đời, hắn vì mẫu thân có thể có thêm thời gian sống lâu thêm một chút, dùng linh lực chính mình chống đỡ mẫu thân. Từ sau khi cùng mẫu thân ở bên nhau, phụ thân đã không còn lạm sát kẻ vô tội, tu vi yếu bớt không ít. Mẫu thân qua đời, phụ thân không muốn sống một mình, liền vào ngày hôm qua, phụ thân ôm mẫu thân, tiến vào hầm mộ."

Mộ Nguyệt Trần ngồi thẳng người, tựa hồ có chút sững sờ.

Điền Mật tiếp tục nói: "A Mộ, ta biết, thân phận ta là ma tu, sư phụ, không, tông chủ Huyền Vân tông, nhất định sẽ không bỏ qua cho ta. Ta chết cũng không đủ, mấy năm nay, ta vẫn luôn ở trong Huyền Vân tông, chưa từng xem qua thế giới bên ngoài. Có thể cho ta một tháng, không, nửa tháng. Ta làm người thường đi xem thành trấn, sau đó, ngươi lại mang ta trở về?" Nàng nhìn Mộ Nguyệt Trần, trong mắt mang theo sự khẩn cầu.

Hôm nay, hai trăm năm qua Mộ Nguyệt Trần nhìn thấy biểu tình của Điền Mật biến đổi nhiều nhất trong một ngày.

Cho dù thống hận thân phận của Điền Mật, hắn vẫn không có biện pháp hạ tâm địa lãnh đạn đối với Điền Mật.

Hắn không biết sau khi mang Điền Mật trở về Huyền Vân tông, sư phụ sẽ trừng trị Điền Mật như thế nào, có lẽ, thật sự sẽ mất đi tính mạng.

Nghĩ nghĩ, hắn ma xui quỷ khiến đáp ứng yêu cầu của Điền Mật. Thậm chí thay đổi phương hướng, hướng tới thành trấn của người thường mà đi.

Điền Mật vừa lòng nhếch môi cười, ừ ừ, không tồi!

Ít nhất, Mộ Nguyệt Trần vẫn khá dễ nói chuyện.

Chỉ cần nàng vẫn luôn kéo dài nhiệm vụ hoàn thành tới tự nhiên là tốt nhất, ha ha ~

Mộ Nguyệt Trần ở nơi cách thành trấn của người thường một khoản khá xa thì hạ xuống, sau đó mang theo Điền Mật đi bộ.

Điền Mật mặc một áo ám văn màu đỏ váy đen, tóc cao cao cột đuôi ngựa, khuôn mặt tinh xảo, mặt mang nụ cười.

Mộ Nguyệt Trần một bộ áo lưu vân màu trắng tay rộng bào, khuôn mặt thanh lãnh, mặt không biểu cảm.

Trên người hai người lúc này hoàn toàn không tìm thấy điểm giống nhau, duy nhất chính là trên cổ tay thoạt nhìn dây thừng so với dây tơ hồng không khác nhau lắm, đem hai người cột vào cùng nhau.

Hai người nhìn như chậm rãi đi tới, đi về nơi thành trấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro