[TG4]: (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đất lập tức quay cuồng.

Liên Mị ngã sấp xuống hỉ giường.

Phía dưới là hoa sinh, cây long nhãn, hạt sen, táo đỏ.

Ở phía trên lại là một 'Thiếu niên' với bộ hỉ bào đỏ, dung nhan tuấn mỹ say rượu .

"... Lại gọi sai rồi."

Phong Hoa đôi mắt nửa khép, lúc nói chuyện, mùi thơm ngào ngạt tinh khiết của rượu bao phủ gương mặt Liên Mị, âm thanh trầm thấp mà ngả ngớn.

"Liên Nhi muốn bị phạt như thế nào đây?"

Liên Mị trong nội tâm hơi thất kinh, bất động thanh sắc mà nói: "Phu quân, ngươi uống say rồi..."

"Không. Ta không có say!"

Phong Hoa chậm rãi mở mắt, ánh mắt trong trẻo thoáng bịt một tầng sương mơ hồ.

Ngón tay thon đẹp nhẹ nhàng nâng cằm Liên Mị lên, trực tiếp hôn xuống, đem đầy hơi rượu truyền sang cho hắn.

Một bên hôn hắn, một bên mồm miệng không rõ nói.

"Hôm nay, thế nhưng là đêm động phòng hoa chúc của ta với Liên Nhi đấy, bản thiếu soái làm sao có thể bị mấy cái tên quần áo lụa là làm cho quá chén?"

Liên Mị đột nhiên trợn mắt, mở to đến mức tối đa.

Một gương mặt tinh xảo gần trong gang tấc, một tia khuyết điểm nhỏ nhặt trên làn da trắng sứ cũng không có, đôi mắt đen như mực tỏa ra một ít vầng sáng li ti, phản chiếu hình ảnh của hắn.

Mặt mày như vẽ, hai gò má say đỏ.

Một nụ hôn, tựa như gió xuân phe phẩy khiến người say mê.

Liên Mị đáy mắt hiện lên một tia giãy giụa, đôi tay trong ống tay áo nắm chặt, theo thời gian dần di chuyển lên trên mái tóc đen dài.

Trên đầu có cắm một cây trâm.

Trâm mũi lợi.

Soái phủ cấm vệ sâm nghiêm, súng ống vũ khí trước khi vào cửa, hết thảy đều bị dỡ xuống.

Thứ duy nhất có thể coi là vũ khí, chỉ còn lại trâm gài tóc của nữ tử.

Nếu như Diệp Lan không say, sắp nhìn thấu thân phận chân thật của hắn, như vậy...

Đã đưa tay chạm tới tóc mai đen nhánh, bỗng nhiên bị một bàn tay chuẩn xác bắt được cổ tay hắn.

Liên Mị kinh hãi.

... Bị phát hiện rồi?

Đang muốn liều chết đánh cược một lần, ai ngờ người nọ phía trên lại ngẹo đầu, cứ như vậy mà ngã sấp xuống ở trên người hắn.

Mặt vùi vào trong cổ hắn, hô hấp có chút men say rất nhẹ nhàng, rất dễ dàng làm rung động nhân tâm.

Trong miệng luôn lẩm bẩm không rõ: "Liên Nhi, Liên Nhi..."

"..."

Trong lòng Liên Mị buông lỏng.

-

Ngày thứ hai.

Lúc rời giường, Liên Mị ăn mặc một thân chỉnh tề, đứng ở bên giường.

Không giống với các nữ nhân yêu thích sườn xám trong thành Bắc Dương đương thời, mà là một thân trường bào, đem thân hình nam tử hoàn mỹ che lấp.

Áo trắng màu sắc sáng rõ, làm nổi bật mặt mày như vẽ của mỹ nhân.

Phong Hoa giơ tay lên, xoa nhẹ cằm dưới đầu, bộ dáng giả bộ như nhức đầu, gọi một tiếng: "Liên Nhi..."

"Phu quân tỉnh rồi? Có đau đầu hay không, để Liên Mị xoa giúp ngài".

Chiếc vòng xanh ngọc của Liên Mị lấp lánh, hắn từ tay áo lớn duỗi ra, thay Phong Hoa bóp trán.

Tuy nói danh xưng kia sẽ làm cho đáy lòng Liên Mị lúng túng, bất quá vì để diễn trò thật vài ba phần, hắn cưỡng ép chính mình phải quen với xưng hô này.

Cứ xưng như vậy mãi cũng liền thuận miệng rồi.

"Liên Nhi đã vất vả cả đêm, vì sao lại dậy sớm như vậy?" Phong Hoa kéo tay Liên Mị, ngữ khí mang theo ngẫu nhiên vui vẻ, đuôi mắt chậm rãi nhìn ra chỗ khác, mang theo vài phần ngả ngớn phong lưu.

Liên Mị men theo ánh mắt Phong Hoa nhìn --

Trên hỉ giường, một mảng máu nhỏ đỏ thẫm đến chói mắt, in đậm trên chiếc khăn màu trắng đang nằm im lặng tại chỗ.

"..."

Mặt Liên Mị nóng lên, giống như thẹn thùng, kì thực là chột dạ có chút cúi đầu xuống.

Hiện tại chính là thời kì dân quốc, bên trong các nhà quyền quý vẫn giữ nguyên tư tưởng phong kiến chế độ cũ, sau khi viên phòng lấy chiếc khăn có dính máu xử nữ, nghiệm chứng sự trong sạch của nữ nhân.

Tối hôm qua, Liên Mị không có cách nào, đành phải... Cắt đầu ngón tay.

Để cầu lừa dối vượt qua kiểm tra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro