[TG4]: (41)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên Mị đáp ứng Cẩm Nương sẽ không nói.

Vài ngày sau, đột nhiên xuất hiện một loại tin đồn Cẩm Nương tư thông truyền qua khắp soái phủ.

Nhị di thái Tô Cẩm, cùng cận vệ sĩ quan phụ tá Thẩm Đường bên người Thiếu soái có tư tình.

Người bên ngoài chỉ sẽ cho rằng hai người sau lưng Thiếu soái lén lút hẹn hò, làm sao sẽ quản Cẩm Nương cùng Thẩm Đường có phải thanh mai trúc mã hay không?

Thời điểm Liên Mị biết được tin tức này, Cẩm Nương và Thẩm Đường đã bị đưa đến thư phòng thẩm vấn.

Dù sao cũng không phải chuyện gì vẻ vang, một vị thiếp thất không cần phải kinh động đến toàn bộ soái phủ, trực tiếp xử tử là được.

Liên Mị vội vàng tiến đến.

Chỉ thấy Cẩm Nương cùng Thẩm Đường song song quỳ trên mặt đất, còn một người mặc một bộ quân trang màu xanh lá đang ngồi trên ghế.

Đứng bên cạnh, một nữ nhân duyên dáng đang dùng vẻ mặt cười lên nỗi đau của người khác nhìn hai người quỳ phía dưới, đúng là Phấn Đại.

Phấn Đại giơ lên một hầu bao, nói: "Cẩm Nương tỷ tỷ, cái này hẳn là đồ của ngươi đúng chứ?"

". . . Là ngươi." Cẩm Nương trên mặt toát ra một tia vẻ chán nản.

Đại khái là không nghĩ tới Phấn Đại vậy mà sẽ đi tố giác nàng với Thiếu soái.

Nàng, đối với Phấn Đại, Uẩn Nghi, Thư Họa, luôn coi như thân tỷ muội mà đối đãi.

Đặc biệt là đối với Phấn Đại nhỏ tuổi nhất lại càng quan tâm.

Phấn Đại lại. . .

Cẩm Nương trong lòng tràn đầy cảm giác bị phản bội, còn đối với Thiếu soái lại là áy náy.

Cái hầu bao này, là nàng tự tay thêu cho Thẩm Đường, bên trong còn thêu chữ. "Trâm hoa tiểu Khải" là chữ mà nàng thêu, vô luận như thế nào cũng không thể bao biện.

Ngày đó, nàng trốn ở trong núi giả, bắt gặp được đại soái Diệp Kiêu có ý đồ làm loạn với Thiếu nãi nãi Liên Mị, thời điểm chạy đi báo tin cho Thiếu soái, đã đem hầu bao đặt ở trên tảng đá hòn non bộ.

Ai ngờ, lại bị Phấn Đại nhặt được, cho nàng một kích trí mạng. . .

Khả năng, đây chính là thiên ý.

"Không sai, cái hầu bao kia đích xác là của thiếp thân."

Cẩm Nương tâm như tro tàn mà thừa nhận, dập đầu nhận lỗi với Phong Hoa.

"Thiếp thân có tội, mặc cho Thiếu soái xử trí. Chẳng qua là khẩn cầu Thiếu soái. . . Buông tha Thẩm Đường."

"Là thiếp thân. . . Không có liêm sỉ. . . Câu dẫn hắn!"

"Không!" Thẩm Đường kích động phản bác: "Cẩm Nương, nàng không nên hạ  thấp chính mình như vậy! Nếu như nàng chết, Thẩm Đường ta tuyệt đối không sống một mình!"

Nói qua, Thẩm Đường nhìn về phía Phong Hoa, hai mắt đỏ bừng nói: "Thiếu soái —— "

"Là Thẩm Đường cô phụ ơn tri ngộ của người, phạm phải sai lầm lớn! Hết thảy đều không quan hệ với Nhị di thái Tô Cẩm, người muốn chém giết muốn róc thịt, Thẩm Đường tuyệt không có nửa câu oán hận!"

". . ."

Phong Hoa trầm mặc.

Đầu ngón tay hờ hững gõ nhẹ lên mặt bàn.

Mỗi lần như thế, Thẩm Đường cùng Cẩm Nương đều có cảm giác như ai đó dùng búa nặng nề nện vào lòng họ.

Thấy thế, Liên Mị không nhịn được mà tiến lên, cầu tình thay Cẩm Nương.

"Diệp Lan, nể tình Cẩm Nương với Thẩm Đường ân tình chỉ dừng ở lại lễ nghĩa, ngươi có thể bỏ qua cho họ không?"

". . ."

Phong Hoa nâng mặt, khẽ mở môi: "Ngươi đang cầu xin bản thiếu soái?"

Cầu xin. . .

Không biết từ lúc nào, khoảng cách giữa hai người họ đã xa cách như vậy, đến mức phải dùng tới hai chữ này.

Nhưng chỉ cần có thể cứu được hai mạng người. . .

Liên Mị cúi đầu thấp xuống một chút, nói: ". . . Phải, ta đang cầu xin ngươi."

Phong Hoa nghe vậy, hững hờ xùy cười một tiếng, hỏi ngược lại:

"Liên Mị, ngươi dựa vào cái gì cho rằng chỉ cần ngươi cầu xin bản thiếu soái, bản thiếu soái liền đáp ứng ngươi?"

". . ."

Liên Mị cảm thấy có chút khổ sở, bất chợt cả người cảm thấy chật vật.

"Thiếu soái, Thiếu nãi nãi nói lời này cũng không đúng, Cẩm Nương tỷ tỷ thân là thiếp thất, phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, làm sao có thể làm ra chuyện cùng ngoại nam có dây dưa liên lụy? Cái này nói đúng hơn, chính là hồng hạnh vượt tường".

"Cũng phải, Thiếu nãi nãi người đã coi Thiếu soái là con của cừu nhân, đương nhiên sẽ không thay phu quân suy nghĩ. . ."

Phấn Đại ở một bên thừa cơ châm ngòi thổi gió, nàng ta còn ghi nhớ mối hận lần trước Liên Mị đã quấy rầy chuyện tốt của mình ở thư phòng. Hơn nữa nếu diệt trừ Cẩm Nương, chính là sẽ mất đi một đối thủ cạnh tranh, đối với nàng ta chỉ có trăm lợi mà không có một hại.

Liên Mị trông thấy biểu cảm trên mặt 'Thiếu niên' đã trở nên lạnh lẽo.

'Hắn' giơ tay lên, ý bảo Phấn Đại dừng lại.

Giương giọng kêu: "Người đâu—— "

Có tỳ nữ lập tức bưng hai chén thuốc tiến đến.

Phong Hoa lười biếng nhìn qua chén thuốc, lơ đãng nói: "Các ngươi hoa rơi hữu tình mà nước chảy hữu ý, nếu như vậy, bản thiếu soái sẽ thành toàn cho các ngươi —— "

Trong thanh âm, hiện lên một vẻ tàn nhẫn.

"Đem thuốc này cho bọn chúng uống, sau đó sai người ném ra khỏi phủ, đừng để chúng làm ô uế soái phủ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro