Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Chọn địa điểm rất quan trọng, cô phải tìm một nơi phù hợp với sức mạnh của Dương Hi, cố gắng bảo đảm cậu bé sẽ không bị thương.

Chọn lựa tìm hơn phân nửa ngày, Ninh Ninh cuối cùng tìm được ba nơi, hang thỏ, hầm linh xà, đồng bằng dã trư.

Ba nơi này đều ở thị trấn nhỏ bên cạnh, yêu quái cũng không quá mạnh, Ninh Ninh nghĩ sẽ dẫn Dương Hi đến hang thỏ luyện tập trước, thứ nhất là vì địa điểm này yêu quái yếu nhất, không có gì lực công kích, trước khi cuộc chiến thành công nó sẽ giúp cậu bé tăng thêm lòng tin đối với bản thân.

Thứ hai là có thể ở quan sát xem Dương Hi dựa vào sách vở tự học có thể đạt tới trình độ nào sau đó mới quyết định tiếp theo sẽ dẫn cậu đi hầm linh xà hay đồng bằng dã trư. Yêu quái đồng bằng dã trư tương đối nguy hiểm so với hầm linh xà.

Quyết định xong địa điểm tập luyện là đã là 4 ngày sau, Ninh Ninh vì muốn tìm được địa điểm thực chiến mà mỗi ngày đều đi sớm về khuya.

Ngoài dự đoán của cô Dương Hi rất nghe lời. Sáng sớm ngày đầu tiên trước khi rời đi cô thuận miệng nói câu "Ngoan ngoãn ở nhà đợi", cậu bé liền thật sự ngoan ngoãn ở lữ quán ngây người bốn ngày không ra khỏi cửa.

Buổi chiều ngày thứ tư, Ninh Ninh cuối cùng chọn được địa điểm, cả người đều được thả lỏng. Khi đẩy cửa lữ quán liền thấy Dương Hi chống cằm ngồi nhìn mọi người phía dưới đi tới đi lui, nhàm chán đến cực độ.

Cậu bé nghe được âm thanh đẩy lúc này mới quay đầu nhìn về phía Ninh Ninh.

Cô đứng ngốc ở cửa, hai ngày trước còn hoạt bát đáng yêu sao hôm nay lại dùng ánh mắt như oán phụ nhìn cô vậy?

Bị người khác bắt nạt sao?

Chắc là vậy rồi!

Ninh Ninh nghĩ vậy, đóng cửa lại, nhanh chóng bước tới hỏi khéo cậu nhưng câu trả lời cô nhận được lại là "Không phải chị bảo em ở nhà đợi sao? Sao em lại ra ngoài? Người khác làm gì có cơ hội bắt nạt em?"

Ninh Ninh nghe vậy, lúc này mới nhớ tới lúc vội vàng rời đi có nói như vậy, hơi xấu hổ cười cười, nói: "Không phải chị cho em tiền sao? Nếu đã cho em tiền thì chính là ngầm cho phép em đi ra ngoài chơi đó."

Cô đang định đưa tay ra xoa đầu Dương Hi thì cậu bé đã lao xuống ghế, dụi đầu vào trong lòng cô, vươn bàn tay hai ngày được dưỡng cuối cùng cũng có chút trắng lên ôm chặt lấy eo Ninh Ninh.

Đứa nhỏ nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, không ngờ sức lực lại lớn như vậy! Cái ôm này như muốn thít gãy eo cô.

"Làm sao vậy?"

Cô muốn nhìn xem trên mặt Dương Hi có vẻ mặt gì nhưng không ngờ cậu vùi đầu trong lòng cô, giống như làm nũng.

"Em không muốn ra ngoài chơi, chỗ nào cũng không muốn đi. Chỉ nhớ chị thôi, đã mấy ngày rồi không nhìn thấy chị..."

Ninh Ninh sửng sốt, cười nói: "Nào có khoa trương như vậy! Không phải mỗi sáng sớm và ban đêm em đều có thể nhìn thấy chị sao?"

"Nhưng mà em rất nhớ chị!"

Dương Hi tủi thân nói, trong giọng nói còn mang theo chút tức giận.

"Đừng tưởng em không biết! Em thấy chị nói chuyện với người đàn ông kia! Hơn nữa không chỉ một lần!"

Ninh Ninh càng ngốc, suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, Dương Hi nói người đàn ông kia chắc là chỉ con trai ông chủ lữ quán Hader?

Có lẽ là anh ta, ngoài Dương Hi, người duy nhất cô tiếp xúc trong hai ngày qua là Hader.

Nhưng giọng điệu chất vấn cùng vị chua đằng sau lời nói là thế nào! ?

Ninh Ninh dở khóc dở cười, nghĩ muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích từ đâu bởi vì thật sự không có gì để giải thích cả!

Cô và Hader không có quan hệ gì hết. Chẳng qua ở nơi trời xa đất lạ này cô muốn tìm một người đáng tin cậy để hỏi đường thôi. Tình cờ Hader là một người rất nhiệt tình. Cô sợ bị bại lộ thân phận nên không muốn kết giao với quá nhiều người vì thế chỉ có thể năm lần bảy lượt tìm Hader.

Nhưng tại sao giọng điệu của Dương Hi lại như vậy? Giống như cô vứt bỏ cậu để đi ôm ấp Hader.

Nghĩ đến sự trưởng thành thận trọng của Dương Hi vượt xa các bạn cùng lứa, sự trưởng thành đau khổ này được xây dựng trên những nỗi đau, đồng thời Dương Hi hẳn là tương đối yếu đuối về mặt cảm xúc. Nói đến đây, đây là lần đầu tiên Ninh Ninh nhìn thấy cậu lộ ra ngoài vẻ mặt bướng bỉnh đúng với tuổi.

Ninh Ninh kiên nhẫn khom lưng, rút đôi tay đang ôm chặt eo mình của Dương Hi ra, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đang hoang mang lúng túng trước hành động của cô.

"Chị và Hader thật sự không có gì, một mình chị đến thế giới này. Đối với chị mà nói, trên thế giới này quan trọng nhất chính là em - người được thiên thần lựa chọn"

"Thì ra chị làm mọi chuyện đều là vì em... Nhưng nếu chị không quen thuộc thị trấn này thì lần sau có thể hỏi em, em hiểu rất rõ!"

Dương Hi nhìn Ninh Ninh đầy mong đợi, đôi mắt đen láy long lanh,cô có thể nhìn ra trong đôi mắt đen đó viết "Em rất giỏi, nhất định sẽ không làm chị thất vọng." Cô ngẩn người, xoa đầu Dương Hi bảo đảm lần sau tuyệt đối không đi tìm "Người xa lạ "hỏi đường cậu mới bằng lòng bỏ qua.

Sau đó Ninh Ninh kiểm tra một chút tình hình học tập ma pháp của Dương Hi. Phát hiện vị tiểu dũng sĩ chưa trưởng thành này ở phương diện ma pháp rất có thiên phú. Cậu ấy chỉ cần đọc qua giải thích trong sách đã có thể tự mình khám phá mà không cần đến sự hướng dẫn của một giáo viên nào cả. Có thể tạo ra một số quả cầu nước và quả cầu lửa đơn giản.

Tuy rằng còn có chút không thành thạo, nhưng cô tin rằng Dương Hi có thể nhanh chóng thành thạo những ma pháp này thông qua thực chiến.

Vốn tưởng rằng mình làm "NPC dẫn đường" thật vô dụng, bây giờ với tài năng của Dương Hi, cô lại càng trở nên vô dụng!

Nhưng Ninh Ninh cũng rất vui mừng vì phát hiện bất ngờ này khiến cô quyết định ngày mai sẽ đưa Dương Hi đến hang thỏ để luyện tập.

Sáng sớm ngày thứ hai, Ninh Ninh đánh thức Dương Hi đang ngủ ngon lành. Cô là nữ thần, không ngủ không nghỉ cũng không việc gì nhưng Dương Hi thì không thế, cậu bé chỉ là một đứa trẻ bình thường.

Vốn tưởng rằng sẽ thấy được dáng vẻ buồn ngủ rã rời của cậu, nào ngờ Dương Hi so với cô còn hăng hái hơn vài phần. Khi nghe cô nói sẽ đi hang thỏ còn vui vẻ chạy ở phía trước Ninh Ninh.

Dưới ánh nắng mặt trời, Dương Hi hưng phấn đứng trong hang thỏ hoang. Trên bãi cỏ đầy rẫy những con thỏ nhỏ đang nhảy nhót. Chúng nhìn dường như không có chút sức tấn công nào, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến Dương Hi ý chí chiến đấu đang sục sôi.

Ninh Ninh khoác trên mình chiếc áo choàng vu nữ màu xám mà cô đã mặc mấy chục năm, chống gậy đứng trên bãi cỏ, lặng lẽ nhìn Dương Hi, sẵn sàng giúp đỡ nếu cậu gặp nguy hiểm.

Cây gậy này là vũ khí ma thuật chỉ Catherine Christian có. Với nó, không chỉ khả năng chữa bệnh của cô sẽ được tăng cường mà sức tấn công của cô cũng sẽ được cải thiện một cách thích hợp.

Khi Ninh Ninh lần đầu tiên nhìn thấy cây gậy này trong không gian chứa đồ, cô có chút thắc mắc. Tại sao thủ lĩnh thiên thần lại không lấy đi cây gậy gần như là đặc điểm đặc trưng của Catherine Christian.Nhưng khi nhìn thấy nhiều người đi đường đều có cho mình"Gậy chống phong cách nữ thần " cô mới ngộ ra.

Những "kẻ theo đuổi thần" ở thế giới này quả thực điên rồ. Ninh Ninh còn nhìn thấy mấy người phụ nữ đi trên đường mặc trang phục giống như cô lúc nhảy ra khỏi bàn thờ.

Ngay lúc cô đang phân tâm, Dương Hi cũng không làm cô thất vọng, bên cạnh cậu đã có mấy con thỏ nằm chổng vó.

Vì vậy Ninh Ninh nhàn nhã ngồi xuống đất, nhìn Dương Hi mồ hôi như mưa đứng dưới nắng. Cậu càng ngày càng thành thạo sử dụng các loại nguyên tố cầu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đêm nay trở về đã có thể để cậu học các loại ma pháp khó hơn.

Ninh Ninh quyết định ngày mai sẽ dẫn Dương Hi tới đồng bằng dã trư. Cô bắt đầu đứng dậy dạy cậu làm thế nào đem các loại nguyên tố cầu dung hợp với nhau, cách khiến cho các nguyên tố cầu bộc phát ra so nguyên tố nito càng mạnh.

Trước kia Ninh Ninh cô không biết những điều này, nhưng sau khi cô trở thành "NPC" những thứ này tồn tại trong trí nhớ của cô như một tiềm thức, điều này khiến Ninh Ninh thoải mái hơn khi làm nhiệm vụ, cũng tràn đầy nghi ngờ  thậm chí cảnh giác về thế giới nhiệm vụ này.

Nơi này rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy? Thực sự có thể cấy ghép thứ gì đó không thuộc về mình vào ký ức của một người sao?

Dương Hi dành thêm nửa ngày để luyện tập dung hợp các quả cầu nguyên tố. Cuối cùng đã đạt được mức độ thành thạo mà cô mong đợi. 

Ninh Ninh nhìn "đồ đệ" của mình có chút tiến bộ nhờ sự giúp đỡ của cô, trong lòng dâng lên một loại cảm giác thành tựu không nói nên lời.

Vì vậy, những ngày sau Ninh Ninh đều đưa Dương Hi đi khắp nơi luyện tập. Cô lo lắng thân phận mình sẽ bị bại lộ nên không tiếp tục sống trong nhà trọ đông người nữa.

Ba ngày sau khi bắt đầu rèn luyện, Ninh Ninh cảm thấy xung quanh nơi này "Tài nguyên" rất phong phú, "Quái vật" gần đây cấp bậc đều không cao, coi như nơi Thôn Tân Thủ để Dương Hi luyện tập quả thực rất tốt , có thể ở lại một thời gian, chờ Dương Hi mạnh lên rồi mới tính đến việc thay đổi bản đồ.

Ninh Ninh thuê một khoảng sân rộng ở một ngôi làng hơi vắng vẻ ở ngoại ô thị trấn sống ở đó sau khi cùng Dương Hi luyện tập vài tháng, cô thấy rằng mặc dù cậu phải đối phó với các loại "yêu quái" khác nhau lúc đầu có chút khó khăn nhưng sau đó đều có thể tìm ra điểm yếu của đối thủ, chiến đấu thuận lợi hơn rất nhiều.

Dần dần cô cũng chỉ ngồi ở nhà để một mình dũng sĩ ra ngoài tự rèn luyện, ngẫu nhiên mới ra ngoài với cậu một lần.

Dương Hi không có phản ứng gì với chuyện này. Cậu là đứa trẻ có tính độc lập rất mạnh, có thể tự chăm sóc bản thân, Ninh Ninh rất yên tâm về cậu.

Cứ như vậy, 5 năm trôi qua, Dương Hi đã mười bốn tuổi, mất dần sự non nớt theo thời gian, hiện ra nét mặt thiếu niên ngây ngô.

Điều duy nhất đáng nhắc tới trong những ngày tháng tẻ nhạt vô vị đó là tại ngôi làng thuần phác giản dị này hàng xóm của Ninh Ninh là một người đàn ông độc thân có một cô con gái mười tuổi.

Thôn này không giàu có, phải nuôi thêm một cô con gái, người đàn ông độc thân xem như giai cấp“Người nghèo” trong thôn. Cuộc sống của anh ta có vẻ hơi khó khăn nhưng người dân trong làng rất tốt bụng, thỉnh thoảng cô sẽ thấy dân làng cho bọn họ đồ ăn.

Chuyện này cũng không có gì đáng nói, mấu chốt là gần đây cô con gái hoạt bát đáng yêu của anh ta đang theo đuổi Dương Hi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro