Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quản gia của nguyên soái chết một cách bí ẩn?"

Trong video màn hình ảo, một người đàn ông đeo kính gọng vàng cười khẽ nhìn các thành viên ban quản lý đang im lặng đối diện, ý cười lạnh lùng không chạm đáy mắt:

"Quản lý Kelen có lẽ đã nhớ nhầm, nguyên nhân cái chết của quản gia đã được ghi lại chi tiết trong báo cáo khám nghiệm tử thi, làm sao có thể là một cái chết bí ẩn được?"

Không khí trong phòng họp yên tĩnh đến đáng sợ.

Chín thành viên quản lý ngồi đây run như cầy sấy, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng, mà bản thân Kelen lại có phản ứng còn lớn hơn, ông ta thực sự không cẩn thận, vô thức nói ra những lời không nên nói.

"Đương... Đương nhiên, phó quan Meister."

Trong lòng Kelen sợ hãi, lắp bắp nói với nụ cười thấp thỏm trên mặt: "Ta đã già trí nhớ không tốt, quản gia của nguyên soái là bị đám Trùng tộc đáng ghét đó tấn công giết chết, sao có thể gọi là bí ẩn?"

Trong màn hình ảo Meister thu liễm ý cười, dưới cặp kính là ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Kelen, khi nụ cười cứng ngắc của đối phương sắp không giữ được nữa, anh ta mới lộ ra ý cười, rất là thân thiện nói:

"Quản lý Kelen, nếu trí nhớ bị giảm vẫn là nên chữa trị sớm chút, nếu không chọn một người thừa kế đủ tư cách cũng là một ý kiến ​​hay, phải không?"

Chọn một người thừa kế.

Tay chân Kelen lạnh băng, biết rằng tương lai của mình đã bị hủy hoại vì những lời nói vừa rồi.

Sắc mặt của những quản lý khác ở đây đều trắng bệch, hiển nhiên đều bị chuyện này dọa sợ không nhẹ, tuy nhiên phó quan trong màn hình ảo đã mỉm cười quay về phía quản lý trưởng nói: "Nếu hợp đồng đã được ký xong, ngày mai hãy đến thành trung tâm đón quản gia mới. "

"Tôi nhớ tên cậu ta là Bhutto?"

"Đúng vậy."

Vị quản lý trưởng tóc bạc bình tĩnh gật đầu, gượng cười nói: "Bhutto là một cậu bé ngoan, tuy còn trẻ nhưng rất đáng tin cậy, ngài có thể yên tâm."

"Vậy là tốt rồi."

Người đàn ông đeo kính gọng vàng trong video mỉm cười gật đầu rồi chủ động tắt màn hình ảo.

Sau khi màn hình ảo biến mất, bằng mắt thường cũng có thể thấy các thành viên ban quản lý đã thả lỏng hơn, các quản lý xung quanh cũng lên tiếng an ủi người bạn cũ Kelen.

Mặc dù đồng tình với Kelen, nhưng nói cho cùng cũng là ông ta tự tìm đường chết, những ông già như bọn họ thực sự không thể giúp được gì.

"Chuyện Bhutto bên kia rốt cuộc là sao vậy?"

Nhìn cảnh tượng cách đó không xa, quản lý trưởng không hề có động tác, cố ý hạ giọng.

Theo lý, Bhutto cũng nên đến dự cuộc họp.

Thư ký đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng: "Không biết ở đâu nghe nói ba quản gia đầu tiên của nguyên soái vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà chết, hiện tại vẫn luôn muốn bội ước."

Điều này không có gì đáng ngạc nhiên.

Bất kỳ người bình thường nào sau khi biết điều này, cũng sẽ không muốn trở thành quản gia của nguyên soái.

"Phái người lại đi làm tư tưởng công việc cho cậu ta đi."

Quản lý trưởng nghĩ tới hành vi điên cuồng như chó điên của quân đoàn căn cứ số 6, lau mồ hôi không ngừng chảy ra, "Ngày mai phải xuất phát, hợp đồng đã ký từ lâu rồi, sao có thể tùy ý thay đổi!"

Thư ký cũng thận trọng gật đầu.

Họ đều biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Ít nhất bây giờ Bhutto không thể bội ước.

"Tại sao lại là tôi, tại sao?"

Trong phòng tối, Bhutto co ro run rẩy, khuôn mặt đầy nước mắt và nước mũi: "Chắc chắn phải có ứng cử viên tốt hơn, đúng không?"

"AiBo, Willis, Gjeep, Coronway..." Tên của những đồng nghiệp cũ cùng nhận lời mời lần lượt được cậu ta đọc lên, "Nhiều người như vậy, nhiều người như vậy vì sao cố tình lại chọn tôi?"

"Tôi không muốn đi căn cứ biên cảnh, không muốn phục vụ ma quỷ, tại sao lại là tôi! Tại sao tôi phải làm quản gia chó má đó!"

Lúc đầu có bao nhiêu hưng phấn, bây giờ liền có bao nhiêu sợ hãi, cậu ta thật sự không muốn chết, Bhutto nhìn đống giấy trắng trên bàn, đôi mắt đẫm lệ dần dần có chút điên cuồng.

Không sai, đều là hợp đồng sai, đều là hợp đồng sai!

Bhutto chật vật bò tới đống mảnh vụn, run rẩy chạm vào con dao găm bên cạnh rồi đâm thật mạnh vào đó, một nhát lại một nhát, ngay sau đó bản hợp đồng thật dày đã bị rạch thành từng mảnh vụn.

—— Keng

Con dao vô tình rơi xuống đất.

Bhutto ngơ ngác nhìn đống giấy vụn, sự nhẹ nhõm ngắn ngủi lại một lần nữa bị thay thế bởi sự tuyệt vọng, cậu ta không khỏi ôm mặt khóc rống lên:

"Quản gia chó má! Anh hùng chó má!"

Những người quản gia trước đó đều đã chết.

Báo cáo khám nghiệm tử thi cho biết nguyên nhân cái chết là do vết cắn của Trùng tộc, nhưng trên thực tế, những người quản gia đó đã bị nguyên soái giết chết.

Bởi vì họ đã vi phạm điều cấm kỵ của nguyên soái.

Bhutto biết mình cũng sẽ không may mắn thoát khỏi, cậu ta cũng không ưu tú, nhất định sẽ chết trong tay nguyên soái, cậu ta tuyệt đối không thể đến căn cứ số 6.

Nguyên soái chính là một kẻ điên.

Cho dù là anh hùng thì thế nào, cũng không có quản gia nào muốn phục vụ anh ta.

Tại sao cậu ta phải làm quản gia?

Nếu biết sớm hơn đã chọn theo sở thích của mình mà mở tiệm hoa, cũng tốt hơn hiện tại phải đi căn cứ số 6 nộp mạng.

Bhutto suy nghĩ lung tung, nỗi sợ hãi tử vong làm đầu óc cậu ta ong ong, nước mắt không tự chủ mà trào ra, nước mũi cũng dính chặt trên mặt, thập phần chật vật.

Người bên cạnh đưa ra một chồng khăn giấy, Bhutto đang đắm chìm trong thống khổ và hối hận, nấc một cái rồi duỗi tay nhận lấy.

"Cảm ơn."

"Không có gì."

Người đưa giấy khá săn sóc.

Chiếc khăn giấy từ từ rơi xuống đất.

Sau lưng Bhutto lập tức như đang ở trong hầm băng.

Có người thứ hai trong phòng kín.

Đối phương xuất hiện khi nào? Đã xem được bao lâu rồi? Căn phòng nhỏ tối tăm yên tĩnh, nỗi sợ hãi không biết đến khiến chân tay cậu ta lạnh băng, đầu óc ong ong.

Ánh trăng mờ nhạt chiếu vào từ phía sau tấm rèm, Bhutto lấy hết can đảm cứng ngắc ngước lên nhìn chiếc mặt nạ hề với nụ cười quái dị chỉ cách mặt cậu ta một nắm tay.

Tiếng hét sợ hãi nghẹn lại trong cổ họng, làm Bhutto suýt tắt thở.

"Còn muốn khóc sao?"

Nụ cười khoa trương trên chiếc mặt nạ của vai hề kéo dài đến tận mang tai, vặn vẹo lại kỳ quái, như thể chỉ cần cậu ta muốn gì, vai hề liền có thể thực hiện mọi mong muốn của cậu ta vậy.

Hơi thở của Bhutto suýt nữa đình trệ.

Cho dù cậu ta lại muốn khóc, lúc này cũng chỉ có thể lắc đầu theo bản năng.

"Ô, vậy quá tốt rồi!"

Đối phương có vẻ rất vui vẻ, tiến lại gần: "Tôi tìm ở đây rất lâu mới tìm thấy khăn giấy, cậu đã dùng hết rồi, nếu còn muốn khóc, có lẽ tôi không có cách đưa khăn giấy cho cậu đâu."

Người dưới chiếc mặt nạ có vẻ là một thiếu niên.

Nếu ở trường hợp khác thì đối phương có thể gọi là nhiệt tình, nhưng ở lúc này, Bhutto chỉ thấy càng đáng sợ.

Trên thực tế, đổi lại bất kỳ ai đã khóa trái phòng, đang khóc một mình, bỗng nhiên có một người lạ mặt đeo mặt nạ hề xuất hiện và nhiệt tình đưa khăn giấy, đại khái đều sẽ cảm thấy lạnh sống lưng.

Cậu ta nhìn sinh vật xa lạ dường như đang giả vờ ngu ngốc để hạ thấp cảnh giác của cậu ta, nước mắt lại sắp trào ra.

"Ngươi rốt cuộc muốn... muốn làm gì?"

Bhutto căng da đầu lắp bắp nói.

"Tôi muốn làm một giao dịch với cậu."

Tựa hồ đã hỏi đến ý nghĩ sâu xa nhất của tên hề, giọng nói của cậu nhẹ đi một chút, tiến lại gần Bhutto, gần như mặt đối mặt.

Chiếc mặt nạ hề đen đang cười toe toét dường như được phóng đại lên nhiều lần trong tầm mắt của Bhutto, trong bóng tối càng lộ ra hơi thở không ổn, không ai biết làm thế nào mà cậu lại lặng lẽ xuất hiện ở đây.

"Cái... Giao dịch gì thế?"

Bhutto trong nháy mắt cảm thấy cậu là một ác ma đến từ địa ngục.

"Một giao dịch mà không bên nào lỗ vốn."

Phía sau đối phương dường như có thứ gì đó đang chuyển động.

Butuo nghe xong lời này sửng sốt một lát, lúc này mới nhận ra đó hẳn là một cái đuôi màu đen.

Một cái đuôi chắc chắn không thuộc về con người, tỏa ra hơi thở nguy hiểm.

* * * *

Một người đàn ông mặc quân phục bước xuống máy bay, anh ta đeo một chiếc mặt nạ phòng độc đen như mực, nửa dưới khuôn mặt được che kín mít.

Âm thanh quang não rung vang lên.

Sauron nhìn xuống, kết nối video.

Phó quan Meister đeo kính gọng vàng hơi lười nhác cất tiếng hỏi: "Lúc này hẳn là cậu đã đến địa điểm chỉ định rồi nhỉ."

"Đến rồi."

Dưới mặt nạ phòng độc truyền đến một âm thanh nặng nề.

"Vậy thì tốt." Meister tạm dừng lại, "Sau khi tiếp người thì mau chóng trở về, trước khi nguyên soái quay lại, quản gia mới phải sớm nắm rõ mọi công việc ở đây."

"Ừm."

"Tôi nhớ tên quản gia mới là..."

"Á Tiêu."

"Đúng vậy." Meister không chút do dự, gật đầu nói thẳng: "Nhớ kỹ đừng nói nhiều với người trong ban quản lý, cậu sẽ không ứng phó được đâu."

Tiếng bước chân mơ hồ vang lên.

Sauron liếc nhìn nguồn phát ra âm thanh, trực tiếp cắt đứt quang não, không để ý tới lời nói nhảm của anh trai mình.

"Á Tiêu?"

Âm thanh có phần lạnh lùng xác nhận.

Một thiếu niên tóc đen mặc áo bành tô ngước lên, thân hình cậu gầy gò, trên tay đang cầm một chiếc vali, đôi mắt xanh lam sáng ngời làm người khó có thể xem nhẹ.

Dường như nhận ra đối phương đặc biệt đến đón mình, thiếu niên lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm, chân thành gật đầu lễ phép nói:

"Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro